Nhưng Mộ Dung Thiện Tuyết lại không phải là một cô gái bình thường, cô
chỉ dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, lập tức đứng lên, bước từng bước
máy móc nhưng đầy kiên định về hướng mình mới đi tới.
Càng rời xa cửa phòng của Liễu Kình Vũ, bước chân của Mộ Dung Thiện Tuyết lại càng nhanh.
Cùng lúc đó, trong lòng cô có một tiếng nói vang lên: “Đối với một cô
gái sinh ra đã ấn định phải trở thành vật hi sinh cho gia tộc, tình yêu
là một thứ vô cùng xa xỉ, mình không nên có ý nghĩ này nữa”.
Ngay khi Mộ Dung Thiện Tuyết vừa khuất bóng, thân ảnh của Tôn Khởi Mộng cũng hiện ra ở khúc quanh.
Sự thực, Tôn Khởi Mộng đã đến được một lúc rồi, thậm chí còn sớm hơn Mộ
Dung Thiện Tuyết, nhưng Tôn Khởi Mộng cũng không vội vàng bước vào, bởi
vì cô đã nhìn thấy Tào Thục Tuệ đi vào trước.
Nhưng, cô thật không ngờ, một lúc sau Mộ Dung Thiện Tuyết cũng tới, nên chỉ có thể âm thầm chờ ở đây, tiếp tục quan sát.
Lúc cô nhìn thấy Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ đứng trước cửa chứ không hề
vào, sau đó biến sắc rồi ảm đạm rời đi, trong lòng cô âm thầm giật mình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ đến rất chớp
nhoáng rồi rời đi?
Khi Mộ Dung Thiện Tuyết đã đi khỏi, Tôn Khởi Mộng mới chậm rãi đến trước cửa phòng của Liễu Kình Vũ.
Giờ phút này, Tào Thục Tuệ đánh lén thành công, hai người có một nụ hôn dài tiêu chuẩn.
Thân thể hai người từ từ tách ra, Tào Thục Tuệ trên mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ:
- Sao anh lại hôn em?
Liễu Kình Vũ lập tức đờ người, chỉ thiếu nước muốn xỉu.
“Em gái Tào Thục Tuệ, em có thể nói có lý một chút được không, là em chủ động đưa tới cửa, anh có thể nhịn không trực tiếp đè em ra đã là quá đủ quân tử rồi”. Trong lòng Liễu Kình Vũ thầm kêu oan, nhưng ngoài miệng
lại không dám nói gì, bởi vì hắn hiểu rất rõ Tào Thục Tuệ, cô gái này vô cùng hống hách, thời điểm khó chịu, tuyệt đối có thể nói ngựa chết
thành ngựa sống.
Tào Thục Tuệ đứng dậy, ngồi xuống đem chậu nước để vào trong toilet, sau đó, đứng trước mặt Liễu Kình Vũ, cách hắn khoảng hai thước.
Ánh mắt Tào Thục Tuệ u oán nhìn Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, nghe nói anh và Mộ Dung Thiện Tuyết xem mặt nhau rồi.
Những lời này vừa nói ra, không chỉ không khí trong phòng ngưng trọng,
mà mạch nước ngầm giữa hai người cũng từ từ chuyển động. Hai người cách
nhau không đến hai thước, nhưng lại cảm giác vô cùng xa xôi.
Liễu Kình Vũ thoáng trầm mặc, lập tức vô cùng kiên định nói:
- Đúng vậy, đã gặp mặt rồi.
Tim của Tào Thục Tuệ hơi thắt lại, đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt, tiếng nói càng u oán:
-Nghe nói anh hiện tại vẫn còn đang do dự?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Đúng, anh đang do dự.
- Vì sao?
Thời điểm Tào Thục Tuệ hỏi những lời này, gần như đã phải dùng đến khí
lực toàn thân, sắc mặt cũng vô cùng khẩn trương, cho dù là khi thi đại
học, cô cũng không căng thẳng đến mức này.
Liễu Kình Vũ lại tiếp tục trầm mặc, thời gian trầm mặc còn dài hơn so
với lần trước. Khoảng ba phút sau, Liễu Kình Vũ mới ngẩng đầu lên nói:
- Anh đúng là có cảm giác rất khác với Mộ Dung Thiện Tuyết, cảm giác này anh chưa từng gặp bao giờ.
Liễu Kình Vũ nói xong, trong ánh mắt tràn đầy xin lỗi cùng áy náy.
Tào Thục Tuệ nghe xong, nước mắt trào ra, đôi môi bị răng cắn quá mức mà rớm máu, cô nhào vào lồng ngực của Liễu Kình Vũ, ôm cổ hắn, hung hăng
hôn.
