Liễu Kình Vũ nói với Cố Hướng Vĩ xong, liền xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về phía cửa, bắt đầu chăm chú nhìn đồng hồ.
Cả gian phòng lại rơi vào tĩnh lặng, một áp lực vô hình lan tràn ra khắp phòng.
Mồ hôi, từng giọt từ trán Cố Hướng Vĩ tí tách rơi xuống.
Giờ phút này sắc mặt Cố Hướng Vĩ đã có chút trắng bệch, con ngươi đảo
qua đảo lại chỗ Liễu Kình Vũ và hai nhân viên Ủy ban Kỷ luật khác, trong lòng phập phồng không yên.
Cuối cùng ánh mắt Cố Hướng Vĩ dừng lại ở chỗ Liễu Kình Vũ, Cố Hướng Vĩ do dự.
Ông ta thật sự do dự.
Vừa rồi Liễu Kình Vũ đã hạ tối hậu thư cho ông ta. Bây giờ ông ta chỉ có một phút để ăn năn. Làm sao bây giờ, mình nên làm cái gì bây giờ? Tiếp
tục giữ im lặng như trước hay là làm theo ý Liễu Kình Vũ, ghìm cương
trước bờ vực thẳm, quay đầu lại là bờ?
Năm năm, mình đã giữ bí mật năm năm rồi, mặc dù nhiều lần bị tổ điều tra hỏi, nhưng cũng chưa từng xuất hiện vấn đề. Hiện tại mình có nên mạo
hiểm lựa chọn nói rõ tình hình thực tế ra không.
Nhưng Tổ điều tra lần này do Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu
đích thân đốc thúc, còn Liễu Kình Vũ mới nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ
luật này nghe nói vô cùng cứng rắn. Những nhân viên Ủy ban Kỷ luật hôm
nay khi phá án gần như không lưu lại cho mình bất kỳ thời cơ lợi dụng
nào, điều đó rõ ràng không giống với những Tổ điều tra trước đây. Mà
những nhân viên Ủy ban Kỷ luật này khi đề xuất vấn đề lại xây dựng vô
cùng tỉ mỉ. Nếu chẳng may bên mình không nói, mà Triệu Kim Phượng kia
lại khai ra hết, mình thật sự sẽ rơi vào thế bị động, sẽ mất đi cơ hội
tố giác lập công rồi.
Đến lúc đó, mình bị nghiêm trị, ngồi tù vài năm, đến lúc đó người vợ
xinh đẹp trẻ trung của mình liệu có nói bye bye với mình hay không.
Hai luồng tư tưởng trái ngược khiến Cố Hướng Vĩ tranh đấu nội tâm kịch
liệt. Thời gian trôi qua, mồ hôi trên ót ông ta càng ngày càng nhiều.
- Được rồi, đã đến giờ rồi, Cố Hướng Vĩ, hiện tại anh có thể trả lời vấn đề của tôi rồi chứ?
Nói xong Liễu Kình Vũ liền quay lưng về phía Cố Hướng Vĩ đứng dậy, dường như định bước ra ngoài.
Cuối cùng Cố Hướng Vĩ cũng quyết định:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi nói, tôi nói thật. Tất cả giám định tôi làm cho
Triệu Kim Phượng đều là giả. Lúc đó khi Triệu Kim Phượng đến bệnh viện
chúng tôi giám định, kỳ thật trên người của cô ta không có bất kỳ vết
thương nào.
Cố Hướng Vĩ nói xong, liền cúi gằm đầu xuống. Ông ta biết rằng, từ giờ
phút này, mình sẽ mất tự do trong một thời gian ngắn, nhưng cân nhắc lợi hại, vẫn nên nói thẳng nói thật ra thì hơn.
