Mình nên trả lời thế nào mới được đây, Chung Thiên Hải do dự.
Ánh mắt Liễu Kình Vũ vẫn lạnh lùng nhìn Chung Thiên Hải, chờ câu trả lời của ông ta.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí ngày càng ngưng trọng.
- Sao vậy, đồng chí Chung Thiên Hải, câu hỏi này rất khó trả lời sao?
Liễu Kình Vũ thản nhiên hỏi, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Chung Thiên Hải chỉ có thể kiên trì đến cùng trả lời:
- Trưởng phòng Liễu, đối với việc dân chúng phản ánh, tôi thực sự không biết.
Nghe Chung Thiên Hải trả lời, sắc mặt Liễu Kình Vũ lại trở nên âm trầm, hắn đập mạnh xuống bàn, tức giận nói:
- Đồng chí Chung Thiên Hải, ông thân là Viện trưởng Viện bảo vệ môi trường, lại không có trách nhiệm với công việc của mình, đối với sự phản ánh dữ dội của dân chúng, thật không ngờ ông không biết chút gì sao, xem ra ôngcũng không đặt tâm trí và sức lựcvào công việc đúng không? Không thể tiếp tục như vậy được, nếu lần sau lại phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ lãnh đạo Phòng Quản lý đô thị chúng ta đều bị cách chứcluôn rồi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ bình tĩnh lại nhìn qua mọi người, nói:
- Lần này tôi trở về từ hiện trườngbãi xử lý rác, tôi đã xin chỉ thị của đồng chí Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức, Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh, bọn họ đồng ý với việc xử lý và chất vấn những đồng chí Phòng Quản lý đô thị không làm tròn nhiệm vụ, gây nên hậu qủa nghiêm trọng. Tôi nghĩ chuyện này đã rất rõ ràng rồi, Viện trưởng Viện bảo vệ môi trường Chung Thiên Hảivô trách nhiệm, làm việc không tích cực, chậm trễ việc báo cáo với cấp trên, làm sự kiện lần này trở lên vô cùng nghiêm trọng. Tôi đề nghị tiến hành chất vấn đồng chí Chung Thiên Hải, rồi đưa kết quả lên Huyện ủy, mọi người có ý kiến gì không?
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Hàn Minh Cường ngay lập tức phản bác:
- Trưởng phòng Liễu, xử lý đồng chí Chung Thiên Hải như vậy có phải quá nặng rồi hay không? Anh chắc cũng biết, Viện bảo vệ môi trường là một trong những phòng ban cực khổ nhất, mỗi ngày ông ấy đều bận tối tăm mặt mũi, luôn lo lắng làm sao để thị trấn luôn sạch sẽ, làm sao để vận chuyển, di dời rác, sự kiện bãi xử lý rác ông ấy không chú ý tới cũng có thể thông cảm được. Cho dù ông ấy có phạm sai lầm, cũng không cần phảixử lý nghiêm khắc như thế, cứ như vậy, ai còn dám công tác ở Phòng Quản lý đô thị nữa.
Hàn Minh Cường vừa nói xong, Trương Tân Sinh lập tức phụ họa theo:
- Đúng vậy, Trưởng phòng Liễu, nếu xử lý quá nghiêm khắc, sẽ làm những người khác cảm thấy e dè. Anh thân là Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị, hẳn là nên nghĩ cách bảo vệ ông ấy mới đúng, sao có thể chủ động đề nghị xử lý cấp dưới như thế được, về sau ai còn dám công tác ở Phòng Quản lý đô thị nữa?
Trương Tân Sinh nói xong, Liễu Kình Vũ lạnh lùng đáp lại:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, đồng chí Trương Tân Sinh, ý kiến của các anh, tôi không thể đồng ý được. Nhiệm vụ của Phòng Quản lý đô thị là gì, là vì nhân dân phục vụ, mỗi một công tác của chúng ta, đều liên quan đến cuộc sống yên ổn, hạnh phúc của dân chúng, đều liên quan đến thái độ của dân chúng với Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện. Mỗi cán bộ đều phải hoàn thành tốt công tác của mình, cố gắng lắng nghe, đáp ứng ý kiến của nhân dân, và kịp thời báo cáo với lãnh đạo, với Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện. Nếu như ngay cả những công tác cơ bản thế này cũng không làm được, cán bộ liệu còn xứng là cán bộ không. Hơn nữa, tôi là Trưởng phòng, vì sao tôi lại bảo vệ một cấp dưới làm việc tắc trách, như vậy không phải là quan lại bao che cho nhau sao. Nói như vậy, ý kiến của dân chúng ai sẽ là người lắng nghe, ai sẽ đảm bảo ích lợi của dân chúng. Nếu mọi người vì lợi ích của dân chúng mà đắc tội người khác, tôi tuyệt đối sẽ không chút do dự bảo vệ mọi người. Nhưng, nếu các anh bởi vì tắc trách mà bị xử lý, tôi bảo vệ làm gì?
