Sau khi Liễu Mỵ Yên và Từ Kiều Kiều nghe xong những lời nói của vị bác
sĩ trung y, sắc mặt đều tái nhợt. Lúc này, mặc dù trong lòng Liễu Mỵ Yên vô cùng lo lắng, nhưng cũng không té xỉu, bởi vì bà còn đang phải lo
lắng cho con trai mình, Liễu Mỵ Yên cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn đến
một vị bác sĩ trung y khác nói:
– Bác sĩ, nếu ngài đã bắt được mạch của Liễu Kình Vũ, vậy có thể hay không nghĩ cách giùm?
Vị bác sĩ trung y cười khổ nói:
– Không phải tôi không nghĩ cách mà là từ mạch của bệnh nhân cho thấy,
bệnh tình của bệnh nhân vô cùng phức tạp, hơi có một chút sơ xuất thì
bệnh nhân sẽ chết. Nếu chúng tôi chữa, thì tỷ lệ thành công đến 1% cũng
không dám đảm bảo.
Liễu Mỵ Yên nói:
– Chẳng lẽ trên thế giới không có ai có thể chữa khỏi sao?
Vị bác sĩ trung y nói:
– Thế thì cũng không chắc, mặc dù mạch của bệnh nhân phức tạp nhưng nếu
có một bác sĩ trung y có trình độ cao siêu, hơn nữa hiểu được một cách
thấu đáo những lý luận trung y, thì có thể đem những vấn đề như biến đổi âm dương cơ thể con người, cơ chế vận hành hệ thống doanh vệ, chuyển
động ngũ hành Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ trong cơ thể, hệ thống tuần
hoàn lá lách, thận, gan, phổi đều có thể nắm bắt được toàn bộ. Như vậy
người này có lẽ có thể chữa được bệnh này, nhưng những người như vậy e
rằng chỉ tính trong 100 người trong giới trung y có y thuật cao cũng
chưa chắc đã tìm ra được một người dám vỗ ngực cam đoan mình có thể làm
được.
Nghe thấy những lời này của vị bác sĩ trung y, sắc mặt của
Từ Kiều Kiều vô cùng tái nhợt. Bởi vì vị bác sĩ trung y này chính là vị
bác sĩ có y thuật vô cùng cao siêu trong giới trung y mà bà mời đến từ
thành phố Yến Kinh, là một trong những chuyên gia của Tổ chăm sóc sức
khỏe cho Lưu Phi, đến cả ông ta cũng không dám kê đơn trị liệu, có thể
thấy được lần bị thương này của Liễu Kình Vũ nghiêm trọng như thế nào.
Liễu Mỵ Yên sau khi nghe xong những lời nói của vị bác sĩ trung y, trong
lòng có một chút trầm xuống. Vị bác sĩ trung y này mặc dù là do Từ Kiều
Kiều mời đến, nhưng bà cũng nghe nói qua đại danh của vị bác sĩ này,
biết được vị này cũng là một danh y đương thời, ông ấy đã nói như vậy,
bệnh của Liễu Kình Vũ lẽ nào không thể chữa khỏi được sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Mỵ Yên cố gắng hết sức mình, run giọng nói:
– Bác sĩ, con trai của tôi rốt cuộc là mắc bệnh gì, tại sao tây y căn bản không kiểm tra ra được.
Vị bác sĩ này cười khổ nói:
– Căn bệnh này của cậu ấy là nội thương, có người dùng công phu nội gia
của mình để làm tổn thương nhiều nơi trong cơ quan nội tạng. Nhưngnếu
chỉ như vậy, tôi còn có cách chữa trị, nhưng vấn đề là người ra tay vô
cùng ác độc, người này cùng lúc tổn thương bệnh nhân, còn động chân động tay, khiến hệ thống doanh vệ của bệnh nhân bị thương nặng, mất đi sự
cân bằng âm dương trong cơ thể, nhiễu loạn ngũ hành, rất khó điều hòa.
