Vương Đại Bưu thật không ngờ, người đang đứng trước mặt mình là Liễu
Kình Vũ. Nhất là Đội trưởng vẫn còn đang đứng bên cạnh hắn nữa. Đối với
hai người, Vương Đại Bưu không chút do dự lựa chọn.
Vương Đại Bưu vội vàng cung kính nói:
– Bí thư Liễu, Đội trưởng Tào, những gì hai vị nói đều là thật à?
Tào Thục Tuệ lạnh lùng nói:
– Anh không nhìn thấy đại sảnh có màn hình giám sát à? Hiện trường nhiều
người như vậy, anh không đi tìm nhân chứng hỏi chuyện sao? Chẳng lẽ là
cảnh sát hình sự, quy trình nghiệp vụ cơ bản nhất còn phải để tôi dạy
anh sao?
Trong lòng Vương Đại Bưu rùng mình, vội vàng nói:
– Được, tôi biết nên làm thế nào rồi.
Nói xong, Vương Đại Bưu đi đến bên cạnh đám người Quách Chính Huy.
Mấy người thấy tình thế không ổn, sắc mặt liền thay đổi.
Lúc này, Vương Đại Bưu gượng cười nói với Quách Chính Huy:
– Huy thiếu gia, mời các cậu theo chúng tôi một chuyến, phối hợp với chúng tôi.
Quách Chính Huy bình tĩnh nói:
– Phó đội Vương, chắc là anh biết thân phận của chúng tôi?
Vương Đại Bưu cười khổ nói:
– Biết, nhưng Huy thiếu gia à, người bên kia là lãnh đạo trực tiếp của
chúng tôi. Hay là cậu gọi điện cho Cục trưởng Quách. Nếu Cục trưởng ra
mặt, có lẽ chuyện này dễ giải quyết thôi.
Quách Chính Huy nghe vậy, biết sự việc rắc rối rồi. Nếu ông già nhà mình không ra mặt chắc không qua nổi. Y gật đầu nói:
– Được rồi, để tôi gọi. Tôi thật cũng muốn biết hai người bọn họ là ai mà cũng đòi đấu với tôi
Nói xong, Quách Chính Huy cầm điện thoại gọi cho bố mình.
Người khác không gọi được cho Quách Tăng Kiệt nhưng Quách Chính Huy lại gọi rất dễ dàng.
Điện thoại rất nhanh liền thông, Quách Chính Huy nói qua tình hình hiện tại
cho Quách Tăng Kiệt. Quách Tăng Kiệt nghe xong, trầm giọng nói:
– Mày đưa di động cho Vương Đại Bưu, tao nói chuyện với hắn.
Lập tức Quách Chính Huy nghênh mặt đưa di động cho Vương Đại Bưu:
– Nhận lấy, bố tôi muốn nói chuyện với anh.
Vương Đại Bưu run tay đang chuẩn bị nghe thì đột nhiên, một cánh tay vươn ra cướp di dộng, đưa lên tai, trầm giọng nói:
– Cục trưởng Quách, xin chào.
Quách Tăng Kiệt cau mày nói:
– Anh là…
Quách Tăng Kiệt cũng biết đó không phải là giọng nói của Vương Đại Bưu.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Cục trưởng Quách, ông đúng là quý nhân hay quên. Tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên. Ông vừa mới động đến khoản tiền huyện Thụy Nguyên
xin được từ Các bộ và Ủy ban Trung ương, nhanh như vậy mà ông đã quên
rồi sao. Nhưng mà Cục trưởng Quách, tôi không thể không nói, ông ẩn cũng thật nhanh. Tôi gần như tìm toàn bộ Thành phố Nam Hoa cũng không tìm
được ông. Thật không ngờ hôm nay lại có thể cùng ông nói chuyện thế này.
Quách Tăng Kiệt nghe Liễu Kình Vũ giới thiệu, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu đang làm gì?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Cục trưởng Quách, không phải tôi muốn gì mà là con trai ông dẫn theo
vài người ở nơi công cộng ngang nhiên đùa giỡn bạn tôi. Hiện tại anh ta
là nghi phạm làm nhục, uy hiếp con gái, lập tức sẽ bị cảnh sát mang đi
điều tra. Ông nghĩ có phải nên đến hiện trường xử lý một chút không?
Quách Tăng Kiệt nghe xong có chút sửng sốt. Ông ta thật sự không muốn tới.
Bởi ông ta biết rất rõ, người của huyện Thụy Nguyên đang truy tìm mình.
