Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 194: Chương 194: Một tờ thông báo




Nghe Long Tường nói xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:

- Phản công? Không cần. Đối phó với Hàn Minh Cường, chúng ta chỉ cần ra một thông báo là được.

- Ra một tờ thông báo.

Long Tường tròn mắt nhìn, vẫn chưa hiểu được ý của Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Đúng, chỉ cần ra một tờ thông báo, bởi vì cắt giảm gần 2/3 nhân viên, tiết kiệm được rất nhiều tiền, những nhân viên được giữ lại nếu có thể nâng cao chất lượng, năng lực làm việc, vậy Phòng Quản lý đô thị sẽ phát phần thưởng cho những nhân viên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. V ì số nhân viên hiện tại chỉ còn 1/3, nói cách khác, tức là 1/3 nhân viên còn lại mới được hưởng tiền thưởng, mà khoản tiền thưởng này gấp đôi tiền thưởng của nhân viên hiệp quản bình thường. Hơn nữa những công tác kiểm trađánh giá công tác đều sẽ do Văn phòng của các anh phụ trách, do Ủy ban kỷ luật giám sát, bản thông báo này đưa tới cho các thành viên tổ Đảng xem qua, nếu bọn họ không có ý kiến gì, để bọn họ kí tên là có thể mang đi dán rồi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền đưa cho Long Vũ một bản thông báo mình vừa mới in.

Sau khi Long Tường xem xong bản thông báo này, thật sự không biết nói thêm gì. Anh ta phát hiện, vị Trưởng phòng Liễu này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng làm việc sắc bén. Anh ta tin tưởng, chỉ bằng một bản thông báo này thôi, công sức cực khổ của Hàn Minh Cường đều sẽ đổ xuống sông xuống biểnDù sao đứng trước đồng tiền hấp dẫn, có mấy ai đủ sức chống cự chứ. Mà ai có thể quyết định việc bọn họ có được nhận tiền hay không, là Văn phòng, Chánh văn phòng là ai ? Là mình, Long Tường, người của Liễu Kình Vũ.Mà điểm mấu chốt nhất chính là, Liễu Kình Vũ đưa ra thông báo này để khích lệ tinh thần của nhân viên, nên không ai có cớ gì để phản đối. Nói cách khác, phần thông báo này 100% sẽ được thông qua.

Cầm thông báo trong tay, Long Tường cười khổ nói:

- Trưởng phòng, không phải là ngay từ đầu ngài đã dự đoán được thủ đoạn này của Hàn Minh Cường đấy chứ?

Liễu Kình Vũ cười, lắc đầu nói:

- Tôi cũng không thần thông quảng đại như vậy, tôi cũng không đoán được Hàn Minh Cường sẽ làm thế. Nhưng khi tôi lập kế hoạch cắt giảm 2/3 số lượng nhân viên, tôi cũng đã làm xong bản thông báo này. Dù sao chuyện gì cũng không thể chỉ có phạt mà không có thưởng, phải thưởng phạt kết hợp đạt được hiệu quả tốt nhất.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Long Tường lại cười khổ nói:

- Bây giờ tôi quả thực có chút thương hại Hàn Minh Cường.

Long Tường nói xong thì cầm thông báo kia đi ra ngoài.

Long Tường cầm thông báo kia đi tìm các thành viên tổ Đảng, bọn họ đều xem rồi ký tên xác nhận, anh ta mới mang thông báo đi tìm Hàn Minh Cường. Sau khi gã nhìn thấy bản thông báo này, sắc mặt liền lạnh xuống, ánh mắt cũng có chút ngơ ngẩn, trong lòng của gã vô cùng tức giận. Thông báo này vừa được đưa ra, bữa tiệc rượu hôm qua của mình, tiêu tốn bao nhiêutâm tư tiền bạc như vậy, tất cả đều uổng phí rồi. Liễu Kình Vũ không phải đang muốn chơi chính mình sao.

Nhưng nhìn những thành viên tổ Đảng khác đều đã kí tên, gã không ký cũng không được, chỉ có thể tức giận ký vào rồi ném cho Long Tường:

- Long Tường, lần sau có thông báo như vậy phải đưa cho tôi sớm một chút.

Long Tường cười nói:

- Được, được, về sau sẽ mang tới cho ngài đầu tiên.

Nói xong, anh ta cầm thông báo nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi Long Tường rời khỏi, Hàn Minh Cường tức giận đến mức cầm cả chén trà ném xuống đất.