Trừ phi có một bác sĩ, không chỉ cần phải tinh thông lý thuyết y học, mà còn cần phải hiểu được công pháp nội gia mới có thể chữa được cho người này. Nhưng vấn đề ở chỗ, công phu nội gia hiện nay trên căn bản chỉ có
trong truyền thuyết, cho dù là có cao nhân ẩn sĩ hiểu được công pháp nội gia, chúng ta cũng rất khó tìm được, mà muốn tìm được người vừa biết
được công pháp nội gia lại tinh thông trung y thì càng khó hơn nữa. Điều quan trọng nhất là, thời gian của bệnh nhân không còn nhiều, nếu là
người bình thường căn bản không thể kéo dài được quá ba ngày, sức khỏe
của bệnh nhân tương đối tốt, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được không quá
năm ngày.
Liễu Mỵ Yên nghe những lời nói của vị bác sĩ trung y có chút mờ mịt, cái gì mà âm dương, doanh vệ, ngũ hành bà căn bản không
hiểu. Nhưng từ trong lời nói của vị bác sĩ trung y bà cũng biết được,
bệnh của Liễu Kình Vũ không phải là không thể chữa được, mà là cần một
người thích hợp. Nghĩ đến đây, Liễu Mỵ Yên hơi trầm ngâm một chút rồi
hỏi:
– Bác sĩ, ngài có biết ở đâu Trung Quốc có vị bác sĩ như vậy có thể chữa được căn bệnh này?
Vị bác sĩ trung y hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới chậm rãi nói:
– Trừ phi là cao thủ bậc nhất của Tần gia ở Lĩnh Nam ra tay, bằng không
là người khác thì rất khó thành công. Nhưng Tần gia 10 năm trước sớm đã
rời khỏi Lĩnh Nam, căn bản không biết đã chuyển đến nơi nào, hơn nữa y
thuật và công pháp nội gia của Tần gia có lưu truyền hay không, cũng
không biết có bao nhiêu người. Cho dù có lưu truyền đến nay, người đời
sau của Tần gia có kế thừa y thuật hay công pháp nội gia hay không cũng
không biết có bao nhiêu người. Dù sao, bệnh tình của Liễu Kình Vũ phải
cần có cả hai điều trên.
– Tần gia ở Lĩnh Nam?
Liễu Mỵ Yên và Từ Kiều Kiều đều chau mày, các bà không ở trong giới trung y cho nên cũng không biết những thông tin này.
Lúc này, một vị bác sĩ trung y khác chau mày nói:
– Lão Trần à, tôi nghe nói Tần gia ở Lĩnh Nam hình như mấy chục năm trước do đắc tội với người ta nên đã bị kẻ thù diệt môn rồi.
Vị bác sĩ trung y vẫn cùng nói chuyện với Liễu Mỵ Yên nghe đến đó liền cười khổ nói:
– Đúng vậy, thế sự tang thương.
Nghe đến đó, trong lòng Liễu Mỵ Yên lại lần nữa trầm xuống.
Sau đó, vị bác sĩ trung y họ Trần dưới sự giúp đỡ của hai vị bác sĩ trung y khác đã châm cứu vài chỗ huyệt đạo cho Liễu Kình Vũ, tạm thời làm thông một vài kinh mạch bị ứ trệ cho Liễu Kình Vũ, sau đó liền đứng dậy cáo
từ chuẩn bị trở về Yến Kinh.
Song Liễu Mỵ Yên vẫn giữ ba vị bác
sĩ trung y ở lại, để bọn họ tạm thời nghỉ ngơi trong khách sạn bên cạnh
bệnh viện, về sau còn có thể có một số việc muốn nhờ đến những vị bác sĩ trung y giỏi này giúp đỡ.
Sau khi đợi những người này rời khỏi, trong mắt của Liễu Mỵ Yên hiện lên vẻ kiên quyết, cắn răng nói với Từ Kiều kiều:
– Kiều Kiều, chị quyết định treo giải thưởng 80 triệu để chiêu mộ những
bác sĩ trung y giỏi nhất trong giới trung y ở trong và ngoài nước để
chữa bệnh cho Liễu Kình Vũ.
Từ Kiều Kiều gật gật đầu:
– Cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng có người có thể thấy 80 triệu mà chữa khỏi cho Liễu Kình Vũ
Sau đó, sự việc làm chấn động cả giới y học trên thế giới đã xảy ra: trên
rất nhiều các trang web trung y, diễn đàn, trên webside chính thức của
các viện trung y lớn đều xuất hiện một bức quảng cáo lớn, yêu cầu giải
thưởng rất đơn giản, tinh thông trung y, tinh thông công pháp nội gia.
