Vương Trung Sơn tuy rằng cấp bách, nhưng tâm tư hoàn toàn không giống như Đường Kiến Quốc.
Đường Kiến Quốc quan tâm đến Liễu Kình Vũ là bởi vì ông ta đã coi Liễu Kình Vũ giống như hậu bối của ông ta, giống như con cháu trong nhà. Đây là mối băn khoăn lớn nhất trong lòng Đường Kiến Quốc.
Vương Trung Sơn quan tâm đến Liễu Kình Vũ mặc dù cũng có một phần là tán thưởng tài nghệ của Liễu Kình Vũ, nhưng phần khác là do kiêng nể thân phận của Liễu Kình Vũ. Dù sao trong mắt ông ta thì khó có ai có thể khiến cho thiên kim đại tiểu thư của gia tộc Tào thị là Tào Thục Tuệ và thiên kim của Phó trưởng ban Tần tỉnh Hà Tây cùng lúc xem trọng như vậy, người như vậy làm sao lại có thể là người bình thường được. Hơn nữa Vương Trung Sơn vô cùng coi trọng Liễu Kình Vũ vì hắn là quân cờ có tác dụng quan trọng nhất trong toàn bộ bàn cờ thành phố Thương Sơn này, cho nên ông ta nhất định phải quan tâm thật tốt đến Liễu Kình Vũ, không thể để cho Liễu Kình Vũ xảy ra chuyện gì được.
Lúc này nghe thấy Liễu Kình Vũ bị bắt đến Phòng Công an, Vu Kim Văn cũng có chút lo lắng.
Ông ta đứng ở góc độ lãnh đạo của Tỉnh ủy để suy xét vấn đề, dù sao thì một người giống như Liễu Kình Vũ, chỉ mới bằng đó tuổi mà đã làm ra những thành tích khiến cho người khác kinh ngạc, hơn nữa còn khiến cho những thương nhân xuất vốn đầu tư khăng khăng ủng hộ một người trẻ tuổi như hắn. Cho dù là suy xét từ góc độ nào, Tỉnh ủy cũng sẽ không dễ dàng tha thứ nếu Liễu Kình Vũ xảy ra chuyện gì. Đây quả là một người tài có thể bồi dưỡng được, là một người trẻ tuổi có thể được tất cả các nơi trong tỉnh Bạch Vân tranh giành nhau để có được. Hơn nữa đây là người trẻ tuổi duy nhất có thể khiến cho Bí thư Tỉnh ủy dặn dò ông ta trước khi đi phải chiếu cố một chút.
Vu Kim Văn đối với cách làm người của Tăng Hồng Đào cũng tương đối hiểu rõ, ông ta biết rằng, Tăng Hồng Đào trước giờ vẫn luôn luôn là một người công chính nghiêm minh, cho dù làm việc gì cũng hết sức cầu toàn. Tuy rằng dùng thủ đoạn để đấu đá trong chính trị là chuyện vô cùng bình thường, nhưng trên thực tế, trong lòng của Tăng Hồng Đào, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có nguyên tắc, nắm chắc đường lối, đó chính là lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân. Bất cứ kẻ nào vượt qua giới hạn của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ xử lý triệt để không hề nương tay. Trên những phương diện này, Tăng Hồng Đào chưa bao giờ thỏa hiệp.
Nhưng không ngờ một vị Bí thư Tỉnh ủy ngoài trông thì rất dễ dãi trong lại vô cùng nguyên tắc như vậy, lại xem trọng Liễu Kình Vũ này như vậy, phía sau đó liệu có ẩn tình gì không đây.
Cho nên tuy rằng Vu Kim Văn không điều tra rõ được thân phận của Liễu Kình Vũ, nhưng đối với tình trạng của Liễu Kình Vũ, ông ta lại vô cùng chú ý.