Liễu Kình Vũ đột ngột xoay người lại, sắc mặt âm trầm, hung hăng vỗ bàn một cái nói:
- Được lắm, Cố Hướng Vĩ, gan anh quả là lớn đó. Anh dám đổi trắng thay
đen như vậy sao? Đây là anh đang giúp kẻ xấu làm điều ác đó. Anh nói
xem, động cơ khiến anh làm chuyện này là gì? Là vì người nhà Triệu Kim
Phượng cho anh tiền sao?
Cố Hướng Vĩ nghe thấy Liễu Kình Vũ lên án mạnh mẽ như vậy, khuôn mặt ăn năn và đau khổ:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi thề tôi không nhận của Triệu Kim Phượng chút tiền
nào, còn các bác sĩ phụ trách ở hiện trường có nhận hay không tôi cũng
không biết. Sở dĩ tôi phải giúp người nhà Triệu Kim Phượng làm giả giấy
chứng nhận là vì lúc ấy Phó viện trưởng Bệnh viện chúng tôi, bây giờ là
Viện trưởng Mao Kim Bân gọi điện thoại cho tôi bảo tôi làm như vậy. Lúc
ấy tôi vừa mới được đề bạt làm Chủ nhiệm, vị trí vẫn chưa ngồi vững, mà
Viện trưởng Mao là người ủng hộ chủ yếu nhất của tôi, cho nên tôi không
thể không nghe lời ông ấy.
Nói nói tới đây, Liễu Kình Vũ cơ bản đã có thể khẳng định cả gia đình
Diêu Thúy Hoa tuyệt đối bị oan, phải mau chóng làm rõ vụ án này. Sau khi lấy xong khẩu cung của Cố Hướng Vĩ bảo ông ta ký tên, chỉ điểm xác
nhận, Liễu Kình Vũ ngay lập tức hạ lệnh cho Diêu Kiếm Phong và Tần
Phong:
- Các anh nhanh chóng dẫn Viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số một thị xã
Đông Giang, Mao Kim Bân đến đây. Vẫn là câu nói kia, giữ bí mật tuyệt
đối, chuyện này do hai người các anh tự mình xử lý, tôi không hy vọng
xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, trên mặt Tần Phong lộ vẻ do dự, có chút bất an, miệng có chuyện muốn nói lại không biết có nên nói hay không.
Liễu Kình Vũ vừa nhìn liền phát hiện băn khoăn của Tần Phong, liền nói:
- Đồng chí Tần Phong, có phải anh có gì băn khoăn hay không?
Tần Phong do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, theo tôi được biết, Mao Kim Bân hiện tại không chỉ là
Viện trưởng bệnh viện Nhân dân số một, mà còn là Phó cục trưởng Cục Y
tế, trước kia từng là cộng sự với Phó chủ nhiệm Nghiêm.
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
- Tôi mặc kệ ông ta có thân phận như thế nào, hiện tại ông ta là nhân
viên công vụ thuộc phạm vi nghiệp vụ của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông
Giang chúng ta. Chúng ta có quyền tìm ông ta nói chuyện. Bất kể đằng sau ông ta có bối cảnh gì, có ai hậu thuẫn, cũng không cần quan tâm ông ta
rốt cuộc là lão hổ hay là ruồi bọ, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang
chúng ta cũng phải dựa theo chỉ thị của trung ương, kiên quyết xử lý lão hổ ruồi bọ này. Đây là chức trách của Ủy ban Kỷ luật chúng ta, cũng là
một bài khảo nghiệm đối với năng lực nghiệp vụ, phẩm chất công tác của
các anh. Đây cũng là xuất phát điểm trọng tâm trong cơ chế sát hạch của
Ủy ban Kỷ luật chúng ta.
Đồng chí Tần Phong, hiện tại tôi có thể cho anh một lựa chọn khác, chính là không tham dự vào việc này. Anh yên tâm, chuyện này tiến triển đến
mức này, cho dù là không tham gia vào công tác bắt và thẩm vấn Mao Kim
Bân, dựa theo nguyên tắc cơ chế sát hạch, anh cũng sẽ không bị trừ điểm, nhưng chắc chắn cũng không được thêm điểm.
