Tuy rằng trong lòng Ôn Hữu Sơn rất nghi ngờ, nhưng cũng không biểu hiện
ra ngoài mặt, bởi vì ông ta hiểu rất rõ, những việc Liễu Kình Vũ làm
không phải là việc ông ta có thể tham gia và suy tính được, bản thân ông ta chỉ có thể làm tốt trách nhiệm của một Phó chánh văn phòng là được
rồi.
Sau khi Ôn Hữu Sơn nói xong mọi chuyện, thời gian chuẩn bị bắt đầu cuộc họp cũng còn chưa đến 5 phút nữa.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhìn những ghi chú trên bản danh sách, rất hài lòng mà gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Ôn Hữu Sơn, những tin tức này ông cung cấp đối với tôi rất có ích, xin cảm ơn.
Ôn Hữu Sơn liền vội vàng cười nói:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài quá khách khí rồi, cung cấp tin tức cho ngài là
nghĩa vụ phải làm của một Phó chánh văn phòng như tôi. Về sau ngài có
dặn dò gì xin cứ việc phân phó, tôi nhất định sẽ hoàn toàn chấp hành
theo mỗi chỉ thị của ngài.
Nói xong, Ôn Hữu Sơn lấy từ trong túi ra một hộp trà trông rất tinh xảo, đặt lên bàn của Liễu Kình Vũ nói:
- Chủ nhiệm Liễu, đây là một loại trà do một người bạn của tôi quê ở
Phúc Kiến mới vừa trồng thử nghiệm, thuộc giống hồng trà, tôi cảm thấy
nó có mùi vị khá là đặc biệt, liền cố ý mang đến đây cho ngài nếm thử.
Nếu như ngài thích thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ nhờ bạn tôi gửi đến
đây một ít.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy hộp trà kia chỉ đơn giản là một cái hộp sắt nhỏ,
cũng không từ chối, tuy nhiên hắn lại kéo ngăn kéo ra, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ vé rượu của Minh Đức Tửu Trang cười cười đưa cho Ôn Hữu
Sơn nói:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, có qua mà không có lại là thất lễ rồi, hai tờ vé
rượu của Minh Đức Tửu Trang này tôi tặng lại cho ông. Ông cứ ra ngoài
trước đi, tôi phải chuẩn bị một chút cho cuộc họp. Một chút nữa ông cùng với hai vị Phó chủ nhiệm kia cũng đến tham dự cuộc họp lần này đi, chịu trách nhiệm ghi chép lại cuộc họp và làm công tác phục vụ.
Ôn Hữu Sơn biết Liễu Kình Vũ đang gấp gáp, vốn cũng không muốn nói thêm
chuyện gì. Ông ta cũng biết, nếu Liễu Kình Vũ đã nhận hộp trà của ông
ta, chứng tỏ rằng hắn cũng đã hiểu tâm tư của ông ta rồi, và cũng đã
chấp nhận ý tứ của ông ta. Mặc kệ cho sau này tình hình phát triển như
thế nào, ông ta cũng quyết tâm sẽ đứng ở phe của Liễu Kình Vũ.
Sau khi Ôn Hữu Sơn rời khỏi, Liễu Kình Vũ dựa lưng vào ghế ngửa mặt lên
trời, thở hắt ra một hơi thật dài. Ôn Hữu Sơn đã lựa chọn vào đúng lúc
này đứng về phía hắn làm cho hắn càng thêm khẳng định, việc áp dụng sách lược phân hóa ở trong Ủy ban Kỷ luật bước đầu đã đạt được thành công.
Tin tức mà hôm nay Ôn Hữu Sơn cung cấp, đối với hắn mà nói là vô cùng
quan trọng. Vốn hắn vẫn đang rầu rĩ việc trong hội nghị thường vụ hôm
nay sẽ phải gạt bỏ đòn tấn công của Nghiêm Vệ Đông như thế nào, nhưng
những tin tức này đã khiến cho hắn nảy sinh khá nhiều chiến lược để lựa
chọn. Điều này khiến cho trước khi bắt đầu hội nghị, hắn đã có sự tin
tưởng để giải quyết mọi việc ở hội nghị.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ mới đứng dậy hướng về phía phòng họp mà đi tới.
