Vu Khánh Sinh khẽ gật đầu nói:
- Ừm, cách thì chưa thể nói chắc chắn là tốt, nhưng tôi cảm thấy cũng rất khả thi đấy.
Nghiêm Vệ Đông lập tức nói:
- Bí thư Vu, ông đừng úp mở nữa. Rốt cuộc là cách gì, nói một chút nghe xem nào.
Vu Khánh Sinh biết Nghiêm Vệ Đông là một người tính tình bốc đồng, cũng không tức giận, liền cười nói:
- Gần đây, bên phía Nam Đông Hoàn kia đang hừng hực khí thế tiến hành
càn quét tệ nạn. Điều này đối với thị xã Đông Giang chúng ta mà nói cũng là một gợi ý hay. Thị xã Đông Giang chúng ta nhất định phải hưởng ứng
lời kêu gọi của quốc gia, kiên quyết tiến hành càn quét tệ nạn đến cùng, kiên quyết xét xử và thủ tiêu tất cả các khách sạn đen. Cũng có thể coi đây là cơ hội đối với hệ thống công an thị xã Đông Giang chúng ta, lập
tức tiến hành kiểm tra thí điểm các nhà khách, khách sạn của thị xã Đông Giang. Khách sạn Tân Nguyên thân là khách sạn đứng đầu trong số ba
khách sạn năm sao của thị xã Đông Giang chúng ta tất nhiên hẳn phải làm
gương tốt rồi. Chúng ta tiến hành kiểm tra thí điểm khách sạn Tân Nguyên cũng là hợp tình hợp lý.
Nghe Vu Khánh Sinh nói như vậy, Tôn Ngọc Long khẽ gật đầu nói:
- Ừm, như vậy cũng được, tôi thấy được, cứ làm như thế đi.
Không thể phủ nhận, năng lực của Tôn Ngọc Long rất lớn.
Bên này, đám người Vu Khánh Sinh bọn họ vừa mới xác định kế hoạch. Chưa
đến 20 phút sau, một Đội kiểm tra chấp pháp do hơn 20 người của bên Công an, Ủy ban Kỷ luật, Thị ủy, Ủy ban nhân dân thị xã liên hợp tạo thành,
hùng hổ tiến vào khách sạn Tân Nguyên.
Sau khi tiến vào, Tổ liên hợp chấp pháp lập tức chia ra ba hướng, một
nhóm đi vào cửa trước khách sạn, tiến hành kiểm tra thông tin đăng ký
phòng của khách sạn. Hai nhóm khác thì tùy cơ hành động, kiểm tra đột
xuất.
Lúc này, bốn người Liễu Kình Vũ và Diêu Kiếm Phong, Trịnh Bác Phương,
Diệp Kiến Quần đều đang ngồi trong phòng làm việc tạm thời của Liễu Kình Vũ, vừa thảo luận vụ án, vừa đợi kết quả hành động của Ủy ban Kỷ luật
tỉnh.
Tuy rằng hiện tại mọi người đang thảo luận vụ án, nhưng khi ba Tổ trưởng Tổ tuần tra vừa mới tới văn phòng Liễu Kình Vũ, tất cả bọn họ đều âm
thầm giật mình kinh hãi. Bởi vì ngay từ đầu bọn họ chỉ biết Tổ của mình
đang hành động thôi, tuy rằng có thể đoán được Tổ tuần tra khác có thể
cũng đang hành động, nhưng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lập tức điều
động cả ba Tổ tuần tra tới.
Qua sự thảo luận thấu đáo của bốn người, vụ án đã hoàn toàn sáng tỏ,
hiện tại chỉ còn thiếu khẩu cung của Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên, Mã Ích Bình từ phía Ủy ban Kỷ luật
tỉnh mà thôi.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại, Liễu Kình Vũ không khỏi kinh ngạc, là điện
thoại của Tổng giám đốc khách sạn Tân Nguyên, Chu Chí Lâm gọi tới.
