Nghe những lời này của Mạnh Hoan, Liễu Kình Vũ liền mỉm cười. Hắn có thể nhận ra, Mạnh Hoan là một người cực kỳ khôn khéo, cho dù anh ta có phát hiện thân phận thật của mình, nhưng nếu chỉ dựa vào việc anh ta hai lần giúp đỡ mình trong thời khắc cần kíp nhất, tiếp tế đạn dược, thì riêng bản thân con người của Mạnh Hoan cũng đã đủ để liệt vào hàng ngũ đồng minh của mình rồi. Hơn nữa trong lúc này, ý đồ đứng về phía mình của Mạnh Hoan đã rất rõ ràng. Tuy rằng mình là người có lai lịch lớn, nhưng dù sao cũng vẫn đang bị bó buộc ở cấp cơ sở, lôi kéo tất cả nhân tài có thể lôi kéo được, cố gắng tích lũy, đây là thủ đoạn không thể thiếu để mở rộng mạng lưới quan hệ. Vì vậy, Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu nói:
- Được, đồng chí Mạnh Hoan, tôi sẽ nhận những tài liệu này. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng nó một cách có ích, tới lúc đó không thể thiếu một phần công lao của anh.
Thấy Liễu Kình Vũ tỏ thái độ như vậy, Mạnh Hoan cũng biết rằng, lần này mình cung cấp tài liệu đã được Liễu Kình Vũ thừa nhận, hơn nữa nếu mình đã định sẽ đầu quâncho Liễu Kình Vũ thì hắn cũng sẽ không kiêng dè mình rồi, liền cười nói:
- Chủ tịch Liễu, nói thật lòng, tuy rằng về tuổi tác, anh có ít hơn tôi vài tuổi, nhưng những tài trí chính trị mà anh thể hiện, nguyên tắc làm quan lấy dân làm gốc mãnh liệt mà anh thể hiện, đều khiến tôi vô cùng khâm phục. Đây cũng là quan điểm làm quan của tôi, vì vậy tôi định sẽ về phe của anh, anh có cần tôi không?
Lúc nói những lời này, Mạnh Hoan trực tiếp mở lòng với Liễu Kình Vũ, nói thẳng mục tiêu của mình, nhưng câu nói ấy lại nhẹ nhàng như không.
Liễu Kình Vũ cũng cười đáp:
- Tôi rất hân hạnh, tấm lòng, năng lực và sự khéo léo của anh, tôi đều rất tán thưởng, sau này hãy cùng lăn lộn với tôi. Chỉ cần anh có trái tim lấy dân làm gốc, coi việc quan là trách nhiệm, tạo phúc cho dân thì tôi sẽ luôn trợ giúp anh những lúc cần thiết. Tuy rằng khả năng của tôi hiện giờ còn yếu, nhưng tôi tin rằng vũ đài của chúng ta đủ rộng, tương lai của chúng ta đầy triển vọng, tôi tin rằng chốn quan trường cần có những cán bộ thực sự vì dân. Những cán bộ như vậy, càng nhiều càng tốt.
Dứt lời, hai người cùng nhìn nhau cười. Rất nhiều lời lẽ không cần thiết phải nói ra. Từ sau khi tới thị trấn Quan Sơn, người thứ hai được kết nạp vào mạng lưới quan hệ của hắn đã được xác định.
Sau khi xác định mối quan hệ, Liễu Kình Vũ cũng không kiêng dè Mạnh Hoan nữa, trực tiếp nói với anh ta:
- Mạnh Hoan, tôi tin là anh đã rõ mục đích hành động trong kế hoạch lần này của tôi. Tôi muốn nhân cơ hội này lật đổ Thạch Chấn Cường, hơn nữa tôi còn hy vọng, đồng thời lật đổ Tiết Văn Long, kẻ coi thường lợi ích của dân, chỉ quan tâm lợi ích của mình. Bên cạnh đó, tôi cũng hy vọng mượn cơ hội lần này để chỉnh đốn lại trật tự chốn quan trường thị trấn Quan Sơn, để những cán bộ có năng lực có thể lên vị trí lãnh đạo. Vì vậy tôi hy vọng, anh bỏ nhiều công sức hơn trong lần hành động này, tranh thủ vạch mặt càng nhiều sâu mọt tại thị trấn Quan Sơn, mượn cơ hội lần này quét sạch bọn họ, tạo dựng nền móng vững chắc cho công cuộc phát triển của thị trấn Quan Sơn sau này. Tôi tin rằng, thị trấn Quan Sơn rất có tiềm lực phát triển trong tương lai.
Mạnh Hoan đứng dậy, gương mặt nghiêm túc đáp:
- Sếp yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt chuyện này. Tình hình bên thị trấn cứ để tôi lo.
Liễu Kình Vũ cũng không sửa lại cách xưng hô của Mạnh Hoan, chỉ gật đầu thật mạnh. Trên chốn quan trường, cần nhất chính là cán bộ dám nghĩ dám làm. Cách xưng hô chỉ là một loại thái độ, chỉ cần làm được việc, Liễu Kình Vũ sẽ không quá coi trọng vấn đề này.