Hội nghị vừa đúng lúc chuẩn bị bắt đầu, Liễu Kình Vũ chủ trì hội nghị lần này.
Lúc Liễu Kình Vũ bước vào phòng họp, hầu như chỗ ngồi trong phòng hội
nghị đã ngồi đầy đủ, sau sự kiện lần trước Chánh văn phòng tiền nhiệm Hà Diệu Huy trực tiếp bị Liễu Kình Vũ bãi chức, cũng không có người nào
dám tỏ ra sĩ diện trước mặt Liễu Kình Vũ nữa rồi. Suy cho cùng thì sĩ
diện cũng gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, tuy rằng mọi người đến
đông đủ, nhưng rất nhiều người chỉ là đến với tâm trạng muốn xem Liễu
Kình Vũ bị chê cười mà thôi, hôm nay rất có thể Liễu Kình Vũ sẽ mất hết
mặt mũi ở hội nghị lần này.
Sau khi hội nghị bắt đầu, Liễu Kình Vũ cũng không nói bất cứ lời nào vô nghĩa, chỉ trực tiếp cười nói với Nghiêm Vệ Đông:
- Tôi tin rằng chủ đề của cuộc họp hôm nay đồng chí Nghiêm Vệ Đông đã
phổ biến rõ ràng cho tất cả mọi người rồi, hiện giờ tôi xin tạm thời
giao quyền chủ trì cuộc họp cho đồng chí Nghiêm Vệ Đông, để cho đồng chí ấy sắp xếp chuẩn bị trước mọi việc. Sau khi đồng chí Nghiêm Vệ Đông sắp xếp xong, chúng ta sẽ tiến hành thảo luận hai vấn đề. Bây giờ xin mời
đồng chí Nghiêm Vệ Đông phát biểu ý kiến.
Nói xong, Liễu Kình Vũ hướng về phía Nghiêm Vệ Đông gật đầu.
Giờ phút này, rất nhiều vị lãnh đạo của các phòng ban đều rất coi thường Liễu Kình Vũ, bọn họ cho rằng biểu hiện của Liễu Kình Vũ quả thật là
rất yếu đuối, đường đường là người đứg đầu của Ủy ban Kỷ luật mà quyền
chủ trì cuộc họp cũng không thể nắm giữ được trong tay, đây chẳng khác
nào là cho Nghiêm Vệ Đông một cơ hội để phát huy hết khả năng của y.
Nhìn chung năng lực của Liễu Kình Vũ quả thật là rất yếu kém.
Tuy nhiên chỉ có vài người tỏ ý khinh thường Liễu Kình Vũ thôi, nhưng
cũng có không ít người đang suy nghĩ xem câu nói kia của Liễu Kình Vũ là có ý nghĩa sâu xa gì. Bởi vì vừa rồi Liễu Kình Vũ nói sau khi Nghiêm Vệ Đông phát biểu xong còn muốn thảo luận hai vấn đề nữa. Hai vấn đề cần
thảo luận đó rốt cuộc là cái gì? Đến hiện giờ vẫn còn chưa ai biết,
chẳng lẽ Liễu Kình Vũ chỉ đang cố làm ra vẻ bí mật thôi.