Liễu Kình Vũ đã sớm thông báo cho Chu Chí Lâm biết, ở khách sạn Tân
Nguyên mình đang có việc quan trọng. Nếu như không có chuyện gì quan
trọng, ông ta không được quấy nhiễu mình và hai căn phòng mình đã định.
Lúc này đối phương lại cố tình gọi điện thoại tới, điều này chứng minh
có chuyện phát sinh rồi.
Liễu Kình Vũ lập tức nhận điện thoại:
- Tổng giám đốc Chu, có chuyện gì sao?
Giọng của Chu Chí Lâm có chút lo lắng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi vừa mới nhận được điện thoại từ đại sảnh gọi tới,
nói là tối nay có một Tổ liên hợp kiểm tra chấp pháp do các bộ môn của
Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Công an, Ủy ban Kỷ luật tạo thành
muốn tiến hành kiểm tra khách sạn Tân Nguyên chúng tôi. Bọn họ đến đây
khoảng hơn 20 người. Sau đó tôi liền hỏi thăm các khách sạn khác, biết
được chỉ có một số ít quán rượu bị Tổ liên hợp kiểm tra chấp pháp kiểm
tra. Hơn nữa số người kiểm tra các khách sạn khác nhiều nhất cũng chỉ là ba người, mà khách sạn Tân Nguyên chúng tôi lại đến những hơn 20 người. Tôi nghĩ có phải những người này đang nhắm vào ngài hay không?
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, bọn họ muốn kiểm tra cứ để cho bọn
họ kiểm tra đi. Anh không cần cố ý ngăn căn. Dù sao bây giờ là thời kì
vô cùng nhạy cảm, lý do Tổ liên hợp chấp pháp kiểm tra cũng là khá hợp
tình hợp lý. Chỉ cần các anh kinh doanh tuân theo luật pháp thì không
cần phải lo.
Chu Chí Lâm gật đầu, cúp điện thoại.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận điện thoại xong, trên mặt liền lộ vẻ nghiêm trọng.
Liễu Kình Vũ cũng không phải là đồ ngốc. Hắn hiểu rất rõ, Tổ liên hợp
kiểm tra chấp pháp này sớm không kiểm tra muộn không kiểm tra, cố tình
kiểm tra vào lúc này, hơn nữa còn là nhằm vào khách sạn Tân Nguyên, như
vậy chứng minh mục đích kiểm tra không hề đơn giản. Theo như Chu Chí Lâm phân tích, rõ ràng là đang nhắm vào mình.
Lúc này, ba vị Tổ trưởng Tổ tuần tra khác sau khi nghe thấy phân tích của Chu Chí Lâm, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng.
Ba người bọn họ ngoài Trịnh Bác Phương ra, đều là cán bộ lâu năm ở Ủy
ban Kỷ luật thị xã Đông Giang. Đối với thế cục của thị xã Đông Giang bọn họ hết sức rõ ràng, biết nhiều tin tức về thị xã Đông Giang. Khi Liễu
Kình Vũ nghe điện thoại thời điểm, cũng không hề tránh bọn họ. Cho nên
ba người tất nhiên nghe được lời Chu Chí Lâm kia nói.
Trong lòng ba người liền tính toán.
Ba người bọn họ hiểu rõ, hiện giờ, bất kể bọn họ thừa nhận hay không
thừa nhận cũng đều đã bị Liễu Kình Vũ tạm thời lôi lên cùng một con
thuyền. Trước mắt bọn họ chỉ có thể lựa chọn đứng cùng Liễu Kình Vũ trên chiếc thuyền này. Bằng không, một khi chuyện này thất bại, những người
đứng đằng sau vụ án Diêu Thúy Hoa kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn
họ. Trừ phi bọn họ có thể nghĩ cách truyền tin tức ra ngoài, chứng tỏ
quyết tâm. Nhưng vấn đề là hiện tại, Liễu Kình Vũ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Ủy viên thường vụ Thị ủy. Cho dù ở Thị ủy, tiếng nói của hắn
không có trọng lượng, nhưng ở Ủy ban Kỷ luật này, một mẫu ruộng còn có
ba phần đất, người bình thường nếu muốn khiêu chiến với quyền uy của hắn cũng sẽ rất khó.
