Trịnh Bác Phương nói xong, phòng họp bỗng nhiên chìm vào trạng thái tĩnh lặng.
Mọi người đều nhìn về phía Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ chau mày, trầm giọng:
- Như vậy không ổn đâu, tổ tuần tra của đồng chí Diêu Kiếm Phong vốn là
phụ trách các cơ quan đơn vị, tôi thấy sự việc của thị trấn Hắc Môi nên
để sau nói đi …
Liễu Kình Vũ vừa nói tới đó, mắt Nghiêm Vệ Đông bỗng sáng bừng lên, y
chợt hiểu ra một điều, nếu do Trịnh Bác Phương phụ trách điều tra vụ án
của Trần Phú Tiêu, vậy thì về cơ bản mình có thể nắm được đại cục và
quyền chủ động của sự việc, dù sao bây giờ Trịnh Bác Phương cũng đang
đứng về phía mình mà.
Cho nên, Nghiêm Vệ Đông liền lớn tiếng:
- Chủ nhiệm Liễu à, tôi thấy ý kiến của đồng chí Trịnh Bác Phương rất
hay. Dù sao thì trước đây đồng chí Diêu Kiếm Phong cũng thường đưa tổ
tuần tra tới thị trấn Hắc Môi tuần tra, bây giờ tiếp tục đi tuần tra thì ngang với ngựa quen đường cũ, nếu đổi thành đồng chí Trịnh Bác Phương,
ngược lại sẽ khiến cho hiệu suất giảm xuống. Hơn nữa sự việc của Trần
Phú Tiêu lần này chỉ là xác thực một số bằng chứng mà thôi, nhiệm vụ
cũng không nặng lắm. Nếu quả thực vì vậy mà làm trễ nải sự việc của bà
con thị trấn Hắc Môi thì người của Ủy ban Kỷ luật chúng ta sao không bị
mất đi lòng dân chứ.
Lời nói của Nghiêm Vệ Đông bề ngoài thì xem ra rất có lý, nhưng kỳ thực
trong đó có khá nhiều lỗ hổng, song Liễu Kình Vũ đã sớm đoán biết được,
cho nên hắn không phản bác lại Nghiêm Vệ Đông, mà giả vờ chau mày suy
nghĩ.
Lúc này, Nghiêm Vệ Đông liếc mắt nhìn Mao Lực Cường, hi vọng gã có thể đứng ra nói đỡ.
Mao Lực Cường cũng biết tới mạng lưới quan hệ của Trần Phú Tiêu, cho nên lúc này gã không dám từ chối nữa, bèn lên tiếng:
- Đúng vậy, Chủ nhiệm Liễu à, lời của Phó chủ nhiệm Nghiêm rất có lý,
tôi thấy sự việc của Trần Phú Tiêu hãy để cho đồng chí Trịnh Bác Phương
đi xác thực.
Liễu Kình Vũ làm bộ như bị họ thuyết phục rồi, sau cùng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy chuyện này sẽ do đồng chí Trịnh Bác Phương đi điều tra
nhé. Nhưng tôi thấy để điều tra sự việc tốt nhất và hiệu quả nhất thì
đồng chí Diệp Kiến Quần cũng nên gia nhập vào tổ điều tra. Tuy sự việc
này đồng chí Trịnh Bác Phương là chính, còn đồng chí Diệp Kiến Quần là
phụ, hai người các anh phối hợp làm tốt việc này, phân rõ thị phi đúng
sai báo cáo mọi người, đồng thời cấp cho đồng chí Trần Phú Tiêu một lời
giải thích. Chúng ta không thể xử oan một người tốt, nhưng cũng không
thể bỏ qua một kẻ xấu.
Trịnh Bác Phương và Diệp Kiến Quần lập tức đồng ý.