- Liễu Kình Vũ, mày thật khinh người quá đáng, tao sẽ không để yên đâu.

Long Tường khi đi ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng chén trà rơi vỡ, không khỏi cười ha hả. Anh ta biết rằng, chiêu này của Liễu Kình Vũ thật quá hiểm, quả thực là diệu kế. Thế này khác nào đánh thẳng “bốp~ bốp~” vào mặt Hàn Minh Cường, đánh cho gãsưng má lại không có cách nào đáp trả.

Lúc này, Hàn Minh Cường châm một điếu thuốc, đứng ở cửa sổ, vừa nhả khói, vừa tự hỏi bước tiếp theo mình nên làm gì.

Nhưng, khi Hàn Minh Cường đang tính toán kế hoạch để lật đổ Liễu Kình Vũ, cũng là lúc, Liễu Kình Vũ ngồi trong phòng làm việc của mình, lặng lặng đứng trước cửa sổ, miệng ngậm một điếu thuốc lá Hồng Hương Trung Quốc, yên lặng hút.

Khác một số người trong chốn quan trường, thích hút những loại thuốc lá xa hoa, hắn lại thích loại thuốc lá Hồng Hương của Trung Quốc này. Bởi vì đây là loại thuốc thích hợp với hắn nhất, có nguồn gốc từ Kinh kỳ Hà Bắc, lá thuốc lá cao cấp được tuyển chọn từ vùng Tân Ba Bố và cao nguyên Yên Diệp nổi tiếng trong nước, mùi hương cao cấp, cảm giác khi thở ra vô cùng thỏa mãn, lượng hắc ín lại thấp vì nguyên liệu được tuyển chọn theo tiêu chuẩn, sử dụng kỹ thuật phối hợp dùng lá con đúng quy trình, tinh tế, tự nhiên, hương liệu cũng sử dụng tinh dầu thực vật từ thiên nhiên mà tạo thành, giá cả cũng không đắt, chỉ khoảng 20 nguyên một hộp, đối với Liễu Kình Vũ hút loại thuốc lá cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Mỗi khi Liễu Kình Vũ có vấn đề gì cần cân nhắc, hắn luôn thích châm một điếu thuốc, vừa hút, vừa tìm hướng giải quyết vấn đề trong làn sương lượn lờ.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt hắn dần dần trở nên sắc bén, trong mắt còn có một ít sát khí.

Mỗi việc làm của Hàn Minh Cường đều được Liễu Kình Vũ điểm lại một lần trong đầu, sát khí của Liễu Kình Vũ cũng dần dần tăng thêm.

- Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục để cho Hàn Minh Cường làm bậy được nữa, nhất định phải cách chức của Hàn Minh Cường mới được. Bằng không, cục diện Phòng Quản lý đô thị này sẽ càng trở nên rối rắm hơn, sẽ càng ngày càng khó thu dọn. Mình đã cho gã rất nhiều ám hiệu, bảo gã trung thực một chút, nhưng người kia lại năm lần bảy lượt lập những mưu hèn kế bẩn để gây phiền toái cho mình, thậm chí muốn bãi chức mình. Bây giờ là thời điểm nên giải quyết gã rồi.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ ngay lập tức bấm số của Long Tường:

- Long Tường, sáng sớm ngày mai cậu thông báo với tất cả các thành viên tổ Đảng, nói tôi đã xác định được ứng cử viên bị cách chức Phó phòng, tôi sẽ công bố trong cuộc họp ngày mai.

Nghe được chỉ thị của Liễu Kình Vũ, Long Tường sửng sốt một chút rồi nói:

- Trưởng phòng, hay để tôi đi thông báo cho bọn họ luôn bây giờ.

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Không cần, ngày mai thông báo là được.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cúp điện thoại.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, hai mắt Long Tường đột nhiên tỏa sáng. Anh ta cũng bắt đầu hiểu nguyên nhân Liễu Kình Vũ muốn ngày mai mới thông báo rồi, hiểu được, lại càng khâm phục với Liễu Kình Vũ thêm một chút. Không thể phủ nhận, vị Trưởng phòng trẻ tuổi này, thủ đoạn đủ scứng rắn, lòng dạ đủ thâm hiểm, ra chiêu liên tiếp không ngừng, làm cho người ta không kịp nhìn, từng chiêu đâm tới. Anh ta đã có thể tưởng tượng được, cuộc hộp tổ Đảng ngày mai, sắc mặt của Hàn Minh Cường sẽ tức giận đến mức nào, Hàn Minh Cường rốt cuộc có chuẩn bị tâm lý ổn được hay không. Đồng thời trong đầu Long Tường cũng đã bắt đầu phân tích, vị Phó phòng bị cắt giảm là ai.