Huống chi thông qua vụ án lần này, ba người cũng phát hiện, Liễu Kình Vũ này không hề đơn giản, cũng không phải là không có chút quan hệ gì. Hơn nữa từ các dấu hiệu cho thấy, chỗ dựa vững chắc của Liễu Kình Vũ rất có thể là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Đó là người như thế nào? Đây
chính là Bao công thiết diện vô tư của thị xã Đông Giang, cán bộ sát thủ sảnh cấp Cục, một khi bắt được phần tử tha hóa thì chỉ một đòn liền
chuẩn.
Đương nhiên, những điều này cũng không phải nguyên nhân khiến ba người
do dự. Vị trí Tổ trưởng Tổ tuần tra này mới là vấn đề mấu chốt. Hiện tại tình thế đã càng ngày càng rõ ràng, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang đã trở thành bộ phận thí điểm cơ chế sát hạch mới của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Như vậy sau này sẽ sát hạch như thế nào, thao tác trong quá trình như
thế nào, Liễu Kình Vũ là người định ra và khởi xướng quy tắc này, tất
nhiên sẽ nắm giữ quyền chủ động tương đối lớn. Mà rõ ràng, Tổ trưởng Tổ
tuần tra rất có thể sẽ trở thành lãnh đạo nắm thực quyền trong công việc của Ủy ban Kỷ luật sau này. Nhất là hiện tại ba Phòng chủ chốt đã bị ba Tổ trưởng Tổ tuần tra tạm thời nắm trong tay. Về phần khi nào thì huỷ
bỏ Tổ tuần tra, khi nào thì ba Phòng chủ chốt trở về dưới trướng của
lãnh đạo chủ quản thì phải xem ý của Liễu Kình Vũ.
Như vậy Liễu Kình Vũ đồng ý để Ba phòng chủ chốt trở về tay lãnh đạo cũ
sao? Tuyệt đối không thể, bởi vì lãnh đạo chủ quản cũ đều là người thân
cận của Nghiêm Vệ Đông. Nếu Liễu Kình Vũ đã thông qua Tổ tuần tra để
phân công quyền lực trong tay lãnh đạo chủ quản, vậy sao có thể lại thả
hổ về rừng chứ.
Mà trong quá trình ba người xử lý vụ án liền dần dần phát hiện. Kỳ thật, nhóm Chủ nhiệm ba phòng chính của Ủy ban Kỷ luật trước kia, mặc dù là
người của Nghiêm Vệ Đông, nhưng từ biểu hiện trước mắt của bọn họ cho
thấy, năng lực của bọn họ cũng rất mạnh. Nhưng không có ai vì Liễu Kình
Vũ ép buộc tham gia mà đặc biệt phản kháng. Nói cách khác, ba người bọn
họ vẫn như trước có thể dần dần nắm lại trong tay quyền lực của ba Phòng này. Như vậy về sau, rất có thể bọn họ trở thành trợ thủ đắc lực cho
Liễu Kình Vũ. Nghiêm Vệ Đông mặc dù là Phó chủ nhiệm thường trực, nhưng
lại không phải là thành viên của Tổ tuần tra, do vậy sau này ngoài công
tác bên trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật ra, hễ là chuyện liên quan đến việc
phá án, rất có thể Liễu Kình Vũ sẽ trực tiếp để ba Tổ tuần tra ra mặt.
Kể từ đó, Phó chủ nhiệm thường trực Nghiêm Vệ Đông này trên cơ bản đã bị tước mất quyền lực.
Với chỉ số thông minh của ba người. Tất nhiên không khó để hiểu được
những vấn đề trong đó. Cho nên, lúc này ba người đều đang do dự.