Trước đủ loại ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu, Nghiêm Vệ Đông mặt đầy vẻ nghiêm túc nói:
- Kình thưa các đồng chí, trước đây không lâu tôi vừa nhận được thông
báo của Thị ủy, tôi vừa được chính thức bổ nhiệm vào vị trí Phó chủ
nhiệm thường trực văn phòng Tổ điều tra xử lý của Thị ủy, phụ trách
chung các phòng ban trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta, chấn chỉnh các văn kiện về điều tra xử lý Thị ủy đưa xuống. Tôi xin công bố danh sách
một số Phó chủ nhiệm của các ngành được điều chuyển, phối hợp với Thị ủy làm tốt công tác điều tra xử lý, bảo đảm sự trong sạch của bộ máy cán
bộ thị xã Đông Giang chúng ta. Danh sách như sau: Đổng Thần Hi, Trương
Nhất Phẩm, Hồ Hải Nghĩa…
Theo danh sách mà Nghiêm Vệ Đông đang tuyên bố, tất cả những người được
Nghiêm Vệ Đông đưa tên vào danh sách trên mặt đều lộ ra vẻ đắc ý và hưng phấn. Bởi vì bọn học hiểu quá rõ Tổ điều tra xử lý này rốt cuộc là có
bao nhiêu quyền lực, gần như là tương đương với chức năng của Ủy ban Kỷ
luật, còn nhiều hơn nữa là ở hội nghị thường vụ Thị ủy đã trao cho bọn
họ Thượng Phương bảo kiếm, có rất nhiều không gian mà thỏa sức hành
động. Việc này đối với hệ thống các cán bộ ở thị xã Đông Giang mà nói
thì chính là một cơ hội vô cùng quan trọng để mở rộng sức ảnh hưởng của
mình ở thị xã Đông Giang. Đối với những người khác mà nói, điều này cũng chính là cơ hội tuyệt vời để đi vơ vét của cải ở khắp nơi, mà dựa vào
đại danh của Nghiêm Vệ Đông này, trên cơ bản là móc nối thành công rồi.
Giờ phút này, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ càng đậm hơn
vẻ coi thường và khinh miệt. Lúc này tất cả mọi người đều cho rằng Liễu
Kình Vũ đã bị hoàn toàn lật đổ. Bởi vì mọi người đều hiểu rất rõ rằng
Nghiêm Vệ Đông này rất nham hiểm và giả dối, bọn họ còn tưởng tượng, sau này trong công việc, những người trong danh sách này nhất định sẽ dựa
vào Nghiêm Vệ Đông lấy đủ loại danh nghĩa mà đứng đậy móc nối với nhau,
hình thành một tấm lưới vô cùng lớn, do đó Liễu Kình Vũ sẽ hoàn toàn mất đi quyền lực. Bởi vì trước đó Nghiêm Vệ Đông cũng đã từng làm qua những việc như vậy, hơn nữa người những người có tên trong danh sách đa phần
đều là người của Nghiêm Vệ Đông và người của một số ủy viên thường vụ
khác có quan hệ không tệ với y.
Liễu Kình Vũ đương nhiên là cảm nhận được các loại ánh mắt và bầu không
khí khác lạ trong phòng, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng cúi đầu uống trà, giống như không hề nghe thấy Nghiêm Vệ Đông đang dọc bản danh sách kia.
Trên thực tế, mặc dù Liễu Kình Vũ đang cúi đầu xuống uống nước, nhưng
đầu óc của hắn cũng không có nhàn rỗi, vẫn đang ngầm so sánh danh sách
của Nghiêm Vệ Đông đang đọc với những ghi chú trong bản danh sách nhân
viên mà Ôn Hữu Sơn đã cung cấp cho hắn. Từ sự so sánh này hắn phát hiện
ra rằng những thông tin mà Ôn Hữu Sơn cung cấp vẫn tương đối là chính
xác, gần như những nhân vật có năng lực tương đối tốt nhưng lại không
được trọng dụng mà Ôn Hữu Sơn lọc ra trong danh sách của hắn đại đa số
đều không có trong bản danh sách mà Nghiêm Vệ Đông đang đọc hiện giờ.