- Ừ, nếu đồng chí Vương Trung Sơn cũng muốn đi xem thử tình hình của Liễu Kình Vũ, vậy chúng ta hãy cùng đi đi. Đối với đồng chí Liễu Kình Vũ tôi cũng vô cùng hứng thú, cũng muốn mở mang kiến thức một chút, xem thử một người trẻ tuổi lại làm ra được thành tích như thế rốt cuộc là người như thế nào? Người như cậu ấy sao lại có thể bị bắt đến Phòng Công an.
Nói xong, Vu Kim Văn đứng đậy bước ra ngoài đầu tiên.
Vương Trung Sơn liền theo sát phía sau.
Lý Đức Lâm nghe thấy tin này ngay lúc đó sa sầm mặt xuống, y đã linh cảm rằng sự việc có phần không ổn rồi.
Nhất là lúc Lý Đức Lâm nhìn về phía Trịnh Hiểu Thành, phát hiện sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành tím như gan lợn, hai chân run lẩy bẩy.
Trịnh Hiểu Thành không dám đi trước, y muốn ở lại phía sau cùng, sau đó lấy điện thoại di động của mình gọi cho em họ y là Trịnh Lập Quốc, kêu gã nhanh chóng thả ngay Liễu Kình Vũ ra, đồng thời nghe ngóng trước tình hình thực tế của Liễu Kình Vũ. Bởi vì từ lời báo cáo của Trịnh Lập Quốc cho y, y đã biết được rằng, Trịnh Lập Quốc hung hăng trừng phạt Liễu Kình Vũ chính là để xả giận cho chính y.
Nhưng Trịnh Hiểu Thành vừa lấy điện thoại ra thì bên cạnh y có hai người bước đến, một trái một phải đứng ở hai bên.
Hai người đó chính là Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân.
Lưu Tiểu Phi đưa tay khoác vai Trịnh Hiểu Thành nói:
- Chủ tịch Trịnh, chúng ta đi cùng với các vị lãnh đạo đi, tôi cùng với Tổng giám đốc Trần vừa đúng lúc có một việc muốn bàn bạc với ngài một chút, tôi nghĩ ngài sẽ nể mặt chúng tôi chứ.
Vốn tay của Trịnh Hiểu Thành đã luồn vào trong túi quần cầm lấy di động, nhưng lúc này nhìn thấy Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đứng bên cạnh mình, y cũng chỉ có thể buông di động ra, cười nói:
- Được, được, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.
Sau đó, Trịnh Hiểu Thành, dưới sự áp giải của Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân lên xe mà đi.
Nhìn thấy tình huống như thế, Lý Đức Lâm không khỏi nhướn mày.
Lúc này, nội tâm của Lý Đức Lâm vô cùng phức tạp, y rất muốn gọi điện thoại thẳng đến Phòng Công an quận Tân Hoa thăm dò tình hình cụ thể một chút. Nhưng y cũng hiểu rõ, hiện giờ là thời điểm nhạy cảm, hơn nữa khoảng cách từ Ủy ban nhân dân đến Phòng Công an cũng không xa lắm, khoảng năm, sáu phút là đến. Nếu như y gọi cú điện thoại này, lúc đó xảy ra một số biến cố không lường trước được. Như vậy một khi Liễu Kình Vũ thật sự xảy ra chuyện thì cái tiếng xấu này sẽ đổ lên đầu y. Ngược lại, nếu như y giả vờ không biết chuyện này, nhiều lắm cũng chỉ là một người giám sát viên thiếu trách nhiệm, cũng không có gì gọi là không được hết.
Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm nghiến răng nghĩ thầm trong lòng: “Mặc kệ đi, dù sao tất cả mọi chuyện đã có Trịnh Hiểu Thành đứng ra chống đỡ, có xảy ra chuyện gì cứ đưa ông ta ra chịu trận là được rồi”.
Nghĩ thông mấy chuyện này, Lý Đức Lâm cũng không nôn nóng nữa, yên lặng bước theo sau Vương Trung Sơn lên xe hơi, lập tức hướng về phía Phòng công an.
