Tất cả sát khí dường như trong nháy mắt đều tập trung vào Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ vốn ngồi ở vị trí chủ tọa, nhưng khi nhìn thấy những người kia đi vào, hắn đã nhanh chóng đứng dậy rồi bước ra phía ngoài, thời điểm bọn áo đen cầm dao rựa xông lên, Liễu Kình Vũ đã chạy ra phía ngoài Đường Trí Dũng và Tô Lạc Tuyết.
Giờ phút này, tên áo đen đã nhắm tới người ngồi gần nhất là Đường Trí Dũng, người đã say khướt không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, một đao chém xuống.
Nhìn thấy tình hình này, trong mắt Liễu Kình Vũ nổi lên sát khí, một bên hung hăng đá vào cổ tay kẻ kia một cước, một tay lôi Đường Trí Dũng lên, ném vào ghế sofa.
Tuy Liễu Kình Vũ biết chính mình bây giờ trái phải đều sơ hở, nhưng vì để cứu Đường Trí Dũng, hắn đành bất chấp tất cả.
Sau khi Đường Trí Dũng bị Liễu Kình Vũ vứt xuống ghế sofa, sau lưng Liễu Kình Vũ đã lộ ra một khoảng trống, kẻ da đen đứng sau lưng hắn đã tận dụng thời cơ một đao chém xuống.
Mà một gã áo đen đứng ngay bên trái Liễu Kình Vũ cũng ngay lập tức quơ dao lao đến.
Liễu Kình Vũ tuy rằng công phu cao cường, nhưng hắn là người, không phải thần thánh, thời điểm hắn ném Đường Trí Dũng đi, thời gian để hắn kịp phòng thủ không còn nhiều nữa, hắn chỉ còn có thể lựa chọn, phòng thủ phía sau lưng hoặc là bên trái.
Tuy nhiên, phản ứng của Liễu Kình Vũ vẫn vô cùng nhanh, hắn rất nhanh đã ra một quyết định rất quyết đoán, phòng thủ bên trái, đem phía sau lưng bỏ trống, đồng thời, cũng bảo vệ các huynh đệ phía sau.
Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh, bên trái sườn của Liễu Kình Vũ ngay lập tức đã có thể bị chém vào, Liễu Kình Vũ đột nhiên hơi nghiêng người sang bên phải, lưỡi dao chém sát vào áo của Liễu Kình Vũ.
Mà giờ phút này, con dao phía sau lưng Liễu Kình Vũ chỉ còn cách khoảng vài cm, Liễu Kình Vũ muốn tránh cũng không còn kịp rồi.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một ánh sáng trắng vụt ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện sau lưng Liễu Kình Vũ, tên cầm dao rựa hét thảm một tiếng, trên cổ tay hắn đã bị găm một phi đao mỏng như lá liễu.
Nhưng do quán tính, thanh dao rựa kia vẫn tiếp tục hướng về Liễu Kình Vũ chém xuống.
Lúc này, chỉ thấy thân ảnh cao lớn kia đột nhiên vươn tay, thanh dao rựa chỉ còn cách Liễu Kình Vũ chưa đầy 1mm, đã nằm ở trong tay người kia, đồng thời người kia lại đạp một cước, đá bay ra ngoài một gã áo đen muốn đánh lén Liễu Kình Vũ.
Mà Liễu Kình Vũ lợi dụng thời gian quý giá này, trực tiếp vứt Tô Lạc Tuyết vào bên dưới ghế sofa.
Người vừa rồi cứu Liễu Kình Vũ chính là Lục Chiêu, mà ánh sáng trắng vừa nãy chính là Phi Đao lá liễu bình thường anh ta vẫn xoay tròn trên tay.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ và Lục Chiêu đứng sánh vai, hai thân hình cao lớn, lạnh lùng nhìn xuống đám áo đen đang chuẩn bị xông tới.
Mà lúc này, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân, Thẩm Ảnh, dù rằng uống không ít, nhưng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bọn họ cũng đã tỉnh rượu đến sáu, bảy phần, vài người không chút do dự đứng dậy, cầm ghế dựa lên, từ hai bên Liễu Kình Vũ lao ra đập ghế về phía người áo đen.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng dao sáng lóng lánh, ghế dựa bay tứ tung, đánh nhau thành một đoàn.
