Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 22: Chương 22: Tiền cứu nạn bị ăn bớt




Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn qua đối phương, nói:

- Muốn giải tôi đi? Mấy ông chưa đủ tư cách!

Tên kia vừa nghe thấy thế, liền giận giữ:

- Mẹ mày, nghĩ tao không dám bắt sao?

Nói xong, vung mạnh một quyền, y nghĩ, bản thân vốn là cảnh sát thì Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ không dám động vào y.

Nhưng y đã lầm!

Liễu Kình Vũ đợi y ra tay trước, liền đạp mạnh một cái khiến đối phương bay thẳng ra ngoài, lúc này mới thu chân rồi lạnh lùng nói:

- Nhớ kĩ, chính phủ đã khoác cho các ông bộ quân phục cảnh sát là để các ông bảo toàn tài sản tính mạng của nhân dân, giữ gìn trị an xã hội chứ không phải là để các ông làm điều xằng bậy, bây giờ toàn quốc đang tiến hành chấp pháp văn minh, hành động này của ông là chấp pháp văn minh sao?

Lúc này, Hàn Hương Di mới giơ con di động Lenovo khá tinh xảo ra, nói:

- Anh Liễu, anh yên tâm đi, cái sự chấp pháp ngang tàng của bọn này em đều quay clip rồi, nhất là cái tên đội trưởng Trần chẳng biết phải trái đúng sai thế nào liền hạ lệnh bắt chúng ta, cả cái đoạn nịnh bợ bọn Nhật kia em cũng quay hết rồi, bây giờ em sẽ đưa đoạn clip này tung lên mạng.

Nói xong, Hàn Hương Di liền đưa điện thoại tới trước mặt, chuẩn bị up lên mạng

Đội trưởng Trần thấy tình cảnh này, mồ hôi hột trên trán lại túa ra. Trong lòng ông ta rất rõ, ngày hôm nay tới đây hoàn toàn là để giúp đỡ Đổng Thiên Bá, mà nói thẳng ra là tới để xử lý Liễu Kình Vũ, nhưng mà chuyện này lại có một vấn đề đó là phải giải quyết âm thầm trong êm đẹp, nếu như cả quá trình này mà bị phanh phui thì dù là cư dân mạng đi chăng nữa, một khi bọn họ phẫn nộ thì chắc chắn sẽ đủ sức để lôi ông ta xuống khỏi cái ghế đội trưởng. Cho dù bố của Đổng Thiên Bá có là Bí thư Đảng ủy đi chăng nữa thì cũng khó mà giúp đỡ bản thân. Ông ta thực có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, đứa con gái xinh đẹp mĩ miều như hoa như ngọc kia lại có thể có lòng dạ độc ác như vậy. Việc này khiến ông ta bất chợt bị do dự.

Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

- Vị này là đội trưởng Trần phải không, tôi đoán ông là do Đổng Thiên Bá cử tới để đối phó với tôi, nhưng tôi nghĩ ông chắc cũng biết, tôi là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, những hành động của tôi đều là sự tự vệ chính đáng, nếu như ông cứ cố tình đối phó với tôi thì chắc chắn ông sẽ phải hối hận. Ngoài ra, tôi muốn cho ông xem vật này, nói cho ông biết, chỉ cần thằng này không cố tình giết người thì cho dù là ông già của Đổng Thiên Bá có ra mặt thì cũng không đối phó lại được với tôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy từ trong túi ra một quyển sổ màu đỏ đưa cho đội trưởng Trần. Đội trưởng Trần vừa nhìn, lập tức mắt mở to, bởi vì trên quyển sổ đỏ này của Liễu Kình Vũ có viết mấy chữ rất lớn “Giấy chứng nhận”, ở đằng sau còn có một dòng chú ý: “Người nắm giữ giấy chứng nhận này trong hoàn cảnh đặc biệt có thể trực tiếp bắn chết kẻ làm nguy hại tới an ninh quốc gia”.

