Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 163: Chương 163: Thủ đoạn cứng rắn thứ ba (3)




Nghe Hàn Minh Cường nói xong, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên, nói:

- Đồng chí Hàn Minh Cường, về phần mấy năm trước, thậm chí là mấy chục năm trước, Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm rốt cuộc thế nào, tôi không hề hiểu rõ, cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng tôi phải nghiêm túc chỉ ra rằng, hiện tại tôi là Trưởng phòng mới nhậm chức, công việc nên làm thế nào tôi có sự sắp xếp và dự định của tôi. Tôi biết trên quan trường có quy tắc ngầm gọi là rập khuôn, nhưng đối với tôi mà nói, quy tắc ngầm này vô hiệu. Bởi tôi cho rằng, bất kỳ cán bộ nào chỉ cần nghiêm khắc làm việc theo quy đinh pháp luật của đơn vị, ban ngành, quốc gia, sẽ không xảy ra sai sót. Hơn nữa, trước đó tôi đã từng nói, hiện tại phân công công tác giữa các Phó phòng trong Phòng quản lý đô thị rất không hài hòa. Hơn nữa, số lượng Phó phòng nhiều hơn quy định một người, cho nên, cắt giảm một Phó phòng là tất yếu. Đồng thời, điều chỉnh phân công công tác giữa các Phó phòng là việc chắc chắn phải làm. Về phần công tác tài vụ trước đó đồng chí quản lý, hiện tại tôi có thể nói rõ ràng với đồng chí rằng, dựa theo quy tắc trong Phòng, công tác tài vụ và nhân sự là quyền lực thuộc về Trưởng phòng và Bí thư tổ Đảng. Hơn nữa, tôi còn trẻ, tinh lực dồi dào, tạm thời không cần đồng chí chia sẻ trách nhiệm.

Liễu Kình Vũ nói xong, Hàn Minh Cường tức đếu mặt mũi méo xẹo. Y không thể ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại mạnh mẽ, không nể mặt mình, xuất bài không theo lý thường như thế. Đây là không tuân theo quy tắc ngầm quan trường làm việc, là không coi em trai của Phó chủ tịch thành phố là mình ra gì.

Lúc này, nghe Liễu Kình Vũ nói xong, các cán bộ công nhân viên chức phía dưới đài Chủ tịch đều trợn tròn mắt. Trong lòng họ lại một lần nữa tràn đầy kinh ngạc. Vị Trưởng phòng trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này quả thực quá mạnh, hoàn toàn không nể mặt Phó phòng Thường vụ Hàn Minh Cường. Lẽ nào hắn không biết Hàn Minh Cường là em trai ruột của Hàn Minh Huy, Phó chủ tịch thành phố Thương Sơn sao. Mấy vị Trưởng phòng lần trước có ai không kiêng dè Hàn Minh Huy, người có thể sẽ trở thành Ủy viên thường ủy thành phố Thương Sơn. Cho nên, lúc này mọi người đều nhìn Liễu Kình Vũ với ánh mắt không hiểu.

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Hàn Minh Cường càng nghĩ càng tức, nên đợi lời của Liễu Kình Vũ vừa dứt, y liền hung hăng đập bàn, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Kình Vũ, xoay người rời khỏi.

Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sơn thấy vậy cũng đứng lên, lập tức theo Hàn Minh Cường ra ngoài.

Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên liếc nhìn ba người họ một cái, bình thản nói:

- Sau đây tôi xin tuyên bố việc thứ ba. Do đồng chí Trương Tân Sinh, chủ trì hội nghị hôm nay đã xuất hiện nhiều lỗ hổng trong quá trình chủ trì, đến trình tự phát ngôn cơ bản nhất cũng không hiểu, cho nên, sau này hễ là hội nghị lớn nhỏ trong Phòng, hủy bỏ thông lệ do đồng chí Trương Tân Sơn chủ trì. Sau này hễ là hội nghị Đảng sẽ do tôi đích thân chủ trì, hội nghị Đảng mở rộng và Hội nghị toàn thể, hoặc hội nghị liên ban ngành sẽ do đồng chí Chánh văn phòng Long Tường chủ trì. Được rồi, giải tán cuộc họp, mọi người có thể ra về.

Nói xong, Liễu Kình Vũ không lập tức rời khỏi mà gọi Chánh văn phòng Long Tường lại, nhỏ giọng dặn dò, không hề để ý đến đám người Hàn Minh Cường rời khỏi.

Sau khi Liễu Kình Vũ tuyên bố giải tán cuộc họp, có thể ra về, nhân viên nhao nhao mở cửa, chen chúc đi ra ngoài. Ba người Hàn Minh Cường đi được nửa đường thì bị cán bộ công nhân viên chức đứng lên chặn ở giữa, tiến lùi không được, chỉ có thể theo đoàn người từ từ ra ngoài.