Đương nhiên, khác với sự do dự của hai người kia, sự do dự của Trịnh Bác Phương là giả vờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bầu không khí trong văn phòng càng ngày càng căng thẳng, bởi vì bốn
người cũng có thể thông qua màn hình camera tinh thể lỏng lớn bên trong
nhìn thấy Chu Chí Lâm dẫn nhân viên công tác đi vòng quanh tòa nhà. Rõ
ràng có thể thấy được toàn bộ Tổ liên hợp kiểm tra chấp pháp đang hướng
lên lầu về phía bọn họ một cách nhanh chóng.
Hiện tại đã tới tầng tám rồi, chỉ còn cách căn phòng 1308 tầng 13 năm
tầng nữa. Dựa theo tiến độ trước mắt của đối phương, chỉ e không đến hai mươi phút sẽ đến tầng 13. Đến lúc này, tâm huyết bố trí xác định địa
điểm làm việc cho Tổ điều tra của Liễu Kình Vũ sẽ tan thành mây khói.
Mấu chốt nhất chính là, một khi cái gọi là Tổ liên hợp kiểm tra chấp
pháp kia thật sự tới phòng 1308, như vậy những nhân viên có liên quan
tới vụ án Diêu Thúy Hoa tạm thời bị đưa tới đây liền như nhận được ám
hiệu của những người khác, rất có thể sẽ lập tức sửa đổi lời khai. Đến
lúc đó, vụ án này muốn tiếp tục điều tra, cũng sẽ không thể tiến triển.
Lúc này, Diêu Kiếm Phong đột nhiên nói:
- Chủ nhiệm Liễu, chi bằng tôi xuống đó một chuyến. Tôi nghĩ hẳn là có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn.
Thời khắc mấu chốt, Diêu Kiếm Phong không chút do dự lựa chọn đứng về
phía Liễu Kình Vũ. Ông ta dùng chính hành động thực tế của mình để biểu
lộ lập trường. Ông ta quyết định sẽ đứng cùng phe với Liễu Kình Vũ cho
tới cùng. Ông ta muốn vì dân chúng thị xã Đông Giang, vì Đảng cùng nhân
dân đứng về phía chính nghĩa.
Diệp Kiến Quần lại không nói lời nào, nhưng trong lòng rõ ràng đang xúc động.
Anh ta là người thân tín của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm, cũng
không lấy lòng Nghiêm Vệ Đông kia. Hơn nữa Nghiêm Vệ Đông vẫn luôn muốn
trừng trị anh ta. Anh ta luôn lo lắng cho vị trí của mình. Đối với lập
trường của Liễu Kình Vũ trong lòng anh ta biết rõ, nhưng anh cũng lo
Liễu Kình Vũ sẽ thất bại giống lãnh đạo tiền nhiệm. Nếu như vậy, đến lúc đó đám người Nghiêm Vệ Đông tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình đâu.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nhìn Diệp Kiến Quần, trầm giọng nói:
- Đồng chí Diệp Kiến Quần, dưới tình hình trước mắt, anh có ý kiến gì hay không?
Liễu Kình Vũ tất nhiên đã nhìn ra sự do dự của Diệp Kiến Quần. Tình thế
trước mắt tuy rằng nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói cũng có cơ hội
xoay chuyển, hắn phải lợi dụng cơ hội này để xác định ba Tổ trưởng Tổ
tuần tra mình chọn ra này liệu có đáng tin hay không. Cho nên, lời nói
này của hắn cũng là đang ép Diệp Kiến Quần lựa chọn, để hắn bố trí nước
cờ tiếp theo.
Diệp Kiến Quần thấy Liễu Kình Vũ hỏi vậy, trên mặt lộ ra vẻ chua xót.
Anh ta tất nhiên cũng hiểu được ý đồ thực sự của Liễu Kình Vũ.
“Nên lựa chọn như thế nào đây?” Diệp Kiến Quần thầm hỏi trong lòng.