Nhìn xong tờ chứng nhận này, đội trưởng Trần lập tức trợn tròn mắt. Mặc dù ông ta chưa từng đi lính, nhưng những chuyện trong ngành thì khi cùng đồng nghiệp tán gẫu cũng đã từng nghe nói. Trong quân ngũ có một vài binh lính vô cùng thần bí, bọn họ là quân tinh nhuệ trong đội quân tinh nhuệ, những người này phần lớn đều thuộc trong quân ngũ, nhưng có một bộ phận được cử tới mọi miền trên thế giới, được đổi thân phận, nhưng người mà có trong tay tấm chứng nhận này thì tuyệt đối là người bảo vệ an toàn quốc gia, hơn nữa lại còn có quyền “tiền trảm hậu tấu”. Nghĩ tới đây, mồ hôi hột trên trán đội trưởng Trần không ngừng chảy xuống.

Liễu Kình Vũ lấy lại tờ chứng nhận, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đội trưởng Trần, nói:

- Biết kỉ luật giữ bí mật chứ, ngoài ông ra, nếu như những người có mặt ở đây bất cứ ai biết có giấy chứng nhận này thì hậu quả ông tự nhận trách nhiệm. Đưa người của ông đi đi.

Đội trưởng Trần thực sự rất muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nhưng giờ phút này ông ta cũng đã nhìn thấy ánh mắt của Đổng Thiên Bá đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Đối với con người của Đổng Thiên Bá thì ông ta hiểu rất rõ, một khi ông ta phủi đít bỏ đi lúc này thì tiền đồ sau này coi như sụp đổ, bởi vì Đổng Thiên Bá có cha y bao che là việc mà tất cả quan chức của thành phố Thương Sơn này đều biết. Bây giờ Đổng Thiên Bá bị Liễu Kình Vũ khiến cho ra nông nỗi này mà ông ta lại bỏ đi thì hậu quả có thể lường trước.

Nhất thời, đội trưởng Trần quả có chút bối rối.

Vừa lúc này, tiếng bước chân vang lên, Đường Trí Dũng hổn hển chạy tới, hướng về phía đội trưởng Trần nói lớn:

- Trần Hán Cường, ông tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, trong tay tôi có chứng cứ Đổng Thiên Bá cưỡng ép bắt cóc Hàn Hương Di. Hơn nữa lập tức sẽ có người gọi điện cho ông đấy.

Lời của Đường Trí Dũng vừa dứt, chiếc di động trong tay đội trưởng Trần liền rung lên.

Vừa nhìn thấy số điện thoại, mặt đội trưởng Trần trắng bệch, bởi vì số điện thoại là của Cục trưởng Cục công an thành phố Chung Hải Đào.

Từ hồi ông ta lưu số điện thoại này thì chưa bao giờ thấy nó được gọi tới, bây giờ lại đột nhiên vang lên rồi, ông ta vội vàng nghe máy, cung cung kính kính nói:

- Chào ngài, Cục trưởng Chung, tôi là Trần Hán Cường.

- Trần Hán Cường, nghe nói ông đang xử lý vài vấn đề ở Đại Phú Hào, sự tình cụ thể tôi đã nghe Đường Trí Dũng báo cáo qua. Còn ông là người phụ trách hiện trường, tôi không tiện can thiệp, nhưng tôi có một điều phải nhắc nhở, các ông phải chấp pháp văn minh, xử lý vấn đề phải có chứng cứ rõ ràng, lấy sự thật làm cơ sở, không được bắt bớ vô cớ, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

Nói xong Chung Hải Đào liền cúp điện thoại

Nghe xong điện thoại, đọi trưởng Trần lại lần nữa há hốc mồm. Ông ta thực không ngờ, chuyện này tới cả Cục trưởng công an Thành phố cũng đã biết, lại còn trực tiếp gọi cho mình, cho dù là có Đổng Thiên Bá chống lưng thì ông ta cũng không dám đắc tội với Chung Hải Đào. Cần biết rằng với vị trí của Chung Hải Đào thì lấy đi cái chức đội trưởng tép riu của ông ta cũng đơn giản như giết một con kiến. Trần Hán Cường liếc mắt nhìn Đường Trí Dũng, ông ta biết rằng, chắc chắn là do cậu ấm nhà họ Đường này gọi điện thoại cho Chung Hải Đào. Lúc này, ông ta đúng là rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan

Lúc này, Đường Trí Dũng lôi điện thoại ra cho Trần Hán Cường coi một đoạn clip, nói:

- Đội trưởng Trần, ông xem qua đi, đây là clip tôi lấy từ trung tâm dữ liệu theo dõi của khách sạn, chính là mấy kẻ tay chân kia của Đổng Thiên Bá được phái tới khách sạn bắt cóc em của Chủ tịch thị trấn Liễu là Hàn Hương Di đi, tất cả những hành động ngày hôm nay của Liễu Kình Vũ cũng chỉ là để cứu người, đều là việc chính đáng, hợp pháp, giờ thì ông biết nên phải làm thế nào rồi chứ?

