Liễu Kình Vũ khó xử là do hiện tại hắn không biết bản thân rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào.
Đối với công việc, từ trước đến nay, Liễu Kình Vũ đều giải quyết nhanh
chóng, không hề do dự, đúng sai rõ ràng, thoải mái quyết định. Tuy
nhiên, đối mặt với chuyện tình cảm, Liễu Kình Vũ lại không thể không do
dự, vì hắn là một người đàn ông, một người đàn ông mà trong lòng tràn
đầy lương thiện, chính trực và lý trí.
Gương mặt ba cô gái là Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Mộ Dung Thiện Tuyết
không ngừng hiện lên trong đầu Liễu Kình Vũ. Sự tinh quái, mạnh mẽ của
Tào Thục Tuệ, sự nóng bỏng nhiệt tình, không muốn xa rời của Tần Duệ
Tiệp, sự điềm đạm, thuần khiết mà thấu hiểu của Mộ Dung Thiện Tuyết. Mỗi người đều có khí chất đặc biệt của riêng mình. Mỗi người đều có hoàn
cảnh riêng của mình.
Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp luôn ủng hộ hắn, nhưng Mộ Dung Thiện Tuyết
đối với hắn lại lạnh lùng, dửng dưng, không có một chút tình cảm. Tuy
nhiên, giờ khắc này Liễu Kình Vũ lại cảm thấy sâu thẳm trong thâm tâm
mình có một cảm giác, mình và Mộ Dung Thiện Tuyết như có duyên phận đã
tu từ ba đời. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Thiện Tuyết, hắn đã có
cảm giác này. Mộ Dung Thiện Tuyết dường như chính là người mà bấy lâu
nay hắn vẫn đi tìm. Mặc dù lúc nhìn thấy cô ấy, hắn không cảm nhận thấy
tim đập rộn ràng, thậm chí lời đối thoại giữa hai người cũng có thể đếm
được, nhưng Liễu Kình Vũ dần dần nảy sinh hứng thú với cô.
Liễu Kình Vũ giờ phút này không thể kiềm chế tự hỏi mình: “Có phải mình
đã có chút bị coi thường? Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp thích mình như
vậy, mình cũng rất có cảm tình với họ, tại sao mới chỉ gặp Mộ Dung Thiện Tuyết một lần mà lại có cảm giác bất thường? Điểm nào ở Mộ Dung Thiện
Tuyết đã thu hút mình như vậy?”
Nói về tướng mạo, ba người Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Mộ Dung Thiện
Tuyết ai ai cũng có nét đẹp riêng. Nói về khí chất, Tần Duệ Tiệp là sự
trưởng thành chín chắn, Tào Thục Tuệ là vẻ xinh đẹp cháy bỏng, còn Mộ
Dung Thiện Tuyết lại là trẻ trung kỳ lạ. Nói về tài hoa thì Tào Thục Tuệ thông minh tuyệt đỉnh, nhìn xa trông rộng, Tần Duệ Tiệp điềm đạm chắc
chắn, nắm bắt tất cả, nhưng Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ là một cô học viên
của Mỹ viện Thanh Hoa, bản thân hắn và cô ấy cũng chỉ mới gặp mặt một
lần.
Cân nhắc hồi lâu, Liễu Kình Vũ phát hiện ra, cho dù mình có so sánh thế
nào, cũng thật sự không thể hiểu tại sao lại có cảm giác đặc biệt đó với Mộ Dung Thiện Tuyết. Hắn thậm chí còn phát hiện ra bản thân mình không
hiểu gì về Mộ Dung Thiện Tuyết cả.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Lưu Tiểu Bàn:
- Lưu Tiểu Bàn, cậu giúp tôi một việc.
Lúc này, Lưu Tiểu Bàn, Hắc Tiểu Nhị, Hàn Hương Di đang ngồi uống trà
trong quán, nghiên cứu hướng phát triển trong tương lai giữa Liễu Kình
Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết. Ba người có ý kiến không hề giống nhau.
Thấy điện thoại của Liễu Kình Vũ, cả ba người đều nín thở. Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Lưu Tiểu Ban vội vàng nói:
- Đại ca có việc gì, anh cứ nói, em sẽ lập tức làm ngay.
- Cậu ngay lập tức tìm tư liệu về Mộ Dung Thiện Tuyết cho tôi, càng cụ thể càng tốt.
Liễu Kình Vũ nói xong, cảm thấy như gạt được tảng đá đè nặng trong lồng ngực.
Lưu Tiểu Bàn lập tức cười nói:
- Đại ca, anh em chúng em đã sớm biết anh sẽ có chỉ thị đấy mà, tư liệu
đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi đây. Em nói qua với anh một chút, sau đó sẽ
gửi tư liệu về Mộ Dung Thiện Tuyết cho anh.
Liễu Kình Vũ cười mắng:
- Lưu Tiểu Bàn cậu có phải đang ngứa da không hả? Dám đùa giỡn tôi, mau nói cho tôi nghe.