Liễu Kình Vũ cười nhắc nhở:
- Đúng rồi, Mạnh Hoan, lúc làm việc anh có thể báo cáo công tác với Phó bí thư Tần, cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của cô ấy. Nếu được như vậy, sau này công tác của chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Liễu Kình Vũ vẫn luôn coi trọng vị Phó bí thư thị trấn Tần Duệ Tiệp này. Nhất là kể từ sau buổi vũ hội thanh niên ưu tú tại thành phố Thương Sơn, Liễu Kình Vũ phát hiện, Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn và Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm đều khá quan tâm tới vị Phó bí thư xinh đẹp Tần Duệ Tiệp này, liền ý thức được rằng cô gái này nhất định không phải một cô gái bình thường, chắc chắn là có thế lực nào đó sau lưng. Thực ra, cho dù Tần Duệ Tiệp có thân thế thế nào, đối với Liễu Kình Vũ mà nói đều không phải trở ngại, cái mà Liễu Kình Vũ xem trọng chính là tấm lòng dám liều mạng vì lợi ích của dân của Tần Duệ Tiệp. Đối với những tấm lòng như vậy, đặc biệt là các cán bộ nữ, Liễu Kình Vũ luôn mang sự tán thưởng và kính trọng với họ. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ còn có dự cảm, đợi sau khi chuyện này kết thúc, e là vị trí của mình sẽ có chút thay đổi. Cho dù là Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức hay là những người khác, e là đều không đồng ý nhìn mình tiếp tục ngồi trên vị trí Chủ tịch thị trấn Quan Sơn này nữa rồi. Đối với chuyện này, Liễu Kình Vũ đã có sự chuẩn bị tâm lý khá kỹ càng.
Hiện giờ, dù sao Mạnh Hoan cũng đã trở thành đồng minh của mình rồi, hắn nhất định phải nhắc nhở Mạnh Hoan, phải tạo mối quan hệ tốt với những lãnh đạo có thực tài như Tần Duệ Tiệp, như vậy sau này sẽ rất có lợi cho anh ta. Câu ‘Sếp’ mà Mạnh Hoan gọi cũng không phải gọi chơi, thân làm sếp của người khác, đương nhiên cũng nên suy nghĩ về lợi ích và tiền đồ của cấp dưới chứ. Chỉ có như vậy, mới có thể giành được lòng trung thành và ủng hộ của cấp dưới. Đây cũng là đạo lý dùng người.
Mạnh Hoan cũng là một người thông minh, tuy rằng anh ta cũng không rõ kế hoạch của Liễu Kình Vũ rốt cuộc là muốn gây động tĩnh lớn tới đâu, nhưng Liễu Kình Vũ đã nhắc nhở mình như vậy, điều này cho thấy Liễu Kình Vũ sớm đã có một phán đoán rõ ràng xuyên suốt chuyện này rồi. Lúc này, mình chỉ cần làm theo những gì sếp nhắc nhở là được rồi. Anh ta vội gật đầu rồi đáp:
- Được, tôi hiểu rồi.
Liễu Kình Vũ lại hỏi một câu:
- Quan hệ giữa anh với Chủ tịch Hội đồng nhân dân Lưu Kiến Doanh là thế nào?
Mạnh Hoan nói:
- Chủ tịch Lưu bị Bí thư Thạch gây sức ép, luôn cảm thấy vô cùng buồn bực, tuy nhiên, hai chúng tôi là bằng hữu nhiều năm rồi, anh ta là một người bạn tốt.
Thấy Mạnh Hoan nói vậy, ánh mắt Liễu Kình Vũ chợt lóe sáng. Hắn lập tức hiểu ra tại sao Mạnh Hoan lại có thể có được nhiều tài liệu liên quan tới Thạch Chấn Cường như vậy, quả nhiên Chủ tịch hội đồng nhân dân Lưu Kiến Doanh cũng không phải kẻ vô dụng. Tuy rằng luôn bị Thạch Chấn Cường chèn ép, nhưng anh ta ít nhiều cũng lăn lộn bao năm tại thị trấn Quan Sơn, chắc chắn có mạng lưới quan hệ riêng của mình. Nếu như anh ta quả thực có thể giúp Mạnh Hoan làm chuyện đó thì có thể lý giải được.
Liễu Kình Vũ cười:
- Được rồi, nếu quan hệ giữa hai người vốn đã tốt như vậy, khoảng thời gian này anh có thể nói chuyện thêm với anh ta, uống chút rượu, bằng hữu đối rượu, càng uống càng thân.
Mạnh Hoan nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, trong lòng khẽ giật mình. Từ những lời này của Liễu Kình Vũ, anh ta có thể đoán được khả năng bước tiếp theo của Liễu Kình Vũ là gì. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ có thể nói điều này với mình, có thể thấy Liễu Kình Vũ là kẻ “Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người”. Điều này khiến Mạnh Hoan càng thêm chắc chắn mình đã theo đúng người rồi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ mới đứng dậy, cầm tập tài liệu trên bàn lên, nói:
- Được rồi, đã có tập tài liệu này của anh ở đây, tôi cũng không thể cứ ngồi yên một chỗ được, tôi cũng phải bắt đầu hành động thôi. Anh làm gì thì làm đi, tôi lên Huyện một chuyến.