Giờ phút này, sau khi xem hết đoạn clip, mồ hôi Trần Hán Cường lại càng túa ra. Ông ta biết rằng, bản thân bắt buộc phải đưa ra lựa chọn rồi.

Thoáng trầm ngâm một chút, Trần Hán Cường xoay người ra sau nói với cấp dưới:

- Anh em, bắt lấy mấy tên bên cạnh Đổng thiếu gia lại, thả mấy người Liễu Kình Vũ ra.

Lúc này Đường Trí Dũng cười nói với Liễu Kình Vũ:

- Đại ca, chúng ta đi thôi, ở đây không sao rồi.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, quay đầu lạnh lùng liếc mắt về Đổng Thiên Bá, vênh mặt ưỡn ngực ra ngoài.

Đợi bọn Liễu Kình Vũ rời khỏi, Đổng Thiên Bá lạnh lùng nhìn Trần Hán Cường, nói:

- Đội trưởng Trần, ông thi hành pháp luật như vậy sao?

Trần Hán Cường vội cười gượng nói:

- Đổng thiếu gia, vừa rồi ngài cũng nghe thấy, Cục trưởng Chung đã gọi điện cho tôi tạo áp lực, tôi không tỏ ra như vậy là không ổn, hơn nữa Đổng thiếu gia à, thân phận của Liễu Kình Vũ khá đặc biệt, tôi khuyên ngài không nên đối đầu với hắn, cho dù là thực sự muốn đối phó hắn chăng nữa thì cũng đừng dùng những thủ đoạn phạm pháp, tốt nhất là nên xử lý hắn trên chốn quan trường chứ đừng xử lý trên lĩnh vực khác, tốt nhất là nên ra tay từ chỗ Ủy ban Kỷ luật thì hơn.

Nghe Trần Hán Cường nói xong, Đổng Thiên Bá liền chau mày:

- Liễu Kình Vũ rốt cuộc là ai? Giấy chứng nhận trong tay hắn là cái gì?

Trần Hán Cường cười gượng lắc đầu:

- Đổng thiếu gia, mong ông đừng làm khó dễ tôi, tôi mà nói ra thì chắc chắn sẽ rước họa vào thân.

Nói tới đây, Trần Hán Cường chợt sợ hãi nói:

- Đổng thiếu gia, cánh tay của ngài làm sao vậy? Sao lại bắt đầu rỉ máu thế kia?

Đổng Thiên Bá lúc này mới chú ý tới cánh tay bị Liễu Kình Vũ bẻ gãy, từng cơn từng cơn đau buốt bắt đầu xuất hiện, đau tới nỗi khiến y ngã lăn ra đất rồi bất tỉnh nhân sự.

Liễu Kình Vũ cùng với Đường Trí Dũng, Hàn Hương Di đi ra từ Đại Phú Hào, không cần dừng lại ở thành phố Thương Sơn này, Liễu Kình Vũ gọi ngay cho Hồng Tam Kim lái xe trở về thị trấn Quan Sơn. Nhưng lần này Đường Trí Dũng không đi cùng mọi người vì cậu ta vẫn còn một số chuyện cần phải giải quyết. Cậu ta cũng đã hẹn xong Liễu Kình Vũ, chờ cậu ta giải quyết xong công việc ở thành phố Thương Sơn này sẽ lập tức tới thị trấn Quan Sơn chính thức làm lái xe cho Liễu Kình Vũ. Còn cô bé tinh ranh Hàn Hương Di cũng biết rõ, lần này tới Thương Sơn đã đem lại phiền phức cho Liễu Kình Vũ, còn khiến hắn phải đối đầu với loại người như Đổng Thiên Bá, cho dù Hàn Hương Di cũng chẳng coi Đổng Thiên Bá là cái thá gì, nhưng cô hiểu rất rõ, Liễu Kình Vũ nếu muốn phát triển trong chốn quan trường, có đối thủ như bố của Đổng Thiên Bá – một Ủy viên Thành ủy cấp cao như vậy thì e là con đường sau này sẽ còn phải gặp nhiều chông gai. Thế nên cô cũng nói lời tạm biệt Liễu Kình Vũ, lái xe trở về Thành phố Yến Kinh.