Hàn Minh Cường quả thực không kịp chuẩn bị tâm lý.

Sáng ngày thứ hai, khi Hàn Minh Cường nhận được thông báo họp cắt giảm Phó phòng, gã tức đến sùi bọt mép, chén nước mới mua lại bị ném vỡ. Hàn Minh Cường vốn nghĩ rằng chuyện Liễu Kình Vũ muốn cắt giảm Phó phòng chỉ là đe dọa suông mà thôi. Cho dù có thực sự làm, cũng phải mấy tháng nữa, dù sao Liễu Kình Vũ cũng mới đến Phòng Quản lý đô thị. gã thật Không ngờ, vừa qua Tết âm lịch chưa được bao lâu, tất cả các công tác vẫn còn chưa vào guồng, Liễu Kình Vũ đã ngay lập tức muốn cắt giảm Phó phòng. Hàn Minh Cường dù dùng đầu ngón chân cũng đoán được việc Liễu Kình Vũ sẽ giải quyết người của mình.

Mà Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh, sau khi nhận được thông báo này xong, lập tức đi tới phòng làm việc của Hàn Minh Cường. Sắc mặt bọn họ vô cùng u ám, tâm tình rất không tốt, bọn họ đều biết, cuộc họp tổ Đảng lần này tuyệt đối là nhắm vào bọn họ.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Lưu Thiên Hoa trầm giọng nói:

- Sếp Hàn, làm sao bây giờ, không ngờ Liễu Kình Vũ lại cắt giảm Phó phòng thật, chẳng lẽ chúng ta cứ để hắn làm vậy sao.

Trương Tân Sinh cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, sếp Hàn, một khi trong chúng ta có người bị kéo xuống, ưu thế của anh ở tổ Đảng sẽ hoàn toàn không còn nữa.

Hàn Minh Cường sắc mặt cũng hết sức khó coi, gã trầm tư một chút rồi mới lên tiếng:

- Bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch Hạ.

Nói xong, gã liền rút di động ra gọi điện cho Hạ Quang Minh:

- Chủ tịch Hạ, Liễu Kình Vũ định cắt giảm Phó phòng ở Phòng Quản lý đô thị của chúng tôi, ngài xem chuyện này có phải rất vội vàng không. Hắn mới đến Phòng này không bao lâu, tình hình trong Phòng còn chưa biết rõ ràng. Hơn nữa chuyện trọng đại như thế này cũng phải do lãnh đạo Huyện quyết định mới đúng.

Giọng điệu cứng rắn của Hàn Minh Cường vừa mới ngừng, bên kia điện thoại đã truyền đến âm thanh trầm ổn của Hạ Quang Minh:

- Anh Hàn, chuyện này, khi Liễu Kình Vũ vừa bước chân đến Phòng Quản lý đô thị, hắn đã thông báo với tôi và Bí thư Hạ rồi. Chúng tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của hắn, chỉ cần hắn đảm bảo chỉnh đốn tốt Phòng Quản lý đô thị là được. Ví dụ như chuyện hắn giải quyết sự kiện bãi xử lý rác, khiến chúng tôi vô cùng hài lòng. Còn nếu hắn không làm được, hắn sẽ chủ động từ chức. Ừm, giờ tôi còn một cuộc họp, vậy nhé.

Nói xong, Hạ Quang Minh ngay lập tức cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Hạ Quang Minh âm trầm một cách dị thường, trên khóe miệng ông ta còn lộ ra một tia cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng:

- Hàn Minh Cường ơi Hàn Minh Cường, anh cho rằng anh có một anh trai là Phó chủ tịch Thành phố thì thích làm gì thì làm sao? Sự kiện bãi xử lý rác không phải là anh lên kế hoạch tỉ mỉ sao? Mã Hoành Vĩ không phải là do anh dùng quan hệ mời xuống sao? Ông ta sao có thể trùng hợp như vậy, vào ngày đầu tiên chúng tôi đi làm lại chạy xuống thị sát. Anh đặt bẫy cả tôi và Hạ Chính Đức. Anh cho rằng cả tôi và Hạ Chính Đức đều rảnh rỗi. Có bản lĩnh thì anh tự giải quyết Liễu Kình Vũ đi, muốn tôi giúp anh sao? Không có cửa đâu anh bạn ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.