Người nào cho rằng hai cái đó mình đều tinh thông thì có thể đến phòng
1108 của khách sạn Tân Nguyên thành phố Nam Hoa phỏng vấn, nếu có thể
chữa khỏi bệnh, sẽ có được 80 triệu tiền thù lao.
Trong khoảng
thời gian ngắn, quảng cáo treo thưởng này không chỉ hot ở trên các trang web, mà cả các đài truyền hình lớn cũng lần lượt đưa tin, hầu như khắp
các đường lớn ngõ nhỏ của Trung Quốc đều thảo luận về quảng cáo treo
thưởng này, các bác sĩ trung y trong một khoảng thời gian ngắn liền có
giá. Rất nhiều người rất buồn bực, tại sao người treo thưởng lại đưa ra
nhiều tiền như vậy để tìm bác sĩ trung y.
Không thể không nói,
mức treo thưởng khổng lồ lần này quả thực là hiệu quả khá tốt. Trong một khoảng thời gian, trong khách sạn Tân Nguyên gần như chật kín người,
người đến ứng tuyển nối liền không dứt, song đến nhiều hơn vẫn là các cơ quan truyền thông báo chí đến để đưa tin.
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Nam Hoa, trong phòng bệnh của Liễu Kình Vũ
Liễu Mỵ Yên và Từ Kiều kiều nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hô
hấp càng ngày càng yếu của Liễu Kình Vũ, sắc mặt đều vô cùng ngưng
trọng, khóe mắt Liễu Mỵ Yên đẫm lệ.
Ở bên cạnh các bà, khóe mắt
Tào Thục tuệ mang theo nước mắt ngồi cạnh Liễu Kình Vũ, lặng lẽ nhìn sắc mặt Liễu Kình Vũ tái nhợt gần như không có chút huyết sắc, nhẹ nhàng
nắm đôi tay của hắn.
Lúc này, cách ngày Liễu Kình Vũ nhập viện đã qua một ngày rưỡi, Liễu Mỵ Yên, Từ Kiều Kiều đã một ngày một đêm không
ngủ, nhưng các bà lại không dám có chút lơi lỏng, các bà vẫn kiên trì ở
bên cạnh Liễu Kình Vũ.
Lúc này, người em gái Liễu Kình Vũ yêu
thương nhất Tiết Ngọc Tuệ và tiểu ma nữ Hàn Hương Di, Lưu Tiểu Bàn, Tiểu Nhị Hắc đều đang tập chung ở trong khách sạn Tân Nguyên, tập trung ở
trong phòng hội nghị lớn 1108. Bọn họ đang giúp đỡ ba vị bác sĩ trung y
giỏi đến từ thành phố Yến Kinh tuyển chọn người từ 200 ứng viên đang
ngồi trùng trùng điệp điệp ở phía dưới khán đài của phòng hội nghị, bọn
họ đều đến đây để ứng tuyển.
Dù sao, số tiền thù lao lớn 80 triệu không có ai là không muốn, hơn nữa người tuyên bố treo giải thưởng lại
là Liễu Mỵ Yên người đứng đầu của tập đoàn Liễu thị, sẽ chẳng có ai cho
rằng tập đoàn Liễu thị sẽ không trả khoản tiền thù lao này.
Cho nên, các bác sĩ đến tìm vận may cũng không ít.
Đối mặt với loại tình huống này, ba vị bác sĩ Trung Quốc giỏi cũng khá đau
đầu, không thể không áp dụng phương thức tuyển dụng theo vòng để chọn ra những bác sĩ có thực lực chân chính.
Vòng thứ nhất là vòng thi
lý luận, mấy vị bác sĩ trung y này mỗi người đưa ra một câu hỏi về bệnh
khó chữa, để mỗi bác sĩ đến đây tham tuyển lần lượt kê đơn thuốc cho ba
căn bệnh khó chữa này.