Lưu Tiểu Bàn nói:
- Đại ca, em nói cho anh biết, Mộ Dung Thiện Tuyết thực sự không giống
những cô gái bình thường khác. Đầu tiên, thân phận hiện nay của cô ấy là một học viên, đang theo học Mỹ viện Thanh Hoa. Tiếp đó, bình thường ở
trường cô ấy khiêm tốn, mỗi lần thi đều khoảng 60 điểm, nhưng cho đến
giờ cũng chưa bao giờ cao hơn 3 điểm so với 60 điểm.
Bình thường cô ấy không trang điểm, hàng ngày buộc tóc đuôi ngựa. Cô ấy
rất ít nói, nhưng bạn bè không ai nói cô ấy không hòa hợp với mọi người.
Theo như phân tích của bạn học, cô ấy mặc dù rất trầm, nhưng thực tế lại vô cùng kiêu ngạo.
Liễu Kình Vũ nghe xong liền mở to hai mắt.
Mộ Dung Thiện Tuyết khiêm tốn ư? Mỗi lần thi đều 60 điểm được coi là khiêm tốn sao?
Đây tuyệt đối không phải là khiêm tốn, mà là ngạo khí. Điều này nói lên
sự tự tin cực độ. Cô ấy có thể khống chế điểm của mình, việc này bản
thân hắn cũng đã từng làm, vì vậy Liễu Kình Vũ có thể hiểu được tâm tính lúc này của cô ấy.
Nhất là nghĩ đến lúc gặp mặt, trước thái độ thản nhiên, lạnh lùng, không tranh giành, không phẫn nộ của Mộ Dung Thiện Tuyết, hắn đột nhiên ý
thức được, Mộ Dung Thiện Tuyết là người rất thú vị. Tận sâu trong nội
tâm cô như chứa tầng tầng lớp lớp mâu thuẫn. Đối với cuộc sống, cô dường như rất thản nhiên, dường như bất kể việc gì cũng không thể gây hứng
thú cho cô. Cô dường như căn bản không quan tâm đến cái nhìn của người
khác. Cô chỉ sống trong một không gian nhỏ của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên phát hiện, dường như bản thân mình
càng nghĩ càng muốn bước vào cuộc sống của cô, càng muốn hiểu cô hơn,
muốn tiếp xúc với cô hơn. Liễu Kình Vũ cũng không hiểu được sự kích động này, nhưng một khi ý nghĩ này nảy ra, Liễu Kình Vũ liền không có cách
nào khống chế được.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại không muốn hành động ngay, bởi vì hắn biết
rất rõ, càng giống như Mộ Dung Thiện Tuyết thì càng mẫn cảm, e rằng vì
áp lực ép buộc của gia đình mà đồng ý làm đám hỏi với nhà họ Lưu, sợ
rằng sẽ tính đến kết hôn, bản thân mình với cô ấy cũng sợ rằng sẽ là hôn nhân không có tình yêu.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên vỗ trán: “Ôi trời ơi! Liễu Kình Vũ
mình rốt cuộc bị làm sao vậy? Làm sao mà đột nhiên lại nghĩ đến kết hôn
chứ! Giữa mình và cô ấy còn chưa biết gì về nhau cơ mà”.
Đúng lúc đó, Liễu Kình Vũ đột nhiên nhớ ra một chuyện, đó là lúc sáng
khi hắn gọi điện cho Mộ Dung Thiện Tuyết, cô nói với hắn là cô đang đi
học, khi đó hắn không để ý, nhưng giờ đã bình tĩnh lại, hắn đột nhiên
phát hiện nhưng hôm nay là ngày 1 tháng 10 mà, làm gì có trường học nào
đi học hôm nay. Cô gái này đã lừa mình mà!
Buồn cười thật! Lẽ nào lại như vậy! Cô gái này quá kiêu ngạo rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ xem đồng hồ. Bây giờ là 11h30’, nếu lúc này
mà đến Mỹ viện Thanh Hoa, nếu không bị tắc đường thì khoảng 40 phút sẽ
tới.
Nếu Mộ Dung Thiện Tuyết đang ở trường, rất có khả năng đang ăn cơm ở nhà ăn.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lập tức nhảy xuống giường, lấy chìa khóa xe chạy như bay ra ngoài, đi rất vội vàng.
Nhìn bóng Liễu Kình Vũ phóng như bay ra ngoài, gương mặt mẹ hắn lại lộ
rõ vẻ đắc ý. Bà biết, nếu Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết cứ tiến
triển với tốc độ này, có lẽ khoảng cách đến lúc làm bà nội bế cháu sẽ
không còn xa nữa.
Liễu Mị Yên lấy điện thoại gọi cho cha của Liễu Kình Vũ là Lưu Phi nói:
- Lưu Phi, con của ông đột nhiên lái xe xông ra ngoài rồi. Nếu tôi đoán không nhầm, e là nó đi gặp Mộ Dung Thiện Tuyết rồi.