Không thể không nói, khi Lục Chiêu và Liễu Kình Vũ thực sự ra tay, đám người áo đen này sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Hơn nữa giờ bọn họ còn đang nộ khí xung thiên, cùng với mấy huynh đệ Hoàng Đức Quảng như sói như hổ, mấy người áo đen vừa xông tới đã nhanh chóng bị giải quyết.
Nhưng mà, vì để hoàn thành kế hoạch, Đinh đầu hói đã phái đi hơn 60 người.
Tuy rằng nhóm áo đen đã bị giải quyết, nhưng những người khác vẫn không ngừng nghỉ tiến vào.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Liễu Kình Vũ và huynh đệ vẫn đang tiếp tục cực khổ giải quyết những tên áo đen xông tới, bọn họ không dám hành động lỗ mãng, vì phía sau bọn họ là Đường Trí Dũng đã say đến rối tinh rối mù, còn đang bắt đầu ngáy, và Tô Lạc Tuyết tay trói gà không chặt, bọn họ tuyệt đối không cho phép đám người áo đen này xuống tay với hai người đó.
Mà giờ khắc này, Đinh đầu hói vẫn đứng ở cửa quan sát cũng đã phát hiện ra điều này. Tuy rằng mục tiêu của gã hôm nay là giết Liễu Kình Vũ, nhưng gã cũng phát hiện, thân thủ của Liễu Kình Vũ và người da đen cao lớn ngang nhau, những người còn lại tuy kém hơi, nhưng tuyệt đối vẫn là những người rất quen thuộc với việc đánh nhau. Tuy nhiên Đinh đầu hói cũng là một lão cáo già, nhìn thấy đám người Liễu Kình Vũ gắt gao bảo vệ chiếc ghế sofa kia, gã đảo mắt liền lập tức hạ lệnh cho thủ hạ nghĩ cách tấn công hai người kia, phân tán lực chú ý của Liễu Kình Vũ. Sau đó gã gọi bốn vệ sĩ đắc lực, phân làm hai nhóm, mỗi nhóm chỉ huy tám người, một nhóm đánh Lục Chiêu, một nhóm tấn công Liễu Kình Vũ.
Kể từ lúc đó, đám người Liễu Kình Vũ đã vô cùng nguy hiểm, mà lúc này đây, Đinh đầu hói đã cho tay vào túi quần.
Ở đó, có một khẩu súng lục.
Gã sở dĩ không ngay lập tức bắn Liễu Kình Vũ, vì lúc mới đầu gã không biết ai là Liễu Kình Vũ, thứ hai là với việc dùng súng gã vẫn còn nhiều băn khoăn, nếu chỉ đơn giản là chém giết, tương lai cảnh sát điều tra cùng gã cũng chỉ bị hiểu là thù giết, nhưng nếu dùng súng, sự tình đã nghiêm trọng hơn nhiều. Cho nên, gã vẫn đang đợi thời cơ để có thể nhất kích tất sát. Nếu không, gã tình nguyện trước tiên cứ để huynh đệ của mình xông vào, vì gã biết đám người Liễu Kình Vũ không dám giết người, các huynh đệ của mình cùng lắm cũng chỉ bị thương mà thôi. Thời điểm quan trọng gã đều suy xét rất rõ ràng, đây cũng chính là nguyên nhân gã có thể làm lão đại của bang phái lớn nhất thành phố Thương Sơn.
Liễu Kình Vũ một bên đánh một bên quan sát thế cục, hắn cũng nhận ra kẻ đứng ngoài cửa chính là lão Đại, hơn nữa đối phương đã bố trí vô cùng sắc bén, điều này làm Liễu Kình Vũ đã cảm nhận được nguy cơ, cho nên, Liễu Kình Vũ một bên cùng đối phương giao thủ, một bên hướng cửa phụ cận xông tới. Vì cả căn phòng này chỉ có một cửa, nếu hắn có thể trấn giữ ở cánh cửa này, đối phương không thể lập tức xông tới quá nhiều người, cứ như vậy có thể giảm bớt áp lực cho đám người Hoàng Đức Quảng, dù sao mấy người bọn hắn ở phương diện đánh nhau cũng không am hiểu, chẳng qua là có một chút kinh nghiệm mà thôi, thể lực cũng rất khó theo kịp, nhất là hôm nay còn uống nhiều rượu như vậy, nếu chẳng may bị chém một dao, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Liễu Kình Vũ càng tiến gần tới cánh cửa, trong phòng áp lực của mấy anh em Lương Gia Nguyên cũng càng ngày càng nhỏ.