Lúc này, thành viên tổ Đảng trên ghế chủ trì chưa rời đi đưa mắt nhìn Liễu Kình Vũ đang thì thầm với Long Tường, ánh mắt có vài phần kiêng dè. Bởi hôm nay bọn họ thực sự được mở mang tầm mắt. Mặc dù vị Trưởng phòng này có tuổi đời không bằng một nửa tuổi họ, nhưng sự mạnh mẽ, cứng rắn trong thủ đoạn chính trị, linh hoạt, cay độc trong thủ pháp còn lợi hại hơn rất nhiều những lão cáo già lăn lộn trên quan trường nhiều năm. Đặc biệt là ba việc Liễu Kình Vũ tuyên bố ngày hôm nay, gần như mọi việc đều trực tiếp đánh thẳng vào Hàn Minh Cường, hình thành thế hãm chân cứng rắn đối với cục diện nắm quyền đại cục của Hàn Minh Cường trong Phòng quản lý đô thị. Mặc dù hiện tại Liễu Kình Vũ vẫn chưa xây dựng được uy vọng của mình, nhưng cùng với việc thu hồi đại quyền tài chính, mọi người tin tưởng rằng, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ dần xây dựng được uy vọng của mình.

Đặc biệt là quyết định cắt giảm một Phó phòng cùng việc điều chỉnh phân công công tác giữa các Phó phòng. Mặc dù trong mắt nhiều người đây là một con dao hai lưỡi, nhưng nếu dùng tốt, sẽ có tác dụng mang tính quyết định quan trọng đối với việc nắm giữ toàn cục của Liễu Kình Vũ. Ngày hôm nay, Liễu Kình Vũ đã một lần nữa khởi dụng chức vụ Phó phòng của Trần Thiên Lâm bị bỏ nhiều năm qua, đồng thời giao quyền lực quan trọng cho Trần Thiên Lâm. Đây là một tín hiệu thú vị. Một là, thông qua quyết định này, Liễu Kình Vũ có thể ngầm ra hiệu rằng hắn muốn kéo Trần Thiên Lâm về phía mình. Hai là ám chỉ rằng, nếu Trần Thiên Lâm dựa dẫm vào hắn, vậy thì quyết định cắt giảm một Phó phòng cuối cùng, Trần Thiên Lâm có thể sẽ không trở thành đối tượng bị cắt giảm. Nhưng nếu Trần Thiên Lâm không hiểu tiến lùi, không dựa dẫm vào hắn, vậy thì khả năng cắt giảm sẽ không ngừng tăng cao. Trong tình huống này, Trần Thiên Lâm có thể không dựa vào Liễu Kình Vũ sao?

Cho nên, mặc dù ba người Hàn Minh Cường đều đã đi khỏi nhưng thành viên tổ Đảng đang ngồi không lập tức đứng dậy. Một là bởi vì mọi người không muốn chen chúc trong đám người đông kia. Hai là mọi người muốn đợi Liễu Kình Vũ rời khỏi. Dù gì đây cũng là quy tắc ngầm trên quan trường, lãnh đạo chưa rời khỏi, anh đã rời đi, sẽ thật kỳ cục. Đối với những cán bộ công chức bình thường, có thể chẳng có gì ghê gớm, nhưng đối với thành viên tổ Đảng gần Liễu Kình Vũ như họ, quy tắc ngầm này bắt buộc phải được chú ý.

“Tiểu tiết quyết định thành bại”, câu nói này rất quan trọng trên quan trường. Có thể anh không cố ý cướp bước đi của lãnh đạo, nhưng nếu thực sự bị lãnh đạo lòng dạ hẹp hòi ghi nhớ, vậy thì sau này anh sẽ gặp phiền phức. Ví dụ rõ ràng nhất đã từng có, là một người anh em khi đang lái xe cố ý vượt qua xe lãnh đạo, kết quả, người anh em kia bị thuộc hạ của lãnh đạo lái xe chặn đường, đánh cho tơi bời.

Về tiểu tiết này, có rất nhiều người đã đưa ra tổng kết, một vị trong đó tài hoa hơn người đã kết luận tám tiểu tiết khi cùng lãnh đạo đi nhà vệ sinh:

Một là, không được đứng trước mặt lãnh đạo.

Hai là khi rút ra không được rút quá nhiều, đừng để cho lãnh đạo cảm thấy của anh lớn hơn của họ.

Ba là, khi đi tiểu không được nhanh quá, xa quá, cao quá, mạnh quá, không được để lãnh đạo cảm thấy mình không uy phong trai tráng như anh.

Bốn là, sau khi lãnh đạo đi tiểu xong anh phải dừng ngay, chưa đi xong cũng phải nhịn, đừng để lãnh đạo cảm thấy mình không duy trì lâu dài được như anh.