Khi nhóm người Vu Kim Văn đến cửa Phòng Công an quận Tân Hoa thì Đường Kiến Quốc cũng vừa đến nơi. Mọi người tập trung lại một chỗ, Đường Kiến Quốc dưới sự dẫn đường của một vị Phó chánh văn phòng, đi thẳng đến phòng thẩm vấn.
Lúc mọi người đến phòng thẩm vấn, vừa lúc gặp một gã cảnh sát ôm thùng nước đi đến, thùng nước đầy được xách từ toilet về được đặt cạnh chỗ của Liễu Kình Vũ đang nằm “mê man”.
Gã cảnh sát kia vừa định cầm thùng nước lên chuẩn bị dội cho Liễu Kình Vũ tỉnh dậy, đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị Đường Kiến Quốc một cước đạp mở ra, Vu Kim Văn dẫn theo mọi người xông vào trong.
Gã cảnh sát kia nhìn thấy nhiều người như vậy bước vào trong phòng, cả thùng nước rầm một tiếng rơi xuống đất, nước văng tung tóe khắp nơi.
Nhưng giờ phút này, người khiếp sợ nhất lại không phải là gã, càng không phải là Trịnh Lập Quốc, người đang lộ rõ vẻ hoảng sợ trên mặt, hai mắt mở to, lại chính là đám người Vu Kim Văn, Vương Trung Sơn và Đường Kiến Quốc.
Người có phản ứng đầu tiên chính là Đường Kiến Quốc.
Lúc Đường Kiến Quốc nhìn thấy Liễu Kình Vũ hai tay bị trói trên ghế, mặt dính đầy vết máu ngất xỉu, ông ta đã gấp đến độ nói không nên lời, trực tiếp xông thẳng về phía Liễu Kình Vũ, lớn tiếng gọi:
- Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ, cậu thế nào rồi, thế nào rồi, người đâu, mau kêu xe cứu thương.
Mà lúc này, Vu Kim Văn và đám người Vương Trung Sơn cũng đã tỉnh lại.
Vu Kim Văn vốn không biết mặt Liễu Kình Vũ, nhưng lúc Đường Kiến Quốc kêu tên Liễu Kình Vũ, ông ta liền biết ngay, khi nhìn đến khuôn mặt dính đầy máu của Liễu Kình Vũ, trong lòng ông ta đã tức giận đến cực điểm.
Mà giờ phút này Vương Trung Sơn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Liễu Kình Vũ, ông ta ngay lập tức trừng mắt nhìn về phía Trịnh Lập Quốc ngồi trước bàn thẩm vấn, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ quát:
- Anh là ai, các người rốt cuộc là đang làm cái gì? Trả lời tôi ngay, vì sao Liễu Kình Vũ lại biến thành như này?
Lúc này, Trịnh Lập Quốc cũng đã thấy rõ mặt mũi của Vương Trung Sơn cùng với đám người Lý Đức Lâm, gã lại nhìn đến chỗ dựa lớn của mình là Trịnh Hiểu Thành, không ngờ lại đang đứng sau đám người này, bởi vậy có thể thấy ngay được những người đứng phía trước có thân phận và địa vị cao bao nhiêu rồi, phải biết là người đứng trước là Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm.
Trong lòng của Trịnh Lập Quốc đã sớm hoảng hốt, đầu óc gã điên cuồng suy nghĩ. Gã thật không ngờ được, lúc gã đang thẩm vấn Liễu Kình Vũ, Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố lại mang theo nhiều người như vậy đột ngột xông vào. Lúc này gã tuyệt đối không còn đường chối cãi, nhưng khai hết mọi chuyện ra là chuyện tuyệt đối không thể. Nếu gã muốn chừa cho bản thân con đường sống để quay về, thì tuyệt đối không thể khai ra Trịnh Hiểu Thành được, chỉ cần Trịnh Hiểu Thành không thất thế thì gã vẫn còn cơ hội để thoát khỏi chuyện này.
Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trịnh Lập Quốc liền đứng dậy, chỉ cúi đầu chứ một câu cũng không hề hé răng.