Lục Chiêu cũng phát hiện ra dụng ý của Liễu Kình Vũ, cho nên anh ta cũng không ngừng hướng về phía cửa.
Rất nhanh, nhờ có Lục Chiêu và Liễu Kình Vũ trấn giữ hai bên, đám người áo đen chỉ còn hai hướng để đi, lấy năng lực của Liễu Kình Vũ và Lục Chiêu, bọn họ sao có thể là đối thủ.
Lúc này, cách cánh cửa chỉ còn không tới 1m, mà khoảng cách của Đinh đầu hói với Liễu Kình Vũ cũng chưa đầy 3m, Liễu Kình Vũ đã bắt đầu nghĩ đến sách lược bắt vua.
Nhưng mà, lúc này, trên khóe miệng của Đinh đầu hói cũng lộ ra nụ cười tàn độc.
Nguyên nhân gã ngay từ đầu đã đứng ở ngoài cửa, là do một một mục đích vô cùng âm hiểm.
Gã đã sớm chuẩn bị tốt hai phương án, nếu đám người Liễu Kình Vũ không có thực lực thì bọn đàn em của mình cũng có thể giải quyết được, bản thân mình không cần ra mặt. Nếu như tay chân của mình không thể giải quyết được, như vậy gã có thể kết luận, người mà Trình Nhất Kỳ coi trọng, chỉ số thông minh khẳng định không hề thấp, khả năng phòng thủ cũng không phải bình thường, đối phương nhất định sẽ nghĩ đến chiêu bắt giặc phải bắt vua này, như vậy nếu mình đứng ở cửa, phù hợp với mong muốn của đối phương, đối phương nhất định sẽ nghĩ biện pháp xông tới. Mà bây giờ, khoảng cách gần như vậy, gã chỉ cần lôi ra khẩu súng lục giấu trong túi quần, một chiêu đã có thể giết chết Liễu Kình Vũ, nhiệm vụ của mình coi như đã hoàn thành. Sau đó, bất kể là cao chạy xa bay cũng tốt, hay lẩn trốn ẩn núp cũng tốt, có chỗ dựa là Trình Nhất Kỳ, mọi việc khẳng định đều dễ dàng hơn nhiều.
Khoảng cách giữa Liễu Kình Vũ và Đinh đầu hói chỉ còn không đến 2,5m, chỉ cần một bước nữa thôi, Liễu Kình Vũ sẽ bước đến trước mặt Đinh đầu hói.
Vừa lúc đó, Đinh đầu hói đột nhiên la lớn:
- Tất cả tránh ra.
Bởi vì đã bố trí từ sớm, sau khi Đinh đầu hói hô to một tiếng, những đàn em đang đứng trước mặt gã nhanh chóng vọt sang hai bên, lộ ra thân ảnh của Liễu Kình Vũ và Lục Chiêu, Đinh đầu hói ngay lập tức rút súng, nhắm ngay ngực của Liễu Kình Vũ, không chút do dự bóp cò.
Viên đạn bắn ra, bay với vận tốc kinh người, nhắm thẳng tới trái tim của Liễu Kình Vũ.
Khoảng cách chỉ còn khoảng 2m.
Giờ phút này, trên mặt Đinh đầu hói lộ ra nụ cười dữ tợn, gã tin tưởng, với khả năng bắn súng của mình, khoảng cách lại gần như vậy, đừng nói là Liễu Kình Vũ, cho dù là thần tiên cũng không thể trốn nổi. Gã híp mắt mỉm cười, gã dường như đã thấy được cảnh Liễu Kĩnh Vũ ngã trong vũng máu, Trình Nhất Kỳ lên làm Phó cục trưởng thường trực, chiếu cố mình gấp đôi. Trong lòng gã đã tính đến chuyện có thể lấy nhược điểm này đe dọa Trình Nhất Kỳ, khiến ông ta phải cho mình nhiều lợi ích hơn nữa. Gã cũng tự hỏi có nên thành lập một công ty bất động sản, tham gia buôn bán bất động sản, thu về món lợi kếch dù không. Dù sao, lăn lộn trong giới xã hội đen này, nguy hiểm vẫn luôn thường trực, gã phải nghĩ biện pháp tẩy trắng bản thân, tốt nhất là lợi dụng quan hệ của Trình Nhất Kỳ, để mình có thể làm thành viên của Mặt trận tổ quốc hoặc là Đại biểu quốc hội…
Viên đạn xẹt một đường thẳng tắp trên không trung, cách trái tim của Liễu Kình Vũ chưa đầy 50cm.