Thông qua vòng 1, trực tiếp loại ra 90%
ứng viên, rất nhanh, trong phòng hội nghị liền yên tĩnh, 20 ứng viên còn lại lần lượt đi đến trước mặt ba vị bác sĩ Trung Quốc giỏi. Ba vị bác
sĩ này tiến hành kiểm tra trình độ y thuật, cuối cùng chỉ còn lại có 3
ứng viên được vào thi vòng cuối cùng, mà 3 ứng viên này đều không ngoại
lệ tất cả đều là những danh y giỏi tương đối nổi danh ở các tỉnh, ít
tuổi nhất cũng ngoài 50 rồi. Dù sao trung y đối với sự kế thừa kinh
nghiệm là vô cùng quan trọng.
Vừa lúc đó, phía phòng hội nghị bị
người nào đó đẩy ra, thoạt nhìn thì ra là một người thanh niên trẻ
khoảng hai ba, hai tư tuổi, mặc một bộ quần áo rất bình thường bước vào, người này cao khoảng 1m80, tướng mạo hết sức bình thường, nhưng góc
cạnh rõ ràng, thoạt nhìn chính là một người có ý chí kiên cường, nhưng
ánh mắt của cậu ta lại rất thản nhiên, dường như không có điều gì có thể khiến nội tâm cậu ta dao động.
Nhìn thấy người này tiến vào, Lưu Tiểu Bàn liền tiến lên, chặn lại đường đi của người trẻ tuổi:
– Xin lỗi anh bạn, cậu có phải đi nhầm chỗ hay không?
Lúc này, Tiểu Nhị Hắc cũng đã đi tới, anh ta và Lưu Tiểu Bàn chủ yếu phụ
trách đảm đảm an toàn cho ba vị bác sĩ Trung Quốc giỏi và các ứng viên.
Dù sao người đánh Liễu Kình Vũ bị thương cũng sẽ thông qua tin tức biết
được thông tin tổ chức treo thưởng ứng tuyển ở đây, bọn họ sợ đối phương sẽ quấy rối, cho nên đặc biệt ở lại đây phụ trách công tác bảo an.
Người trẻ tuổi thản nhiên nhìn Tiểu Nhị Hắc và Lưu Tiểu Bàn một cái, cuối
cùng ánh mắt đã rơi trên người Tiểu Nhị Hắc thản nhiên nói:
– Tôi đến đây để ứng tuyển.
– Cậu? Đến để ứng tuyển?
Tiểu Nhị Hắc nhìn đến người thanh niên này, không khỏi mở to hai mắt. Phải
biết rằng, người ít tuổi nhất đến đây ứng tuyển cũng đã hơn 30 tuổi rồi, tuổi như người thanh niên này, cậu ta là người đầu tiên, hơn nữa hiện
tại cũng đã quá thời gian quy định kiểm tra rồi.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tiểu Nhị Hắc, người trẻ tuổi cũng không thèm để ý, cậu ta chỉ có nhẹ nhàng gật gật đầu:
– Đúng vậy, tôi đến đây để ứng tuyển, như thế nào, không hoan nghênh sao?
Lúc này, Lưu Tiểu Bàn nói:
– Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh, đã đến đây thì chính là bạn
bè. Người anh em này, hiện tại ba vị chuyên gia đang kiểm tra những ứng
viên khác, cậu trước tiên làm phần thi lí luận đã nhé!
Nói xong, Lưu Tiểu Bàn từ bên cạnh lấy ra một bài kiểm tra đưa cho người trẻ tuổi.
Mặc dù Lưu Tiểu Bàn đưa bài thi cho người trẻ tuổi, nhưng sâu trong nội
tâm, gã cũng không tin người trẻ tuổi này có thể thông qua vòng thi thứ
nhất. Bởi vì lúc trước, có rất nhiều bác sĩ trung y năm mươi, sáu mươi
tuổi đều không thể trả lời được hết những câu hỏi mà ba vị bác sĩ Trung
Quốc giỏi đưa ra, huống chi là người thanh niên trẻ trước mặt thoạt nhìn như mới tốt nghiệp đại học này. Nếu không phải cho rằng mỗi người đến
tham gia ứng tuyển đều có khả năng chữa khỏi bệnh cho lão đại thì gã căn bản sẽ không quan tâm đến đối phương.