Vương Trung Sơn đầy áy náy và tự trách nói:
- Đúng vậy, chỉ sợ lần này làm cho cậu thất vọng rồi. Tôi vốn cho là
mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng không biết Lý Đức Lâm vận động như
thế nào khiến cho hai ủy viên thường vụ đáng lẽ nên ủng hộ tôi lại lựa
chọn bỏ phiếu trắng làm cho tôi vô cùng bị động. Cuối cùng chỉ bại dưới
tay Lý Đức Lâm bởi một phiếu. Xem ra lần này tôi có chút khinh địch rồi.
Giọng nói của Vương Trung Sơn đầy chân thành, đối với việc thất bại cũng không giấu diếm.
Vương Trung Sơn cho rằng, mặc dù Liễu Kình Vũ chỉ là một cán bộ cấp phó
phòng nho nhỏ, nhưng ông ta chưa từng đối đãi hắn như đối với cấp dưới
bình thường. Nhất là khi đã trải qua chuyện vừa rồi, hắn làm ra bao
nhiêu thành tích như thế, ông ta có thể cảm nhận được người thanh niên
này có hoài bão vô cùng lớn. Mặc dù hiện tại Liễu Kình Vũ còn gặp nhiều
trở ngại, còn nhiều khuyết điểm, nhưng nhân phẩm và ý chí của hắn không
thể đem ra so sánh với một cán bộ bình thường được. Ông ta tin tưởng,
một khi có cơ hội phát triển, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ một bước lên
trời. Bởi lẽ Liễu Kình Vũ là người có thể làm ra chuyện lớn.
Chính vì nhận thức này, nhiều khi Vương Trung Sơn cố ý rũ bỏ tôn nghiêm
của một Bí thư thành ủy mà tận dụng khả năng để trao đổi với Liễu Kình
Vũ.
Nghe Vương Trung Sơn giải thích như vậy, Liễu Kình Vũ cũng đã biết thái
độ của ông. Trong lòng hắn biết, Vương Trung Sơn đã cố gắng hết sức. Hơn nữa, đối với kết quả này, hắn cũng đã có dự trù trước.
Vì vậy, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Bí thư Vương, tuy rằng kế quả không được tốt, nhưng tất cả chúng ta
đều đã cố gắng. Thân là cấp dưới, tôi cảm ơn ngài từ trước đến giờ đã
giúp đỡ tôi rất nhiều trên cả công việc lẫn cuộc sống. Chuyện tiếp theo
ngài cứ để tôi lo.
Kỳ thật còn một câu sau hắn không có nói ra, chính là: Tôi nhất định sẽ dùng hành động thực tế giáo huấn đám người này.
Vương Trung Sơn sau khi nghe được lời của Liễu Kình Vũ, trong lòng cũng
hòa hoãn đi nhiều. Ông ta biết, hắn cũng thông cảm mà không trách lỗi
mình. Với câu nói sau cùng của hắn, ông ta cũng đang tràn đầy chờ mong.
Cùng giao tiếp với Liễu Kình Vũ vài lần, Vương Trung Sơn cũng nhìn ra
rất nhiều thứ. Người này luôn ở những lúc người ta không ngờ tới nhất mà đánh ra đòn chí mạng, lật ngược lại tình thế. Hiện tại ông ta đã thua
Lý Đức Lâm ở trận đánh trực diện, chỉ còn có thể hy vọng vào phương diện ai cũng không thể ngờ này của Liễu Kình Vũ.
Vương Trung Sơn tuy rằng đã tiên liệu trước việc này nhưng chính bản
thân ông ta cũng không ngờ đến nước cờ của Liễu Kình Vũ lại khiến ông ta gần như phát điên.
Sau khi nhận được điện thoại của Vương Trung Sơn, không đầy 20 phút sau, điện thoại của Liễu Kình Vũ lại vang lên. Lần này là Phó Chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy gọi đến.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận điện, Hàn Minh Huy liền dùng giọng điệu bề trên ra lệnh cho hắn:
- Liễu Kình Vũ, hiện tại tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố
thông báo với cậu một tiếng. Mời cậu và Phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân
Hoa mang hợp Đổng ký kết, cách thức liên lạc cùng các giấy tờ liên quan
đến dự án đầu tư đã đàm phấn được trong Đại hội giao lưu kinh tế tỉnh Hà Tây đến đây. Từ giờ những dự án này sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố
phối hợp phụ trách.