Một nụ hôn dài đi qua, Tào Thục Tuệ mạnh mẽ đứng lên, nước mắt cơ hồ đã
ướt đẫm cả khuôn mặt, cũng ướt đẫm cả quần áo của Liễu Kình Vũ, trên mặt Tào Thục Tuệ miễn cưỡng lộ ra vài phần tươi cười, trong ánh mắt tràn
đầy vẻ thảm thiết, nói:
- Liễu Kình Vũ, đừng quên em, em đem nụ hôn đầu và tất cả những thứ quý giá nhất cho anh, anh ngàn vạn lần không được quên em.
Nói xong, Tào Thục Tuệ giống như một con bướm bị thương, lung lay đi ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Trong trời đêm, bỗng nhiên vang lên một ca khúc réo rắt.
Anh là đám mây ngày hôm qua, cũng là giọt mưa rơi ngày hôm nay.
Giây phút chia tay tình đầu
Còn đang hát khúc tình yêu cuồng nhiệt
Trong dòng người hối hả ngược xuôi
Em tìm kiếm một nửa của đời mình
Anh có phải có chút để ý đến em không?
Rất nhiều đêm em âm thầm nhớ anh
Chỉ muốn bay cùng gió đến bên anh
Mỗi trang nhật ký đều thầm gọi tên anh
Khi tỉnh lại từ trong mộng, em đang khóc…
Tào Thục Tuệ đi rồi, đi rất quyết tuyệt, cũng rất dứt khoát.
Trên người Liễu Kình Vũ, tất cả đều là mùi hương của Tào Thục Tuệ.
Trong phòng yên tĩnh là ảnh cô độc của Liễu Kình Vũ, vô cùng gầy yếu cùng đơn bạc.
Liễu Kình Vũ ngửa mặt tựa vào đầu giường, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt lặng
yên nhìn cửa phòng, vào phương hướng Tào Thục Tuệ rời đi, giờ phút này,
hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng thật hoang vắng.
Hắn sớm đã hình thành thói quen với sự hống hách và mãnh liệt của Tào
Thục Tuệ, cũng đã quen với việc cô trực tiếp, không kiêng nể gì, quen
với việc cô luôn giả trang thành một bộ dạng hung hãn, sắm vai hình
tượng bạn gái dã man.
Từ trước tới nay, Liễu Kình Vũ vẫn luôn cho rằng những điều này đều vô
cùng bình thường, gần như đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.
Trước ngực, sớm đã bị nước mắt của Tào Thục Tuệ làm ướt một mảng lớn, vô cùng ẩm ướt.
Liễu Kình Vũ nhớ đến ánh mắt đau thương của Tào Thục Tuệ, thần sắc quyết tuyệt, còn có khuôn mặt đẫm nước mắt, một khắc này, hắn cảm giác tim
của mình nhói đau. Hắn muốn đứng dậy an ủi cô, nhưng lại không làm, bởi
vì hắn biết, thân là một người đàn ông, hắn nhất định phải chịu trách
nhiệm, phải có lựa chọn, không thể chần chừ, bằng không, sẽ mang đến cho Tào Thục Tuệ và những cô gái khác càng nhiều tổn thương.
Liễu Kình Vũ nhìn hướng Tào Thục Tuệ rời đi, miệng lẩm bẩm nói:
- Thục Tuệ, rất xin lỗi, rất xin lỗi, hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình…
Thời điểm hắn nói ra câu này, không hiểu vì sao, hắn cảm giác lồng ngực của mình như bị xé nát, từng mảnh từng mảnh…
Giờ phút này, Tôn Khởi Mộng đang đứng núp bên ngoài xem trộm cũng không tránh khỏi rung động.
Cô từng có ý đồ muốn chinh phục Liễu Kình Vũ, từng muốn công phá trái
tim lạnh lùng của hắn, nhưng mà, chuyện xảy ra trước mắt lại làm cho cô
đột nhiên cảm giác được, ý nghĩ của mình lại buồn cười, ngây thơ như
vậy. Không tính đến việc hắn tuổi trẻ tài cao, chỉ cần nhìn nhan sắc
tuyệt mỹ, khí chất cao quý tràn đầy hống hách kia của Tào Thục Tuệ, một
cô gái ưu tú như vậy, đứng trước Liễu Kình Vũ vẫn phải ảm đạm rời đi,
thật không ngờ, người trong lòng hắn lại là Mộ Dung Thiện Tuyết, người
vừa rời đi trước đó.
Mình thực sự còn có cơ hội sao, mình thực sự nên tiếp tục đi làm mấy
chuyện ngây thơ và buồn cười sao? Coi như mình thực sự làm, thật sự có
thể thay đổi được lòng của Liễu Kình Vũ sao? Nhìn sự quen thuộc giữa Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ, rất rõ ràng không phải quen nhau ngày một
ngày hai, nhưng Tào Thục Tuệ cuối cùng vẫn phải ảm đạm rời đi, chính
mình thực sự còn có cơ hội không?
Nghĩ đến đây, Tôn Khởi Mộng đột nhiên cảm giác được trong lòng mình trăm mối ngổn ngang, cô không biết lựa chọn của mình bây giờ là gì.