Nói tới đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng lại trên mặt Diêu Kiếm Phong:
- Đồng chí Diêu Kiếm Phong, anh lựa chọn như thế nào?
Diêu Kiếm Phong lộ vẻ nghiêm túc, vẻ mặt kiên định nói:
- Chủ nhiệm Liễu, hiện tại chuyện đã phát triển đến nước này, bất kể Mao Kim Bân có bối cảnh gì, tôi cũng kiên quyết chấp hành chỉ thị của ngài, tuyệt đối không nương tay đối với phần tử phạm tội khi tại nhiệm và
phần tử phạm tội chân chính.
Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu, ánh mắt lại nhìn Tần Phong:
- Đồng chí Tần Phong, còn anh?
Sự tình phát triển đến nước này, trong lòng Tần Phong đã biết, nếu như
mình không làm theo Diêu Kiếm Phong, như vậy tất sẽ đắc tội với Chủ
nhiệm Ủy ban Kỷ luật cứng rắn trước mắt. Mà vụ án của Diêu Thúy Hoa này
thật sự cũng khiến anh ta vô cùng bất mãn. Tuy rằng những năm gần đây
anh ta cũng không làm mấy đại án, nhưng thân là một cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, trong lòng anh ta vẫn tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, lại
bị Diêu Kiếm Phong kích thích như vậy, lúc đó anh ta nhanh chóng quyết
định tỏ thái độ nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi đồng ý đi cùng Phó chủ nhiệm Diêu, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ, làm việc dựa theo chỉ thị của ngài.
Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu, chủ động vươn tay bắt tay Diêu Kiếm Phong và Tần Phong, có chút kích động nói:
- Đồng chí Diêu Kiếm Phong, đồng chí Tần Phong, tôi thay mặt Ủy ban Kỷ
luật thị xã Đông Giang cảm ơn các anh, thay mặt cả nhà Diêu Thúy Hoa cảm ơn các anh. Hy vọng trong trận chiến này các anh có thể thể hiện được
uy phong của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta, thể hiện được
khí thế của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta. Chúng ta phải
kiên quyết tuyên chiến với những phần tử tha hóa, những nhân viên không
đặt lợi ích của quần chúng nhân dân trong mắt. Vất vả cho các anh rồi.
Diêu Kiếm Phong nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, trong lòng có chút cảm động.
Đường đường một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lại có thể nói ra những lời như vậy, điều này chứng minh trong lòng Liễu Kình Vũ hy vọng có thể hết
lòng vì dân chúng đến nhường nào. Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang cần
chính là lãnh đạo như vậy.
Trong lòng Tần Phong cũng có chút cảm động, sở dĩ trước kia anh ta không thể không dựa theo chỉ thị của Nghiêm Vệ Đông mà làm việc là vì tự bảo
vệ mình, là vì thế lực của Nghiêm Vệ Đông ở Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông
Giang quá lớn, còn Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm lại có chút không biết điều, anh ta chỉ có thể âm thầm đối phó. Hiện tại có thể thực sự
thi triển tài hoa và năng lực của mình, anh ta cũng quyết định liều
mạng.
Rất nhanh chóng, ba người Diêu Kiếm Phong, Tần Phong và Tào Lỗi thương
lượng qua phương án hành động, cuối cùng do Tào Lỗi đích thân thẩm vấn,
tạm thời tiếp tục triển khai thẩm vấn đối với các bác sĩ khác để nắm
chắc toàn bộ bằng chứng. Còn hai người Diêu Kiếm Phong và Tần Phong thì
dẫn theo hai nhân viên Ủy ban Kỷ luật khác đến nhà Mao Kim Bân.