Năm là, hướng đi tiểu của anh phải cùng hướng với lãnh đạo, để bày tỏ lòng trung thành.

Sáu là, lãnh đạo rung ba cái, anh phải rung bảy tám cái, để lãnh đạo cảm thấy hiệu suất công việc của mình cao hơn của anh nhiều.

Bảy là, lãnh đạo kéo khóa lên, anh cũng phải lập tức kéo khóa, nhường đường cho lãnh đạo, để lãnh đạo cảm thấy mình lúc nào cũng có quyền uy.

Tám là lãnh đạo dùng một tay đi tiểu, anh bắt buộc phải dùng hai tay, để chứng minh lãnh đạo là người đứng đầu thực sự.

Các thành viên tổ Đảng có mặt đều là người hiện thực. Mặc dù Hàn Minh Cường phẫn nộ rời khỏi, nhưng họ không dám lơ đễnh, nếu nói trước đó họ có thể không coi trọng tình tiết này, thì nay, khi Liễu Kình Vũ thông qua lần hội nghị toàn thể này, thể hiện sự mạnh mẽ của mình, họ không thể không suy nghĩ đến vấn đề này.

Lúc này, mắt nhìn các cán bộ công nhân viên đã rời vãn, Liễu Kình Vũ đang nói chuyện với Long Tường cũng đứng dậy, cầm tách trà ra khỏi văn phòng. Lúc đứng dậy, hắn còn cố ý quét một lượt hướng mọi người.

Lúc này, các thành viên trong tổ Đảng đều run lên. Họ biết, lần này mình đánh cược đúng rồi. Liễu Kình Vũ hiển nhiên đều chú ý đến tình hình của đám người trong phòng họp, đặc biệt là cái thoáng nhìn trước khi rời khỏi, rõ ràng là nhìn xem rốt cuộc ai không rời đi.

Thực ra, các thành viên trong tổ Đảng đều hiểm lầm ý của Liễu Kình Vũ.

Quả thực, Liễu Kình Vũ không có ý này. Đối với loại tiểu tiết thế này, hắn không quá coi trọng. Hắn quay đầu nhìn mọi người là cảm thấy rất khó hiểu, sao những người này còn chưa đi. Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ đi khỏi, hắn mới đột nhiên hiểu ra là vì sao, chỉ có thể cười khổ một cái.

Đây chính là quan trường.

Liễu Kình Vũ vừa ngồi xuống phòng làm việc còn chưa được mười phút, đã có người gõ cửa.

Liễu Kình Vũ nói mời vào, Phó phòng Trần Thiên Lâm bèn đẩy cửa bước vào, vừa vào vừa cười nói:

- Trưởng phòng Liễu, hôm nay tôi tới báo cáo công việc với ngài, là làm thế nào để làm tốt khảo hạch nhân viên quản lý đợt một. Tôi cũng muốn nghe chỉ thị của ngài, tôi sẽ kiên quyết quán triệt chỉ thị của ngài, cẩn thận tỉ mỉ chấp hành.

Lúc Trần Thiên Lâm nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn Liễu Kình Vũ.

Lần này tới văn phòng Liễu Kình Vũ báo cáo công việc là quyết định ông ta đắn đo suy nghĩ hồi lâu. Bởi ông ta hiểu rõ, lúc trước, mình luôn duy trì thế trung lập, thêm vào lại phụ trách công tác kế hoạch hóa gia đình không có quyền lực nhất trong Phòng, là chức danh nhàn hạ, nên sau này khi Hàn Minh Cường nắm quyền mới không động đến ông ta, bởi ông ta không có bất cứ uy hiếp nào đến y, thậm chí nhiều lúc còn kéo ông ta đến để hứng tội thay. Nhưng tình hình hiện tại không giống trước, Liễu Kình Vũ đã giao quyền khảo hạch vốn thuộc về Hàn Minh Cường cho ông ta phụ trách, đây vốn là chiêu cờ rất cao minh, ép ông ta phải lựa chọn lập trường. Quyền lực, cơ hội đều do Liễu Kình Vũ dành cho ông ta, nếu lúc này không lựa chọn, e là tiền đồ tiếp theo của ông ta sẽ không ổn. Cho nên, sau khi suy đi nghĩ lại, Trần Thiên Lâm mới quyết định đến gặp Liễu Kình Vũ báo cáo công việc, thăm dò phản ứng của hắn, sau đó ra quyết định cuối cùng.

Lúc Trần Thiên Lâm báo cáo công việc với Liễu Kình Vũ, trong văn phòng của Hàn Minh Cường, Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh đang ngồi cùng nhau, bắt đầu bàn kế sách phản kích tiếp theo.

Âm mưu và cạm bẫy, trong tình hình Liễu Kình Vũ không hề hay biết lại một lần nữa được lặng lẽ bố trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.