- Đã biết.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hàn Minh Huy không nghĩ đến Liễu Kình Vũ lại đột ngột ngắt điện thoại như thế, tức giận đến vỗ bàn một cái:
- Liễu Kình Vũ, mày quá kiêu ngạo rồi, ngay cả điện thoại của Ủy viên thường vụ thành ủy cũng dám cúp. Thật là không có quy củ.
Cơn giận qua đi, y đứng dậy châm một điếu thuốc, hung hăng rít một hơi, cười lạnh:
- Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tôi xem đối với kết quả hội nghị thường vụ thành ủy lần này, cậu sẽ làm như thế nào?
Một lát sau, Hàn Minh Huy, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo tập trung tại phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm
Sau khi ngồi xuống, Đổng Hạo bình tĩnh nói:
- Chủ tịch Lý, tuy rằng hội nghị đã có kết quả nhưng tôi lo lắng Liễu
Kình Vũ không chịu chấp hành quyết định của Hội nghị thường vụ. Chắc mọi người còn nhớ dự án khu du lịch núi Thúy Bình lúc trước, Liễu Kình Vũ
cũng từng không chấp hành mệnh lệnh, thậm chí còn xúi giục nhà đầu tư
tại Yến Kinh triệp tập một cuộc họp báo.
Sau cùng chuyện này cũng đến tai lãnh đạo tỉnh ủy. Có chỉ đạo xuống,
cuối cùng Liễu Kình Vũ cũng được như ý muốn. Nếu bây giờ Liễu Kình Vũ
lại giở trò cũ, chỉ sợ đối với chúng ta cũng không phải là chuyện tốt.
Đổng Hạo vừa nói xong, chút mừng rỡ trong lòng Hàn Minh Huy cũng run
lên. Lúc này y mới nghĩ tới, đúng là có chuyện này phát sinh. Liễu Kình
Vũ chắc chắn có năng lực này. Sắc mặt của y liền trầm xuống
Lúc này, Trâu Hải Bằng cũng buồn phiền nói:
- Đúng là không loại trừ Liễu Kình Vũ có thể làm ra loại chuyện này.
Người thanh niên này làm việc gì cũng không suy xét đến ảnh hưởng và hậu quả. Thật là khiến người khác đau đầu
Lý Đức Lâm nghe xong những lời này lại thản nhiên cười nói:
- Không sao cả, Liễu Kình Vũ muốn ồn ào thế nào cũng được, chúng ta
không cần để ý tới. Lần này danh tiếng của chúng ta cùng xuất hiện, hơn
nữa đây cũng là quyết định chung của Hội nghị thường vụ thành ủy. Cũng
không đem những dự án này cho những thành phố cấp ba khác, chẳng qua các dự án không còn được đặt đầy đủ ở quận Tân Hoa nữa. Thêm nữa, nói đi
cũng phải nói lại, cho dù đem tất cả những dự án này đặt vào quận Tân
Hoa, lấy hiện trạng bây giờ, quận Tân Hoa có thể chịu đựng được nhiều dự án như vậy sao?
Cho dù lãnh đạo Tỉnh ủy có chất vấn chúng ta cũng không cần phải lo
lắng. Chỉ cần vin vào lý do đất đai không chịu được nhiều dự án cùng lúc như vậy cũng đủ để ứng phó với chất vấn của tỉnh ủy rồi. Về phần những
thứ khác, chúng ta càng không cần phải lo. Tuy rằng thằng nhãi này không phải là người chịu thiệt, nhưng chỉ cần chúng ta phòng bị chắc chắn,
đem những mặt trái, khả năng áp dụng thủ đoạn phi lý của hắn truyền ra
ngoài, bảo đảm tất cả đều nằm trong sự khống chế của chúng ta
Hàn Minh Huy nhíu mày lại nói:
- Chủ tịch Lý, nếu Liễu Kình Vũ không nghe theo chỉ thị, đem dự án cùng phương thức liên lạc nộp cho chúng ta thì sao?
Lý Đức Lâm cười lạnh:
- Vậy thì thật là tốt. Chúng ta đang thiếu một cơ hội cách chức hắn. Một cán bộ nho nhỏ cũng dám kháng lại kết quả của hội nghị thường vụ thành
ủy, chúng ta có thể làm gì? Trực tiếp cách chức hắn tại chỗ. Lúc đó, chỉ sợ đến Vương Trung Sơn cũng không thể nói được gì.