Nghe Liễu Kình Vũ sắp xếp như vậy, cuối cùng Nghiêm Vệ Đông cũng đã yên
tâm. Nếu Liễu Kình Vũ không bố trí Diệp Kiến Quần thì trong lòng y ngược lại sẽ nghi ngờ Trịnh Bác Phương. Dù sao thì dù là Liễu Kình Vũ xuất
phát từ mục đích nào đi nữa, thường thì không thể để Trịnh Bác Phương,
người có lập trường rõ ràng này đi phụ trách những dự án mà Liễu Kình Vũ cho là quan trọng này, mà kết hợp với Diệp Kiến Quần, mục tiêu của Liễu Kình Vũ chắc chắn là để giám sát Trịnh Bác Phương. Điều này chứng tỏ
Liễu Kình Vũ rất không tín nhiệm Trịnh Bác Phương, ngược lại đã cho thấy Trịnh Bác Phương thực sự đang muốn đứng về phía mình, cho nên con người này vẫn còn có thể tin tưởng được.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nghiêm Vệ Đông trở về phòng làm việc của
mình, trước tiên là gọi điện thoại cho Tôn Ngọc Long, báo cáo tình hình
Liễu Kình Vũ muốn điều tra Trần Phú Tiêu. Sau khi Tôn Ngọc Long nghe
xong liền chau mày nói:
- Lão Nghiêm à, việc này không thể xem nhẹ được đâu nhé. Anh nên nhớ vị
trí của Trần Phú Tiêu vô cùng quan trọng, mỗi năm mang lại nguồn thu
nhập lớn cho chúng ta, hơn nữa trong tay ông ta còn nắm giữ khá nhiều
tài liệu, cho nên Trần Phú Tiêu nhất định phải được bảo vệ.
Nghiêm Vệ Đông đầy tự tin nói:
- Bí thư Tôn, về điểm này ngài cứ yên tâm, việc này là do Trịnh Bác
Phương chủ đạo điều tra, mà Trịnh Bác Phương bây giờ cơ bản đã sắp ra
nhập vào hàng ngũ của chúng ta rồi, hiện đang trong thời kỳ khảo sát.
Nếu sự việc lần này gã ta có thể thông qua khảo nghiệm, tôi đề nghị thu
nạp gã vào hàng ngũ của chúng ta, cho gã được hưởng chút bổng lộc, cứ
như vậy cũng dễ trói buộc gã vào tay chúng ta.
Tôn Ngọc Long gật đầu nói:
- Ừ, việc này anh quyết định là được rồi, phía bên Ủy ban Kỷ luật anh là người phụ trách chung, bổng lộc cũng do anh phụ trách phân chia. Nếu
cậu ta có thể gia nhập, tới lúc đó mỗi năm sẽ phân thêm cho bên anh chút nữa, đó chỉ là khoản tiền nhỏ thôi, nhưng anh nhất định phải chú ý về
việc sát hạch Trịnh Bác Phương phải rất nghiêm khắc. Dù sao thì bây giờ
cũng đang trong thời kỳ đặc biệt, mà trước đây Trịnh Bác Phương và Liễu
Kình Vũ đã từng cùng nhậm chức ở thành phố Thương Sơn, dù không có
chuyện gì nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng.
Nghiêm Vệ Đông gật đầu đáp:
- Vâng, điều này tôi hiểu, nếu không tôi đã không khảo sát gã đến tận lúc này.
Chính vào lúc này, thư ký của Nghiêm Vệ Đông gõ cửa:
- Phó chủ nhiệm Nghiêm, Phó chủ nhiệm Trịnh tới rồi.
Nghiêm Vệ Đông gật đầu, ngừng cuộc điện thoại với Tôn Ngọc Long, sau đó mới ra hiệu cho thư ký mời Trịnh Bác Phương vào.
Sau khi Trịnh Bác Phương vào phòng làm việc của Nghiêm Vệ Đông, vẻ mặt tươi cười nói:
- Phó chủ nhiệm Nghiêm, về việc điều tra Trần Phú Tiêu, ngài xem bên ngài có chỉ thị gì không.