Nếu như hiện tại mình đi ra chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới cả.
Lúc này, Tào Thục Tuệ dường như đã nhìn ra ý đồ của Liễu Kình Vũ, lập tức nói với Vương Đại Bưu:
– Vương Đại Bưu, anh còn dài dòng cái gì. Mấy người này ngang nhiên đùa
bỡn cảnh sát. Anh còn không nhanh đưa bọn họ về Cục cẩn thận, nghiêm túc xử lý.
Nghe được giọng nói của Tào Thục Tuệ, Quách Tăng Kiệt nhíu mày chặt hơn.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Đúng rồi, Cục trưởng Quách, quên nói cho ông biết. Đối tượng mà con
trai ông muốn bao nuôi là Đại đội trưởng Đội hình sự Cục Công an thành
phố Nam Hoa. Tôi không thể không nói, lá gan con trai ông quá lớn. Đến
cảnh sát nữ cũng dám chơi, còn luôn miệng nói muốn bao nuôi. Hơn nữa còn hứa hẹn một tháng cấp mấy chục vạn phí bao nuôi, xem ra nhà các ông rất có tiền nhỉ?
Liễu Kình Vũ nói xong ở đầu dây bên kia, mồ hôi
trên trán Quách Tăng Kiệt bắt đầu rơi xuống đất. Ông ta không biết
chuyện xảy ra tối nay có phải là trùng hợp hay không nhưng ông ta biết
hiện tại mình gặp phiền toái lớn rồi.
Suy nghĩ một lúc, Quách Tăng Kiệt chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ tới ngay.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Được, chúng tôi chờ ông.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ đem chuyện của huyện Thụy Nguyên và
Cục Giao thông thành phố nói qua một lần cho Tào Thục Tuệ.
Tào Thục Tuệ nghe xong trên mặt lập tức hiện lên ý lạnh, tức giận nói:
– Quách Tăng Kiệt cũng rác rưởi quá rồi. Rõ ràng là ông ta đang làm bừa. Anh không báo cáo chuyện này với lãnh đạo sao?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Sao lại không báo cáo? Chỉ có điều lãnh đạo nói chỉ cần kết quả không
nhìn quá trình. Căn bản cũng không làm chủ cho huyện Thụy Nguyên chúng
tôi.Tào Thục Tuệ nhíu mày chặt hơn, nhìn đám người Quách Chính Huy bên cạnh nói:
– Nói như vậy, bây giờ là cơ hội duy nhất của chúng ta?
Liễu Kình Vũ gật đầu.
Ánh mắt Tào Thục Tuệ đảo mấy vòng, nói với Vương Đại Bưu:
– Vương Đại Bưu, anh đem đoạn băng từ màn hình giám sát sao ra làm hai
phần, một phần anh cầm, một phần tôi cầm. Sau khi làm xong, đem những
người này về Cục tiến hành thẩm vấn.
Vương Đại Bưu gật đầu, vội vàng đi làm.
Đám người Vương Đại Bưu là cảnh sát hình sự, hiệu suất làm việc cực kỳ cao. Không đến mười phút sau đã làm xong tất cả mọi chuyện, còn mang đám
người Quách Chính Huy về Cục Công an thành phố.
Mười phút nữa qua đi, Quách Tăng Kiệt bình tĩnh đi đến ngồi đối diện Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cũng không làm chuyện vô nghĩa, lập tức lấy cuộn băng từ màn hình giám sát cho Quách Tăng Kiệt, lạnh lùng nói:
– Cục trưởng Quách, ông thật sự đã dạy dỗ được đứa con giỏi giang. Dám
đùa giỡn cả với nữ cảnh sát, lại còn đòi bao nuôi cô ấy. Tôi thực sự
phục sát đất.
Quách Tăng Kiệt bị Liễu Kình Vũ nói đến mức đỏ bừng, lúng túng nói:
– Liễu Kình Vũ, chuyện này cậu định xử lý thế nào?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
– Tôi chỉ là người ngoài cuộc, nên xử lý thế nào thì phải hỏi cô ấy, cô ấy là người bị hại.
Quách Tăng Kiệt ra vẻ muốn bồi thường cười nói:
– Cô cảnh sát, thật ngại quá. Đứa con của tôi chắc chắn đã uống nhiều
rượu, chơi bời với đám bạn hư hỏng, mong cô rộng lượng tha thứ.