Đồng thời khi Diêu Kiếm Phong bọn họ hành động, Liễu Kình Vũ cũng không
nhàn rỗi. Bởi vì với hắn mà nói, Cố Hướng Vĩ này là điểm đột phá, nhưng
nếu chỉ dựa theo bằng chứng của ông ta, căn bản không thể định tội Mao
Kim Bân, cũng không thể định tội Triệu Kim Phượng. Tuy nhiên có điểm đột phá này của Cố Hướng Vĩ, cũng sẽ dễ dàng tiến hành thẩm vấn Triệu Kim
Phượng kia hơn.
Liễu Kình Vũ giao khẩu cung của Cố Hướng Vĩ cho Tổ điều tra của Trịnh Bác Phương.
Dưới sự chủ trì của Trịnh Bác Phương và bằng chứng chính xác mà Cố Hướng Vĩ cung cấp, đám người Triệu Kim Phượng và Vương Hải Bình liền nhanh
chóng bại trận, thừa nhận sự thật cả nhà bọn họ trắng đen lẫn lộn, trả
đũa, vu oan cho người nhà Diêu Thúy Hoa.
Nhưng, sau khi nghe đám người Triệu Kim Phượng thuật lại xong, Liễu Kình Vũ lại có chút kinh hãi.
Hoá ra, sở dĩ Vương Hải Bình ra tay tàn nhẫn như vậy, là vì tranh giành lợi ích từ mỏ than thôn Tam Thủy.
Trước khi hai nhà phát sinh xung đột, nhà Diêu Thúy Hoa khai thác một mỏ than nhỏ, cuộc sống gia đình cũng tạm ổn, mà Vương Hải Bình cũng khai
thác một mỏ than nhỏ. Hai nhà cùng làm, cũng từng phát sinh mâu thuẫn
trong quá trình khai thác. Có điều trước kia, quan hệ đôi bên cũng không tệ, cho nên những việc này đều cho qua. Nhưng từ lúc ấy thị trường than đá nóng dần, tiền lời từ mỏ than ngày càng nhiều, mâu thuẫn giữa hai
nhà càng ngày càng sâu đậm. Sau này, Vương Hải Bình từng đề xuất ý tưởng dùng một triệu để thu mua mỏ than của nhà Diêu Thúy Hoa, nhưng bị nhà
họ Diêu cự tuyệt.
Sau này, người nhà Vương Hải Bình vẫn hết sức bất mãn về chuyện này, mãi đến lúc Diêu Thúy Hoa hắt bùn lên người Triệu Kim Phượng, mâu thuẫn
giữa hai bên hoàn toàn bùng nổ. Mà nhà Vương Hải Bình liền coi đây là cơ hội phát uy toàn diện, không chỉ đánh Diêu Thúy Hoa đến tàn phế, còn
thông qua quan hệ của mình đưa cả nhà Diêu Thúy Hoa vào nhà giam rồi
chiếm đoạt mỏ than nhà Diêu Thúy Hoa.
Nhưng, điều khiến Liễu Kình Vũ thực sự khiếp sợ không phải là đám người
Triệu Kim Phượng, Vương Hải Bình trăm phương ngàn kế và âm tàn độc ác,
mà là hiện trạng mỏ than nhỏ của thị trấn Hắc Môi. Bởi vì theo thông tin Vương Hải Bình cung cấp có thể biết được, nhà Vương Hải Bình bọn họ một năm buôn bán thu nhập có thể đạt tới mấy triệu, thậm chí có thời điểm
đạt tới hơn chục triệu. Nhưng, bọn họ cũng vì thế phải tiêu một khoản
tiền lớn cho việc chuẩn bị, mà các mỏ than nhỏ giống như bọn họ ở thị
trấn Hắc Môi còn có rất nhiều. Theo lời khai của Vương Hải Bình, lượng
than đá khai thác ra từ thị trấn Hắc Môi một năm giá trị ít nhất có thể
đạt được hơn mấy trăm triệu.
Nhưng, theo Liễu Kình Vũ biết, thu nhập tài chính hàng năm của thị trấn Hắc Môi không đến một triệu.