Nghiêm Vệ Đông thấy thái độ này của Trịnh Bác Phương trong lòng rất vui, điều này cho thấy Trịnh Bác Phương rất tôn trọng mình, y trầm giọng:
- Lão Trịnh à, nói thật vụ án của Trần Phú Tiêu vốn dĩ tôi không nên nói thêm gì nữa, tôi biết khá rõ đồng chí Trần Phú Tiêu này. Theo tôi được
biết, bản thân anh ta xuất thân từ gia đình là kinh doanh, gia tư giàu
có, là người chính trực, từ sau khi bước chân vào chốn quan trường, biểu hiện của anh ta rất xuất sắc, cho nên tôi không tin anh ta có vấn đề
gì.
Tất nhiên, dù có người đã tố cáo, Ủy ban Kỷ luật thị xã chúng ta phải
bắt tay vào điều tra thôi, nhưng tôi hi vọng các anh nhất định phải thận trọng khi điều tra, tuyệt đối không được làm xáo trộn lòng người, càng
không được gây áp lực với đồng chí Trần Phú Tiêu. Nếu có chuyện gì xảy
ra phải kịp thời bàn bạc với nhau, nếu là chuyện nhỏ thì nên theo nguyên tắc trị bệnh cứu người, chúng ta nên giơ cao đánh khẽ thôi. Nếu vấn đề
lớn thì chúng ta phải thương lượng với nhau, cố gắng để đồng chí có năng lực yên tâm công tác trong vai trò của mình, tiếp tục cống hiến cho sự
phát triền kinh tế của thị xã Đông Giang chúng ta.
Trịnh Bác Phương bèn gật đầu đáp:
- Được ạ, Phó chủ nhiệm Nghiêm, tôi hiểu nên làm thế nào rồi. Bên tôi có bất kỳ thông tin nào lập tức báo cáo cho ngài, còn bên Diệp Kiến Quần
tôi sẽ cố gắng theo sát bên hắn, tránh để hắn gây rối. Ngoài ra tôi cũng tin đồng chí Trần Phú Tiêu chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho
nên sau khi triển khai điều tra giai đoạn sau, ngoài mặt tôi sẽ vẫn rất
nghiêm khắc, thoạt nhìn thì rất khí thế, nhưng đồng chí Trần Phú Tiêu
cũng có thể thấy yên tâm. Động tác tiếp theo của tôi chỉ là đóng kịch mà thôi, nếu không Liễu Kình Vũ sẽ không dễ dàng gì bỏ qua đâu.
Nghe Trịnh Bác Phương nói vậy, Nghiêm Vệ Đông rất hài lòng, tiếp tục
khích lệ Nghe Trịnh Bác thêm nữa, sau đó anh ta rời khỏi phòng làm việc
của Nghiêm Vệ Đông.
Chờ cho Trịnh Bác Phương đi khỏi, Nghiêm Vệ Đông lại gọi điện cho Trần
Phú Tiêu, nhắc nhở gã cần chú ý hơn, Ủy ban Kỷ luật thị xã đang điều tra gã.
Cú điện thoại này đã khiến Trần Phú Tiêu khiếp sợ, gã còn nghĩ là mình
đã phạm tội nữa sao, chờ sau khi Nghiêm Vệ Đông nói rõ sự việc, gã mới
thở phào nhẹ nhõm:
- Ôi trời, Phó chủ nhiệm Nghiêm à, vừa rồi anh nói suýt chút hù chết tôi rồi. Anh yên tâm đi, bên tôi vẫn sạch sẽ lắm, cứ coi như Trịnh Bác
Phương điều tra thực sự đi nữa cũng chưa chắc đã tìm ra thứ gì, nhưng
lát nữa tôi cũng đi kiểm tra thêm lần nữa xem còn sơ hở nào nữa không,
bảo đảm bọn họ không thể tìm ra thứ gì đâu.
