Trịnh Hiểu Thành có chút kinh ngạc nhìn Lưu Tiểu Phi, trong ánh mắt tràn đầy sự bất mãn:
- Tổng giám đốc Lưu, khu đất này chúng tôi đã lựa chọn hết sức cẩn thận, không chỉ có thể xây dựng thủy điện và cơ sở hạ tầng dễ dàng, ngay cả
điều kiện giao thông cũng vô cùng thuận lợi, là nơi tốt nhất để xây dựng nhà máy.
Lưu Tiểu Phi sau khi nghe xong cũng là thản nhiên cười, trong ánh mắt
hiện lên một tia khinh thường, lạnh lùng nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Chủ tịch quận Trịnh, tôi muốn hỏi các ông, khi các ông lựa chọn địa
điểm xây dựng nhà máy, có tuân theo một số nguyên tắc nhất định không?
Lời nói này của Lưu Tiểu Phi càng khiến cho Trịnh Hiểu Thành sửng sốt,
trong lòng càng thêm nghi ngờ, mà ngay cả Diêu Chiêm Phong bên cạnh cũng có chút há hốc mồm. Bọn họ không rõ những lời này của Lưu Tiểu Phi có ý gì. Nhưng trước mặt nhà đầu tư, họ không thể làm bộ như người thường,
cái gì cũng đều không hiểu được, cho nên, Trịnh Hiểu Thành lập tức vô
liêm sỉ giải thích:
- Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi lựa chọn khu đất này là đã phải mời
chuyên gia thẩm định, đối với việc xây dựng nhà máy, khởi công, vận
chuyển hậu kỳ cũng như tiêu thụ sau này đều vô cùng có lợi.
Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân hai người liếc nhau, sắc mặt trở nên âm trầm, tia khinh thường trong mắt càng thêm nồng đậm.
Bởi vì khi hai người họ ký kết với Liễu Kình Vũ bản hợp đồng kia, Liễu
Kình Vũ đã ghi rất rõ ràng, đó chính là công trường xây dựng mặc dù có
hệ thống xử lý nước thải, khí thải nhưng nhất định phải xây dựng ở nơi
ngược chiều gió. Dù sao, có là nhà máy công nghệ cao cũng vẫn sẽ sinh ra nguồn ô nhiễm nhất định, nếu xây dựng ở nơi thuận chiều gió, một khí
gió thổi qua thì ô nhiễm sẽ truyền vào trong thành phố, gây ra ảnh hưởng đối với cuộc sống sinh hoạt và sản xuất của người dân. Do đó, khi xây
dựng ở nơi ngược chiều gió thì sẽ không phải lo lắng về điều này, thêm
nữa còn trang bị hệ thống xử lý bảo vệ môi trường, trên cơ bản là tuyệt
đối sẽ không sai sót.
Nhưng hiện tại, khu đất mà Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong dẫn họ
tới xem rõ ràng nằm ở nơi thuận chiều gió. Một khi xây dựng nhà máy ở
đây, vẫn sẽ tồn tại nguy cơ ô nhiễm. Nếu như là Liễu Kình Vũ chủ trì
việc này, tuyệt đối sẽ không chọn khu đất đó.
Hơn nữa, nguyên nhân chân chính khiến cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân
không chọn khu đất này chính là ở chỗ, hai người đều cho rằng, nếu Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong đã không thể gìn giữ được lợi ích cơ bản nhất của dân chúng địa phương, vậy thì sao bọn họ có thể tận tâm tận
lực gìn giữ lợi ích cho mình.
Đặc biệt là việc lựa chọn giữa nơi thuận chiều gió và nơi ngược chiều
gió, thoạt nhìn đối với nhà đầu tư sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì,
nhưng trên thực tế lại biểu hiện thái độ chỉ vì cái lợi trước mắt của
đám người Trịnh Hiểu Thành. Điểm này, thân là nhà đầu tư, Lưu Tiểu Phi
và Trần Long Bân hiểu rất rõ. Đó cũng chính là lý do vì sao trong Đại
hội giao lưu kinh tế liên tỉnh lần này, bọn họ không chọn những quận
huyện có điều kiện ưu đãi hơn so với quận Tân Hoa, mà lại cố tình chọn
quận Tân Hoa của Liễu Kình Vũ.
Càng là nhà đầu tư khôn khéo lại càng chú trọng đến tiểu tiết.
Đối mặt với câu trả lời của Trịnh Hiểu Thành, Lưu Tiểu Phi sắc mặt bình thản nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, rất xin lỗi. Chúng tôi không thể lựa chọn khu đất này được, cho nên hôm nay dừng ở đây đi. Chúng tôi đã đặt khách sạn Tân Nguyên để nghỉ chân rồi, có thể phiền các vị đưa chúng tôi đến đó được
không?
Lưu Tiểu Phi nói ra những lời này, đám người Trịnh Hiểu Thành và Diêu
Chiêm Phong đều trợn tròn mắt. Bọn họ đều là những người lăn lộn lâu năm trong quan trường, đoán ý qua lời nói và sắc mặt tự nhiên là điểm mạnh, từ vẻ mặt của Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, bọn họ đột nhiên ý thức
được, khoản đầu tư này không hề dễ dàng rơi xuống rồi. Chỉ là bọn họ
nghĩ mãi mà không rõ, vì sao sau khi Lưu Tiểu Phi xuống xe, ngay cả đi
thị sát thực địa cũng không đi, chẳng qua chỉ là nhắm mắt giơ tay có vài giây, liền quyết định không chọn nơi này.
Trịnh Hiểu Thành vội vàng cười nịnh, nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Đưa đón các vị là việc chúng
tôi nên làm, chúng tôi sẽ đưa các vị đến khách sạn Tân Nguyên.