Nhìn thấy Trịnh Lập Quốc chọn cách làm như vậy, Trịnh Hiểu Thành đứng phía sau hít một hơi thật dài, cảm giác sợ hãi trong lòng đã giảm đi rất nhiều. Y biết rõ rằng, chỉ cần Trịnh Lập Quốc không bán đứng y thì tạm thời y vẫn còn được an toàn.
Vào thời khắc này, Liễu Kình Vũ nghe được tiếng la thất thanh của Đường Kiến Quốc thì yếu ớt tỉnh lại, khi mắt hắn vẫn còn chưa mở ra đã lập tức lớn tiếng quát:
- Trịnh Lập Quốc, ông không cần phải uổng phí tâm tư rồi, cho dù ông có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không khuất phục ông và Trịnh Hiểu Thành đâu. Đừng tưởng rằng ông có chỗ dựa vững chắc là Trịnh Hiểu Thành thì muốn làm gì cũng được, cho dù ông có đánh chết tôi, tôi tuyệt đối cũng sẽ không làm theo yêu cầu của ông. Còn nói cái gì mà Liễu Kình Vũ tôi đi biếu quà hối lộ cho Bí thư Vương, các người vu oan cho tôi thì có thể, nhưng tuyệt đối không được bôi nhọ Bí thư Vương, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục đâu.
Vừa lớn tiếng la lối, Liễu Kình Vũ vừa từ từ mở mắt ra.
Lúc này sau khi Vương Trung Sơn nghe thấy lời của Liễu Kình Vũ la lên lúc đang mơ mơ màng màng, ngay lập tức nét mặt liền trở nên âm u. Tuy Liễu Kình Vũ không hề nói Bí thư Vương kia là ai, nhưng đã là người sáng suốt thì vừa nghe xong có thể đóan ra ngay. Liễu Kình Vũ không có ai quen thuộc ở thành phố Thương Sơn, mà trong số những người hắn quen thì chỉ có một Bí thư Vương mà thôi. Giờ phút này nhìn thấy Liễu Kình Vũ bị đánh thành cái dạng như vậy nhưng vẫn kiên quyết không thỏa hiệp, không bôi nhọ ông ta, trong lòng Vương Trung Sơn cũng khá là cảm động.
“Liễu Kình Vũ này quả thật là một người rất tốt, đã bị đánh cho đến mức thê thảm như thế này nhưng vẫn bảo vệ cho mình, xem ra cậu là người tuyệt đối có thể tin tưởng để bồi dưỡng cho phe mình. Có được một người hết lòng vì mình như vậy quả thật không phải là một chuyện dễ dàng. Đợi cậu ta trải qua một thời gian thử thách vô cùng khó khăn rồi, sẽ là trọng điểm có thể bồi dưỡng được.” Trong lòng Vương Trung Sơn thầm nghĩ như vậy.
Tuy nhiên đồng thời khi nghĩ đến việc này, trong mắt Vương Trung Sơn lửa giận đã bốc lên, ánh mắt vô cùng âm u, lạnh lẽo của ông ta nhìn lướt qua Trịnh Hiểu Thành một cái. Hiện giờ từ lời nói “vô ý thức” kia của Liễu Kình Vũ ông ta cơ bản đã có thể kết luận được, Trịnh Lập Quốc này nhất định đã được Trịnh Hiểu Thành ra lệnh đến ép Liễu Kình Vũ nhận là đã biếu quà hối lộ cho ông ta. Mà trong khoảng thời gian gần đây ông ta cũng có nghe nói Trịnh Hiểu Thành đang muốn dựa dẫm vào Lý Đức Lâm. Như vậy thì xem ra, Trịnh Hiểu Thành định đem chuyện đút lót này làm công trạng để dâng lên cho Lý Đức Lâm đây.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng Vương Trung Sơn càng lúc càng lớn, Trịnh Hiểu Thành chỉ là một Chủ tịch quận nhỏ xíu làm sao có thể có gan dám đối đầu cùng một Bí thư thành ủy như ông ta, như vậy thì chắc chắn sau lưng y phải có Lý Đức Lâm làm chỗ dựa rồi.