Song sự việc ngày hôm nay cũng rất cảm ơn anh. Thế này nhé, tối nay tôi
sẽ bố trí cho anh một cặp song sinh ở Bích Hải Vân Thiên để anh xả
stress nhé. Nói thực với anh nhé, cặp song sinh này là người đẹp vừa
trúng tuyển vào học viện truyền hình thị xã Đông Giang, vốn dĩ tôi muốn
thưởng cho mình, nhưng Phó chủ nhiệm Nghiêm đã giúp đỡ anh em như vậy,
tôi đành nhịn thèm mà để hai người bọn họ lại cho anh vậy. Hai người này chắc chắn là thuộc loại thuần khiết siêu cấp đấy nhé.
Nói xong, Trần Phú Tiêu bật cười ha hả.
Trần Phú Tiêu nói như vậy, Nghiêm Vệ Đông bỗng cảm thấy rạo rực trong
người, tinh thần phấn chấn lạ thường. Đối với y mà nói tiền tài chỉ là
vật ngoài thân, điều y quan tâm nhất là người đẹp, sở dĩ ban đầu y bị dụ dỗ cũng chính là vì người đẹp, từ đó y ngày càng lún sâu vào con đường
này.
Nhưng, dù Trần Phú Tiêu rất tự tin, song trong mấy ngày tiếp theo Trịnh
Bác Phương đưa người tới điều tra vẫn khiến gã lo sợ, bởi vì Trịnh Bác
Phương hầu như mỗi lần xuất kích điều tra đều đánh thẳng vào góc chết
của gãn, hầu như lần nào cũng xém chút là lấy được tài liệu thực sự.
Nhưng mỗi lần Trịnh Bác Phương gần như đã tìm tới đúng chỗ, trong thời
khắc quan trọng nhất, bỗng thu binh khiến cho gã có cơ hội dọn dẹp tàn
dư, tiêu hủy chứng cớ.
Điều này khiến cho Trần Phú Tiêu vô cùng cảm kích Trịnh Bác Phương, còn
nhiều lần gọi điện thoại mời Trịnh Bác Phương tới câu lạc bộ giải trí,
nhưng đều bị anh ta từ chối. Lý do đơn giản, bây giờ mình đang điều tra
Trần Phú Tiêu, nếu mà cùng gã đi tới câu lạc bộ giải trí, một khi bị
Liễu Kình Vũ bắt được thóp thì e rằng mình sẽ gặp nguy hiểm, Trần Phú
Tiêu cũng chỉ còn biết từ bỏ. Thời gian trôi đi, thần kinh Trần Phú Tiêu vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng đã được thả lỏng, tính cảnh giác
cũng dần bị mất đi, bởi vì gã tin chắc dù có phát hiện ra chuyện gì đi
nữa phía Trịnh Bác Phương cũng đều bảo vệ mình.
Đồng thời, để bày tỏ lòng cảm ơn đối với Trịnh Bác Phương, khi Trần Phú
Tiêu và Nghiêm Vệ Đông ăn cơm và đi giải trí cùng nhau cũng nhiều lần
khen ngợi Trịnh Bác Phương trước mặt Nghiêm Vệ Đông, nói Trịnh Bác
Phương là người trượng nghĩa, có năng lực, ngoài ra còn nói có anh ta,
mình chắc chắn sẽ được an toàn, khiến cho Nghiêm Vệ Đông càng thêm tin
tưởng Trịnh Bác Phương.
Một ngày làm việc bận rộn, sau khi tan giờ làm Liễu Kình Vũ đi thẳng về
khách sạn Tân Nguyên. Mặc dù hắn đã nhờ Long Tường thuê cho mình một
phòng bên ngoài, nhưng căn phòng này chỉ là nơi hắn và đội nhóm bí mật
tụ họp, bình thường không thể đến được, tránh tiếp xúc nhiều sẽ bị bại
lộ, bình thường hắn vẫn ở trong khách sạn Tân Nguyên.
Khi Liễu Kình Vũ bước vào khách sạn Tân Nguyên, liếc mắt nhìn qua một
lượt liền thấy có một người đàn ông rất điển trai, choàng khăn lên vai
đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, trong tay cầm tờ báo.
Người đàn ông này chính là sát thủ mang nickname “Ánh mặt trời”.