Tào Thục Tuệ lạnh lùng nói:
– Thật xin lỗi, tôi là cảnh sát.
Sắc mặt Quách Tăng Kiệt lập tức âm trầm. Thân là Cục trưởng Cục Giao thông
thành phố, ở thành phố Nam Hoa hắn rất có địa vị, người bình thường cũng sẽ cho ông ta vài phần mặt mũi. Thật không ngờ, người trước mắt này
cùng lắm chỉ là cảnh sát cấp trưởng phòng lại không nể mặt ông ta.
Ông ta lập tức chuyển phong cách, trở nên cực kỳ cứng rắn:
– Vị cảnh sát này, tôi rất thân với Cục trưởng Cục công an thành phố các cô.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Tôi cũng rất thân quen với Bí thư Đới.
Quách Tăng Kiệt lập tức câm miệng. Ông ta biết Chủ tịch Hoàng tuy rằng ngứa
mắt hắn nhưng Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh lại rất coi trọng Liễu Kình
Vũ, ủng hộ hắn rất nhiều. Sau khi đem tiền của huyện Thụy Nguyên cho
huyện Thanh Phong, ông ta liền lập tức trốn đi cũng vì nghĩ tới điểm
này. Thật không ngờ trốn tới trốn lui vẫn đụng mặt Liễu Kình Vũ.
Cuối cùng Quách Tăng Kiệt chỉ có thể cắn răng nói với Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Cục trưởng Quách, không phải tôi muốn làm thế nào mà ông nên làm thế
nào. Liễu Kình Vũ tôi chưa từng quá đáng với người khác, càng không đem
tiền của người khác giao cho kẻ thứ ba. Cho nên tôi không chột dạ, không để ý thiệt hơn, cũng không cần phải tìm nơi trốn.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nói với Tào Thục Tuệ:
– Thục Tuệ, trước 9h sáng mai có thể đem những người đùa giỡn em thẩm vấn rõ ràng không?
Tào Thục Tuệ hiểu được ý tứ của Liễu Kình Vũ, biết hắn đang hạ tối hậu thư với Quách Tăng Kiệt, cô lập tức nói:
– Có thể.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Được, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ vừa đi ra ngoài vừa nói với Quách Tăng Kiệt:
– Cục trưởng Quách, trước 9h sáng mai, tôi hy vọng ông có thể giải quyết chuyện của huyện Thụy Nguyên thật thỏa đáng.
Sắc mặt của Quách Tăng Kiệt lập tức trầm xuống. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lấy chuyện này ép mình thỏa hiệp. Thực sự ông ta rất khó giải
quyết chuyện này.
Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ rời khỏi khách
sạn. Tào Thục Tuệ nói qua việc mình chuyển nghề cho Liễu Kình Vũ. Cô
cũng không nói lý do chính là vì Liễu Kình Vũ, chỉ nói mình muốn vào
quan trường trải nghiệm một chút.
Liễu Kình Vũ nhìn khuôn mặt càng ngày càng gầy của Tào Thục Tuệ, có chút đau lòng nói:
– Thục Tuệ, em nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, đừng miễn cưỡng quá.
Tào Thục Tuệ tự nhiên cười nói:
– Em biết, việc này em hiểu biết hơn anh nhiều.
Trong lúc nói chuyện, ngữ khí của Tào Thục Tuệ bớt đi một phần cứng rắn và nhiều hơn một phần dịu dàng.
Mặc dù đi khỏi nhà họ Tào không đến mười ngày nhưng Tào Thục Tuệ lại trải
nghiệm rất nhiều chuyện tang thương, biết được thế nào là sinh tồn gian
khổ.
Cô không còn là Tào đại tiểu thư muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nữa. Hiện tại cô chỉ là Đại đội trưởng Đội hình sự nho nhỏ mà
thôi.
Liễu Kình Vũ đưa Tào Thục Tuệ đến dưới lầu ký túc xá Đội hình sự, nhìn cô đi vào, trên mặt toát ra một tia thương tiếc.
Lần xa cách lâu ngày gặp lại này, Liễu Kình Vũ có cảm giác trên người Tào
Thục Tuệ có chút khác trước. Tuy rằng tính tình hiện giờ của cô đường
hoàng như trước nhưng cảm giác rõ ràng thay đổi nhiều, thêm một phần
tang thương khiến người khác thương cảm.
Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu mày:
– Rốt cuộc Tào Thục Tuệ đã xảy ra chuyện gì rồi? Tạo sao lại thay đổi lớn như vậy?