Lưu Phi sửng sốt:
- Không thể nào! Hai đứa nó không phải hôm nay mới gặp nhau lần đầu sao? Nhanh vậy đã yêu nhau tha thiết rồi à?
Liễu Mị Yên cười khổ nói:
- Yêu tha thiết? Làm sao có thể! Tôi đoán là lần này, Kình Vũ nhà chúng
ta chủ động tấn công rồi. Mộ Dung Thiện Tuyết nhà người ta hiện tại vẫn
chưa chắc có tình cảm với Kình Vũ.
Lưu Phi ngạc nhiên:
- Không thể nào! Con trai chúng ta là một anh chàng đẹp trai tài giỏi
mà, đến người xinh đẹp tài giỏi như Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp còn
không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó, lẽ nào Mộ Dung Thiện Tuyết đối
với Kình Vũ một chút tình cảm cũng không có?
Liễu Mị Yên nói:
- Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa có. Tôi đã từng gặp Mộ Dung Thiện Tuyết
rồi, đó là một cô gái khí chất vô cùng đặc biệt. Cô bé giống như Tần
Mộng Dao trong “Phúc Vũ Phiên Vân” vậy, trong lòng vô cùng lương thiện,
vô dục vô cầu. Khí chất này đối với người bình thường thì không có chút
hấp dẫn nào, vì cô bé mang đến cho họ cảm giác xa cách ngàn dặm, nhưng
khí chất đặc biệt này con trai chúng ta chưa hề gặp qua, đối với nó lại
cực kỳ hấp dẫn.
Ngay trong lúc mà Lưu Phi và Liễu Mị Yên đang nghiên cứu xu hướng phát
triển trong tương lai của mối quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết, Liễu Kình Vũ đang lái chiếc ô tô Trường Thành đến Mỹ viện Thanh
Hoa. Sau khi trình bày rõ ràng với bảo vệ, hắn lái thẳng xe đến trước
khu ký túc xá của nữ sinh năm ba. Đỗ xe xong, Liễu Kình Vũ xuống xe,
chặn một cô gái đang chuẩn bị đi vào tòa ký túc của nữ sinh:
- Xin chào cô, tôi muốn hỏi một chút. Mộ Dung Thiện Tuyết ở tầng mấy, có thể gọi cô ấy giúp tôi một chút không?
Cô gái rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, cô nhìn Liễu Kình Vũ với ánh
mắt đầy nghi ngờ, sau khi thấy hắn là một anh chàng đẹp trai, gương mặt
đang lạnh lùng dần chuyển sang vui vẻ:
- Anh là ai vậy? Trước đây tôi chưa hề gặp anh. Anh quen với Thiện Tuyết à?
Liễu Kình Vũ nghe cách xưng hô của đối phương, có chút động lòng, liền ra mở cốp xe, cầm một thanh socola đưa cho cô gái và nói:
- Tôi là bạn của Mộ Dung Thiện Tuyết, tên là Liễu Kình Vũ. Đây là một
chút thành ý của tôi, có thể phiền cô gọi Mộ Dung Thiện Tuyết xuống dưới giúp tôi được không?
Cô gái nhìn thấy thanh socola hảo hạng, một hai trăm tệ một hộp mà Liễu
Kình Vũ đưa, liền biết Liễu Kình Vũ có lẽ là người theo đuổi Mộ Dung
Thiện Tuyết, nếu không thì không thể hối lộ mình thanh socola hảo hạng
đó được. Sau khi nhận thanh socola, cô gái quơ quơ trong không trung
cười nói:
- Anh tìm tôi xem như tìm đúng người rồi. Tôi là bạn cùng phòng ở ký túc với Thiện Tuyết. Anh còn socola không, ký túc xá của chúng tôi vẫn còn
hai người đẹp nữa. Nếu anh còn hai hộp nữa, tôi có thể suy nghĩ đến việc gọi Thiện Tuyết. Cô ấy đang ở trên lầu.
Liễu Kình Vũ vừa cười vừa mở cốp xe, lấy ra hai hộp socola, vui vẻ nói:
- Vậy thì xin phiền người đẹp.
Mười phút sau, Mộ Dung Thiện Tuyết mặc bộ đồ cô đã mặc lúc gặp mặt buổi
trưa, vẻ mặt thản nhiên đi xuống. Cô thật không ngờ phía dưới lại là
Liễu Kình Vũ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
Liễu Kình Vũ trả lời:
- Tôi đến mời cô đi ăn cơm.
- Tôi ăn rồi.
Mộ Dung Thiện Tuyết thản nhiên nói, không nể mặt Liễu Kình Vũ chút nào.
Vừa lúc đó, một chiếc Porsche màu đỏ đột nhiên phóng như tên bắn đến, “két” một tiếng rồi dừng lại ngay bên cạnh Liễu Kình Vũ.