Nói rồi, hai người cùng đi ra ngoài.
Mạnh Hoan quay về tiếp tục bỏ công sức chỉnh lý các loại tài liệu. Liễu Kình Vũ mang theo tập tài liệu kia, trực tiếp gọi điện cho Hồng Tam Kim, bảo Hồng Tam Kim đợi mình ở cổng Ủy ban nhân dân thị trấn. Liễu Kình Vũ vốn định để Đường Trí Dũng đi cùng mình một chuyến, dù sao Đường Trí Dũng cũng vẫn còn trẻ, nhưng vết thương trong vụ ẩu đả tại thôn Du Thụ lần trước của cậu ta vẫn chưa khỏi, cần tĩnh dưỡng, vì vậy Liễu Kình Vũ chỉ có thể tìm Hồng Tam Kim. Thực ra, nếu như là tình huống thông thường, Liễu Kình Vũ tự mình lái xe đi cũng được, nhưng lần này lại không giống những lần khác, sau khi Liễu Kình Vũ nhận được những tài liệu này của Mạnh Hoan, trên đường lên Huyện còn rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, vì vậy chỉ có thể làm phiền Hồng Tam Kim một chuyến.
Kể từ sau khi Hồng Tam Kim theo Liễu Kình Vũ tới nay, chịu thương chịu khó, nói năng hành sự đều rất cẩn thận tỉ mỉ, tác phong này của Hồng Tam Kim rất được Liễu Kình Vũ tán thành.
Sau khi lên xe, Liễu Kình Vũ bảo Hồng Tam Kim trực tiếp lái xe tới tòa nhà Huyện ủy, sau đó bấm số gọi thẳng cho Hạ Chính Đức.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, lúc ấy Hạ Chính Đức cũng đang sốt ruột chờ trong phòng làm việc. Ông ta cũng đã nhận được tin về cuộc họp báo của tập đoàn đầu tư Tiên Phong tại Yến Kinh, đáng chú ý hơn là tình hình thực tế của dư luận. Ông ta biết, lần này huyện Cảnh Lâm lại bị lôi ra trước đầu mũi sào tuyệt đối không thể thiếu bóng dáng của Tiết Văn Long. Hơn nữa, ông ta tin chắc rằng, những chuyện lần này chắc chắn sẽ không kết thúc một cách đơn giản như hai lần trước. Bởi vì ông ta biết, lần này e là Liễu Kình Vũ đã trực tiếp xuất thủ tàn nhẫn. Ông ta sớm biết Liễu Kình Vũ sẽ ra tay, nhưng lại không nghĩ rằng lần này Liễu Kình Vũ lại gây náo loạn tới vậy, trực tiếp lôi cả thành phố Thương Sơn vào.
Sở dĩ ông ta cảm thấy bồn chồn lo lắng là vì sợ Liễu Kình Vũ cũng không cách nào khống chế hướng phát triển của chuyện này. Nếu quả thực như vậy, cho dù Liễu Kình Vũ có đạt được một số mục đích nhất định, nhưng cuối cùng cũng sẽ vì phạm phải một số quy tắc ngầm giới quan trường mà bị đào thải. Ông ta vô cùng rõ ràng, trên chốn quan trường, không phải lúc nào làm được việc cũng được đề bạt. Trong số những người bị đào thải chưa chắc ai ai cũng đều là thành phần hủ bại, có một số người rất có năng lực, hành sự cũng chính trực nhưng lại có khả năng bị loại bỏ rất cao. Bởi vì chốn quan trường cần sự cân bằng, có mạng lưới quan hệ cân bằng, có quan hệ lợi ích cân bằng.
Lúc này Liễu Kình Vũ lại khiến mọi chuyện lùm xùm như vậy, nếu như không thể khống chế được hướng đi cuối cùng thì chắc chắn không thể tránh khỏi bị đào thải. Hạ Chính Đức cảm thấy lo lắng cho Liễu Kình Vũ, cũng là lo lắng cho tiền đồ của mình. Bởi vì nếu như Liễu Kình Vũ bị thực sự xảy ra chuyện thì ông ta sẽ phải trải qua những ngày tháng sau này một cách không mấy dễ chịu. Ông ta đang suy nghĩ, có nên gọi cho Liễu Kình Vũ để hiểu thêm cách nghĩ của hắn không. Nhưng ông ta vẫn luôn cố nhẫn nhịn, ông ta tin rằng Liễu Kình Vũ sẽ cho mình một lời giải thích.
Lúc này, khi chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh đổ chuông, Hạ Chính Đức liền không do dự cầm lên ngay. Thấy người gọi tới là Liễu Kình Vũ, ông ta thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói:
- Tiểu Liễu, lần này có phải cậu làm hơi quá tay rồi không?