Liễu Kình Vũ trở về Quan Sơn thì cũng là lúc nhá nhem tối. Về tới nơi, Liễu Kình Vũ chẳng thèm nghỉ ngơi, lập tức chạy tới chỗ nạn dân ở Thiên Vương Lĩnh để xem xét tình hình cuộc sống, hắn phát hiện cuộc sống dân chúng nơi đây vô cùng khổ cực, điều này khiến hắn lòng đau như cắt vô cùng khó chịu. Nhưng cũng may sao hắn đã lấy được năm triệu tệ ngân quỹ cứu nạn, đoán là giờ này tiền đã được chuyển khoản rồi, hắn hạ quyết tâm ngày mai lập tức phải để phòng Tài chính đem số tiền đó đi mua các loại vật tư cứu tế.

Đêm đó, hắn đi thăm hỏi mọi nơi, tìm hiểu tình hình thực tế của dân bị nạn để có cơ sở tốt chuẩn bị vật tư cứu trợ. Làm xong thì cũng đã 12h đêm, Liễu Kình Vũ cũng không trở về kí túc ở cơ quan để ngủ mà trực tiếp qua đêm ở Thiên Vương Lĩnh.

Rạng sáng hôm sau, Liễu Kình Vũ chạy xe trở về thị trấn, lập tức gọi điện cho Trưởng phòng Tài chính thị trấn Trương Hoành Hiên, bảo ông ta trực tiếp tới văn phòng của Liễu Kình Vũ.

Trương Hoành Hiên là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, cơ thể có chút phát tướng, vào tới phòng Liễu Kình Vũ thì vẻ mặt cười nói:

- Chủ tịch, ngài tìm tôi có chỉ thị gì vậy?

Liễu Kình Vũ nói với Trương Hoành Hiên:

- Hôm qua tôi đã lấy được năm triệu tệ để giúp dân chúng bị nạn, bây giờ chắc tiền đều ở trong tài khoản rồi chứ? Lát nữa ông mang theo sổ tiết kiệm đi cùng tôi tới huyện lấy tiền, rồi cùng đi mua vật tư để cứu nạn thiên tai.

Nghe xong Liễu Kình Vũ nói, nét mặt của Trương Hoành Hiên liền có chút do dự, có lời muốn nói xong lại thôi.

Liễu Kình Vũ chau mày:

- Trưởng phòng Trương, ông sao thế? Có gì thì cứ nói trực tiếp, vấn đề thức ăn nước uống của dân cư bị nạn mới là chuyện lớn, chúng ta phải mau chóng giải quyết.

Trương Hoành Hiên vẻ mặt khổ sở nói:

- Chủ tịch, tiền thì chiều hôm qua đã được chuyển tới, nhưng không phải là năm triệu tệ mà chỉ có năm trăm tệ mà thôi.

- Cái gì? Chỉ có năm trăm tệ?

Ánh mắt Liễu Kình Vũ trợn trừng, tức giận nói:

- Chuyện này là thế nào?

Trương Hoành Hiên cười gượng nói:

- Chủ tịch, có lẽ ngài không biết, nếu là tiền do Tài chính Thành phố chi, chắc chắn sẽ được rót xuống cho huyện trước, mà chờ khi huyện rót xuống cho thị trấn thì chắc chắn bọn họ phải giữ lại một ít. Bình thường thì huyện đều giữ lại khoảng một nửa, thật không thể ngờ lần này lại giữ lại những 90%. Haizzzzz!!! Chỉ ít tiền thế này chắc chắn là không đủ.

Nghe tới đây, trong lòng Liễu Kình Vũ nổi giận đùng đùng, đập mạnh vào bàn, giọng tức giận nói:

- Mẹ chúng nó, ngay cả tiền cứu nạn dân thị trấn Quan Sơn chúng ta cũng dám giữ. Tôi muốn xem xem, là kẻ nào có gan to tới như vậy! Đi, đi cùng tôi lên Huyện, tôi phải lấy lại số tiền về không thiếu một đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.