Trâu Hải Bằng gật đầu nói:
- Đúng vậy, hiện tại chúng ta không sợ Liễu Kình Vũ không đem tài liệu qua, chỉ sợ hắn giở trò sau lưng chúng ta thôi.
Sau đó, mấy người thương lượng một hồi mới trở về. Câu chuyện của họ xoay quanh Liễu Kình Vũ và các dự án của quận Tân Hoa.
Đối với bọn họ mà nói, chỉnh đốn Liễu Kình Vũ là chuyện bọn họ muốn làm
nhất. Nhất là khi vừa có thể chỉnh đốn hắn, vừa tạo lợi ích cho mình,
bọn họ càng nguyện ý.
Nhưng, bọn họ không nghĩ đến động tác của Liễu Kình Vũ lại nhanh chóng đến vậy.
Hàn Minh Huy vừa mới trở lại phòng làm việc không lâu, thư ký của y liền đi vào, nói Liễu Kình Vũ đến.
Hàn Minh Huy sửng sốt:
- Liễu Kình Vũ đến đây?
Thư ký trả lời:
- Vâng, cậu ấy đang đợi bên ngoài, trong tay còn cầm tài liệu.
Trong lòng Hàn Minh Huy lập tức vui vẻ:
- Được, cho anh ta vào.
Liễu Kình Vũ cầm trong tay tất cả hợp đồng, danh sách các nhà đầu tư,
điện thoại liên lạc, tài liệu ký nhận cùng các loại giấy tờ khác bước
vào phòng làm việc của Hàn Minh Huy.
Trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của Hàn Minh Huy, hắn đem tất cả tài liệu đặt lên bàn, đưa đơn ký nhận lên trên cùng nói:
- Phó Chủ tịch Hàn, đây là tất cả tài liệu liên quan đến Đại hội giao
lưu kinh tế lần này, tất cả hợp đồng, tài liệu của quận Tân Hoa. Còn đây là đơn ký nhận, xin ngài kiểm tra rồi ký tên.
Hàn Minh Huy nhìn đến đống tài liệu thật dày trước mặt, nội tâm vô cùng
rung động. Nhất là khi y nhìn thấy thống kê kim ngạch không ngờ lên tới
hơn hai tỷ, nội tâm của y chấn động gần như tột đỉnh. Y vốn nghe thông
tin trong cuộc họp báo của quận Tân Hoa, giá trị hợp đồng của bọn Liễu
Kình Vũ là một tỷ, trong nháy mắt sao lại nhảy lên hai tỷ rồi.
Hàn Minh Huy miễn cưỡng đè nén nội tâm đang kích động, cẩn thận kiểm tra từng chút một. Sau khi xem xong, trong lòng y cũng phải giơ cao ngón
cái với Liễu Kình Vũ. Thật không ngờ năng lực làm việc của hắn lại lợi
hại như vậy.
Bốn ngày ngắn ngủi, y không ngờ sẽ cầm trongg tay toàn bộ dự án hơn hai
tỷ của quận Tân Hoa, lớn hơn rất nhiều so với các huyện khác cộng lại.
Nếu không phải giữa y và Liễu Kình Vũ có mâu thuẫn không thể điều hòa, y thật sự muốn đề bạt Liễu Kình Vũ, muốn hắn trở thành người của mình.
Người thanh niên này quá tài giỏi, chỉ tiếc là mình không thể dùng.
Sau khi thẩm tra toàn bộ tài liệu, Hàn Minh Huy lưu loát ký tên lên đơn
ký nhận. Liễu Kình Vũ không hề nói một lời, trực tiếp cầm đơn đi ra
ngoài. Rời khỏi văn phòng của Hàn Minh Huy, hắn cũng không rời khỏi
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phối mà đi thẳng tới phòng Phó Bí thư
thành ủy Trâu Hải Bằng. Từ trong cặp lấy ra một tờ đơn từ chức, nhẹ
nhàng đặt lên mặt bàn của Trâu Hải Bằng, thản nhiên nói:
- Phó Bí thư Trâu, đây là đơn từ chức của tôi, phiền ngài ký một chữ.