Hơn nữa tất cả những người này ở các phòng ban đa số đều bị kìm hãm hoặc ở vị trí khá xấu hổ hoặc ở vị trí không có quyền lực thực tế. Đương
nhiên trong danh sách mà Nghiêm Vệ Đông công bố, cũng có một số người
được Ôn Hữu Sơn đánh giá khá cao, những người này xem như là người thuộc phe Nghiêm Vệ Đông, nhưng năng lực và nhân phẩm của họ là điều không
thể nghi ngờ được.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nói xong, y đắc ý nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tuy rằng tôi ở phương diện khác có phạm phải một chút
sai lầm nho nhỏ, nhưng từ sự bổ nhiệm của Thị ủy, xem ra Thị ủy vẫn còn
tương đối tin tưởng ở tôi. Tôi tin rằng đối với sự sắp xếp của tôi thì
ngài vẫn thật sự ủng hộ chứ?
Liễu Kình Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Ừ, nhất định rồi, dù sao thì việc thành lập Tổ điều tra xử lý này vẫn là do tôi đứng ra khởi xướng mà.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ mỉm cười nói với Nghiêm Vệ Đông:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông còn có việc gì khác cần nói không? Nếu
không có gì khác, chúng ta sẽ tiến hành thảo luận vấn đề thứ hai.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Nghiêm Vệ Đông biết rằng Liễu Kình
Vũ sẽ không gây phiền toái cho mình trong vấn đề này nữa, như vậy thì y
đã yên tâm rồi. Tuy nhiên y cũng biết, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ không
từ bỏ ý định, nhưng theo y, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn,
mặc kệ cho Liễu Kình Vũ đưa ra vấn đề thứ hai hay vấn đề thứ ba để thảo
luận, chỉ cần y đối đáp ổn thỏa, nhất định là có thể đối phó được với
Liễu Kình Vũ, thông qua hội nghị thường vụ lần này tạo dựng lại uy tín
của mình ở Ủy ban Kỷ luật.
Nghiêm Vệ Đông nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được, tôi không còn gì khác muốn nói nữa, vậy chúng ta hãy tiến hành
thảo luận vấn đề thứ hai đi. Không biết đề tài thảo luận thứ hai này nội dung là về chuyện gì?
Liễu Kình Vũ vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, vấn đề thứ hai cần thảo luận cũng có phần
liên quan đến ông, tôi hy vọng là ông có thể chú ý lắng nghe một chút.
Nói đến đây, thanh âm của Liễu Kình Vũ liền tràn đầy uy nghiêm:
- Kính thưa các đồng chí, tôi tin chắc rằng mọi người đều đã nhận được
văn kiện xử lý kỷ luật của hội nghị thường vụ Thị ủy do đồng chí Lưu Á
Châu chuyển đến.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nhắc đến vấn đề này, Nghiêm Vệ Đông không khỏi
nhướn mày: “Mình đã đích thân tìm đến Liễu Kình Vũ để thừa nhận sai lầm, không nghĩ Liễu Kình Vũ lại ở ngay trong hội nghị đưa vấn đề này ra để
thảo luận, việc này rõ ràng là muốn đánh thẳng vào mặt mình mà.” Tuy
trong lòng Nghiêm Vệ Đông nghĩ như vậy, nhưng y lại cũng không thèm để ý lắm. Y tin chắc rằng, cho dù Liễu Kình Vũ muốn mượn đề tài này để nói
chuyện của y, nhưng trước đó y đã có quyết định ngồi lên vị trí Phó
chánh văn phòng thường trực của Tổ điều tra xử lý, Liễu Kình Vũ muốn
thông qua việc y bị xử phạt mà đi bôi nhọ y là điều không có khả năng.
Nhưng mà Nghiêm Vệ Đông cho dù trăm tính vạn tính, cũng không tính đến
một việc, đó chính là Liễu Kình Vũ không phải là một người bình thường,
hắn làm việc chẳng bao giờ tuân theo lẽ thường. Mà một loạt động tác kế
tiếp của Liễu Kình Vũ đã khiến cho y rối cả mắt, hối hận cũng không kịp, chính mình tự vả vào miệng mình, mà đề tài thảo luận thứ ba của Liễu
Kình Vũ càng khiến cho mọi người không ngờ đến hơn nữa.