Cuối cùng, cô quyết định tạm thời rời khỏi, ổn định lại tâm trạng và suy nghĩ của bản thân. Bởi vì hiện tại, cô không thể xác định được, mình
thực sự thích Liễu Kình Vũ hay chỉ là tâm lý thích tranh giành, bởi nếu
chỉ vì Liễu Kình Vũ coi thường mình mà quyết định mù quáng, đây tuyệt
đối không phải là tính cách của Tôn Khởi Mộng, cô luôn luôn thích tính
trước làm sau.
Tôn Khởi Mộng cũng chọn rời đi.
Đây là lúc an tĩnh nhất từ khi Liễu Kình Vũ nằm viện.
Ban đêm, Tào Thục Tuệ, Mộ Dung Thiện Tuyết, Tôn Khởi Mộng đều lần rời
khỏi bệnh viện, đến tận khi Liễu Kình Vũ khỏi bệnh cũng không hề xuất
hiện thêm lần nào. Vào sáng hôm sau, Tần Duệ Tiệp đến thăm Liễu Kình Vũ
một chút, thấy hắn đã đỡ hơn nhiều, cũng yên lòng, tạm biệt rồi rời đi.
Cô dù sao cũng là Chủ nhiệm Ban quản lý của Khu công nghệ cao, không thể vắng mặt trong thời gian quá dài. Thân là người trong quan trường, có
rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định được. Điểm mấu chốt nhất
chính là, Tần Duệ Tiệp đã biết chuyện đêm qua cả ba cô gái đều rời đi,
theo Tần Duệ Tiệp, Tào Thục Tuệ sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, cô
ấy tuy rằng tạm thời rút lui, nhưng rất có thể chỉ là lấy lui làm tiến,
tương lại nhất định còn muốn quay lại, thậm chí đây rất có thể là một
cái bẫy, nếu mình nóng lòng lợi dụng cơ hội này tới gần Liễu Kình Vũ,
chỉ sợ sẽ trúng kế của Tào Thục Tuệ, ngược lại còn rơi vào thế bị động.
Cho nên, cô cũng không lựa chọn ở lại.
Bốn cô gái đều đột nhiên biến mất làm cho đám người Liễu Mị Yên, Mai
Nguyệt Thiền đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đều nghe Tào Thục Tuệ, Tôn
Khởi Mộng nói sẽ đến chăm sóc cho Liễu Kình Vũ, thậm chí ngày hôm qua
vẫn còn vì trình tự chăm sóc mà giằng co, vì sao trong một ngày tất cả
đều rời đi?
Mai Nguyệt Thiền, Liễu Mị Yên tuy rằng đều tràn đầy nghi hoặc, nhưng bọn họ cũng không hỏi Liễu Kình Vũ, bởi vì bọn họ phát hiện, đứa con chưa
từng thương cảm của mình giờ lại lộ ra vẻ mặt vô cùng tâm trạng. Đây
tuyệt đối là lần đầu tiên, bọn họ đoán thế giới tình cảm của hắn đã xảy
ra vấn đề, nhưng bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, chuyện này nên để cho hắn
tự mình giải quyết.
Liễu Kình Vũ tuy rằng trúng đạn, nhưng thời điểm bị súng bắn, hắn đã
tránh được những chỗ nguy hiểm, nên viên đạn cũng không làm hắn bị
thương quá nghiêm trọng. Hơn nữa sức khỏe của hắn rất tốt, hắn chỉ cần
nằm viện ba ngày đã được xuất viện rồi. Bà nội Mai Nguyệt Thiền cùng mẹ
Liễu Mị Yên cũng đều quay trở lại Yến Kinh. Tuy nhiên giờ phút này, lai
lịch tên bắn súng kia vẫn đang được tiến hành điều tra, toàn bộ Lưu gia
cùng Liễu gia đều vô cùng sốt ruột, một khi hung thủ chưa được tìm ra,
bọn họ vẫn chưa thể yên tâm được.
Một lần nữa quay lại với công việc ở Ủy ban Kỉ luật thị xã, Liễu Kình Vũ đem sự kiện bị ám sát ném ra sau đầu, bởi vì hắn rất rõ ràng, trước
mắt, lấy lực lượng của Liễu gia còn không thể tìm được tên hung thủ kia. Dựa vào hệ thống công an của thị xã Đông Giang lại càng không thể.
Nhưng Liễu Kình Vũ tin tưởng, hung thủ trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không dám xuất hiện, ra tay đối với hắn. Việc quan trọng nhất bây giờ
vẫn là công tác, như thế nào hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ tỉnh ủy
đã giao cho mình, nhất là sau khi gặp chuyện, lại càng làm cho ý chí của Liễu Kình Vũ tăng cao. Hắn càng kiên định muốn đem một lưới bắt gọn tập đoàn lợi ích khổng lồ của thị xã Đông Giang.
Bố cục, lại tiếp tục được triển khai.