- Về việc đồng chí Hàn Minh Cường nói, xử lý quá nghiêm khắc sẽ không còn ai dám công tác.Như vậy tôi có thể thông báo trực tiếp cho mọi người, nếu không muốn làm, tôi hoan nghênh các vị chuyển đi hoặc từ chức. Người của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, cần nhất chính là có gan gánh vác, tận tâm có trách nhiệm, không cần loại cán bộ chọn nhẹ sợ nặng, trình độ kém còn kén cá chọn canh. Phòng Quản lý đô thị không phải miếng thịt béo để các người xâu xé, mà là phòng ban cấp Nhà nước. Thân là cán bộ Nhà nước, phải cố gắng làm tốt công tác của mình, làm không tốt phải bị chất vấn, được rồi, những người khác còn ý kiến gì không?
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Lâm Tiểu Tà lại nói ra lời nói kinh người.
Lâm Tiểu Tà đột nhiên rút ra từ trong cặp một phần tài liệu đưa cho Liễu Kình Vũ rồi nói:
- Trưởng phòng Liễu, anh xem qua đi. Đây là đơn tố cáo tôi mới nhận được từ một nhân viên Viện bảo vệ môi trường . Trong này nói đồng chí Viện trưởng Viện bảo vệ môi trường tham ô kinh phí nhà nước, còn sử dụng xe của Viện vận chuyển rác thải cho các xí nghiệp bất động sản, đổ rác vào bãi xử lý rác, khiến trong thị trấn thường xuyên có xe vận chuyển rác qua lại, gây mất vệ sinh môi trường, dân chúng phản ánh rất nhiều. Hôm nay tôi vừa mới nhận được những tài liệu này.
Lâm Tiểu Tà nói xong, những người xung quanh đều vô cùng sợ hãi. Không ai ngờ, Lâm Tiểu Tà bình thường tưởng như tàng hình, trong giờ phút quan trọng lại bất ngờ lấy ra một phần tài liệu như vậy. Đây quả là một đòn trí mạng.
Liễu Kình Vũ cẩn thận nhìn tập tài liệu Lâm Tiểu Tà đưa tới.
Giờ phút này, sắc mặt của mọi người trong phòng họp đều vô cùng nghiêm trọng.Bọn họ cũng không biết tài liệu Lâm Tiểu Tà cung cấp là thật hay giả, nhưng tất cả mọi người đều coi trọng hơn vị Phó bí thư chủ quản kỷ luật Đảng, Lâm Tiểu Tà này .
Vị Phó bí thư này không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là một đòn trí mạng, quả là một người lợi hại. Chẳng qua trước kia Lâm Tiểu Tà luôn cười ha hả, cũng không có thực quyền gì, hơn nữa còn thường xuyên đứng ở vị trí trung lập. Cho nên mọi người cũng không mấycoi trọng ông ta, cũng không ai báo cáo kết quả công tác với ông ta, nhưng từ bây giờ, mọi người đều phải đánh giá lại Lâm Tiểu Tà.
Liễu Kình Vũ thực chất có thể đọc nhanh như gió, một phút là đã có thể xem hết tài liệu, nhưng hắn lại đọc rất chậm, phần tài liệu này, hắn phải xem tới tận năm phút.
Phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở nhìn Liễu Kình Vũ, cũng có người nhìn cặp của Lâm Tiểu Tà, vì cái cặp đấy còn đang căng phồng, không biết bên trong còn có tài liệu gì nữa không, mọi người đều vô cùng lo lắng bất an.
Lúc này, tâm tình tệ nhất không ai khác ngoài Chung Thiên Hải. Ông tathật sự không ngờ tới, bản thân mình muốn thông qua chuyện này giúp Hàn Minh Cường lật đổ Liễu Kình Vũ, như vậy mình sẽ có thể lên tới chức Phó phòng. Chuyện này Hàn Minh Cường đã đồng ý rồi. Mặc dù mình cũng là thành viên của tổ Đảng, cũng tương đương với chức Phó phòng, nhưng dù sao cũng không phải Phó phòng thực sự, cũng không có bao nhiêu quyền lực, cho nên ông ta vẫn luôn không cam lòng, nhưng ông ta tuyệt đối không thể ngờ, Liễu Kình Vũ lại giải quyết được sự việc lần này một cách thần kỳ như vậy.Sau khi trở về còn trực tiếp công kích ông ta, lại còn thêm Lâm Tiểu Tà đâm thêm một đao trí mạng.Trong lòng ông ta hiểu rấtrõ, những lời Lâm Tiểu Tà nói là sự thật, nhưng sâu trong lòng, ông ta vẫn hy vọng những tài liệu kia là giả.
Sau khi Liễu Kình Vũ xem hết tài liệu, hắn nghiêm trọng nhìn Chung Thiên Hải, sau đó ngay trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp bấm số của Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật huyện Dương Kiếm Thịnh:
- Chủ nhiệm Dương, chào ngài, tôi là Liễu Kình Vũ.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Dương Kiếm Thịnh:
- Tiểu Liễu, có chuyện gì không?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Dương, tôi muốn báo cáo với ngài một việc, Phó Bí thư Lâm Tiểu Tà ở Phòng Quản lý đô thị của chúng tôi mới nhận được một tài liệu tố cáo do nhân viên trong Viện bảo vệ môi trường gửi tới tố cáo Viện trưởng Viện bảo vệ môi trường Chung Thiên Hải tham ô, nhận hối lộ và nhiều vấn đề khác. Hơn nữa tôi đã xem rất kĩ, trong tài liệu này chứng cứ vô cùng tỉ mỉ xác thực, ngài xem có phải nên cử vài nhân viên ở Ủy ban Kỉ luật đến đây xem qua hay không?
Dương Kiếm Thịnh biết rõ mối quan hệ của Liễu Kình Vũ và Mạnh Hoan,con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành, Mạnh Hoan có thể thăng cấp làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, Liễu Kình Vũ có công không nhỏ. Mà ông ta luôn coi Mạnh Hoan là cháu trai, hơn nữatrong thời điểm khủng hoảng tài chính vừa qua, Liễu Kình Vũ cũng không hề gây phiền toái gì cho ông ta. Điều này khiếnông ta vô cùng coi trọng, nên giờ phút này nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, ông ta liền nói:
-Được, không thành vấn đề, tôi lập tức phái hai đội qua, một đội lập tức tiến hành xác minh lại độ xác thực của tài liệu, mặt khác mời đồng chí Chung Thiên Hải cùng những người có liên quan đến Ủy ban Kỷ luật Huyện ủy uống một ly café, . Ừm, đồng chí Lâm Tiểu Tà làm việc rất hiệu quá, đáng khen .
Cúp điện thoại, ánh mắt mọi người khi nhìn Liễu Kình Vũ và Lâm Tiểu tà lại thêm vài phần kiêng kị.
Hàn Minh Cường tuy rằng đã dự đoán được việc Liễu Kình Vũ sẽ ra tay với Chung Thiên Hải. Nhưng gã không ngờ lần này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không hề chừa lại đường lui cho ông ta, hơn nữa còn trực tiếp gọi Ủy ban Kỉ luật đến phá án, quả thực là giết gà dọa khỉ, làm mọi người càng thêm kinh sợ. Mà càng làm cho mọi người hưng phấn chính là, Liễu Kình Vũ trong điện thoại đặc biệt nhấn mạnh vai trò của Lâm Tiểu Tà, cho nên mới có một câu tán dương của Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật. Mọi người đang ngồi đây cũng không phải đồ ngốc, bọn họ rất rõ, có thể được một Ủy viên thường vụ Huyện ủy chú ý tới một cán bộ cấp Phó phòng của Phòng Quản lý đô thị, con đường làm quan sau này của Lâm Tiểu Tà cũng sẽ bằng phẳng thêm vài phần.
Hành động không tham công này của Liễu Kình Vũ cũng được rất nhiều người tán dương và thừa nhận.
Hàn Minh Cường biết rằng, mình lại bị thua rồi, nhưng gã không cam lòng, gã đã bắt đầu nghĩ ra một âm mưu mới. Nhưng gã tuyệt không ngờ tới, cuộc họp hôm nay chỉ là tiếng súng khai màn, những thủ đoạn đáng sợ hơn của Liễu Kình Vũ, vẫn còn đang ở phía sau.