Lúc lên xe, Lưu Tiểu Phi vẫn đi cùng Trịnh Hiểu Thành, nhưng thái độ đã
lạnh lùng hơn rất nhiều so với khi vừa xuống máy bay, đối với những câu
nói của Trịnh Hiểu Thành thường chỉ lơ đãng gật đầu. Trịnh Hiểu Thành
cảm thấy có chút xấu hổ, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng
bắt đầu lo âu.
Trên đường, Trịnh Hiểu Thành lần nữa mời Lưu Tiểu Phi đến nhà hàng đã
đặt trước để ăn cơm nhưng Lưu Tiểu Phi từ chối, nói rằng anh ta và Trần
Long Bân đã có sắp xếp rồi, sẽ không làm phiền đến đám người Trịnh Hiểu
Thành. Trịnh Hiểu Thành chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối.
Sau khi đưa hai người Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đến khách sạn Tân
Nguyên, đám người Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong liền quay về nhà
hàng đã đặt trước để ăn cơm. Trong căn phòng vô cùng xa hoa, rộng rãi,
Trịnh Hiểu Thành, Diêu Chiêm Phong và Dương Kiệt vẻ mặt vô cùng nghiêm
trọng.
Dương Kiệt có chút không hiểu hỏi:
- Chủ tịch quận, bọn Lưu Tiểu Phi vì sao đột nhiên từ chối khu đất mà
chúng ta đề nghị? Theo lý mà nói thì khu đất đó vô cùng tốt. Có một số
nhà đầu tư nhỏ đưa ra đề nghị mà chúng ta đều không đồng ý. Hai người
kia lại tỏ vẻ không muốn, có phải có gì hiểu lầm không?
Trịnh Hiểu Thành cau mày nói:
- Về chuyện này thì trong khoảng thời gian ngắn tôi thật đúng là nghĩ
mãi không ra. Chuyện này tôi đã báo cáo lên Chủ tịch thành phố Lý, phỏng chừng một lát nữa Chủ tịch thành phố Lý sẽ có chỉ thị.
Trịnh Hiểu Thành lời mới vừa dứt, di động liền vang lên. Là điện thoại của Lý Đức Lâm gọi lại.
Trịnh Hiểu Thành vội vàng đứng dậy, giọng nói vô cùng cung kính nhận điện:
- Xin chào Chủ tịch thành phố Lý, tôi là Trịnh Hiểu Thành.
Thanh âm của Lý Đức Lâm mang theo vài phần uy nghiêm nói:
- Trịnh Hiểu Thành à, theo những gì anh báo cáo, tôi đã suy nghĩ một
chút. Tôi cho rằng đám người Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân không lựa
chọn khu đất kia, có thể có ba khả năng. Khả năng thứ nhất là liên quan
đến Liễu Kình Vũ, có thể bọn họ và Liễu Kình Vũ quan hệ không tệ, nghe
được Liễu Kình Vũ từ chức thì trong lòng không thoải mái, muốn xả giận
thay cho Liễu Kình Vũ.
Khả năng thứ hai chính là bọn họ thực sự không hài lòng về khu đất đó.
Điểm này các anh phải liên hệ lại với họ, xem rốt cuộc ý kiến của bọn họ là gì. Nếu bọn họ đúng thực là không hài lòng thì phải tiến hành điều
chỉnh, miễn sao lấy bằng được hai dự án này. Hai dự án này đều là công
nghệ cao, sẽ hỗ trợ rất lớn để nâng cao tỷ lệ việc làm cũng như thành
tích.
Khả năng thứ ba chính là bọn họ muốn thông qua phương thức này để nâng
giá lên, muốn chúng ta phải cung cấp thêm nhiều điều kiện ưu đãi.
Hiểu Thành à, cho dù hai người đó là vì lý do gì, tôi hiện tại cũng giao cho anh một nhiệm vụ, đó là nhất định phải nghĩ cách để thuyết phục bọn họ, khiến cho bọn họ đầu tư ở thành phố Thương Sơn chúng ta. Nếu như
thành tích này mà anh cũng không nắm được, về phía Thành ủy tôi rất khó
đối đầu với Vương Trung Sơn. Bởi nói thế nào ông ta cũng là Bí thư thành ủy chủ quản nhân sự, nếu như ngay cả hai dự án đã đến miệng mà anh còn
không ăn được, thì khi ông ta đề nghị động đến anh, tôi rất khó ngăn
cản. Anh hãy tự mình giải quyết cho tốt.
Nói xong, Lý Đức Lâm trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe xong những lời này của Lý Đức Lâm, Trịnh Hiểu Thành mỉm cười.
Diêu Chiêm Phong và Dương Kiệt ở bên cạnh cũng nghe rõ ràng, bọn họ cũng mỉm cười.
Ba người bọn họ rõ ràng, từ những lời này của Lý Đức Lâm đã để lộ ra một số tin tức vô cùng quan trọng. Thứ nhất chính là Vương Trung Sơn tuy
rằng đã thua trong ván bài này nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, bọn họ
cần phải cẩn thận ứng đối. Thứ hai là Liễu Kình Vũ tuy đã từ chức, nhưng khả năng vẫn sẽ nghĩ cách quấy nhiễu dự án để trả thù. Thứ ba là Lý Đức Lâm cho bọn họ rất nhiều quyền hạn, bằng bất cứ giá nào cũng phải tóm
được dự án này. Cái bọn họ cần là chiến tích, chỉ cần có chiến tích, cái gì cũng có thể làm.
Có những lời này của Lý Đức Lâm, bọn họ hành động sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Diêu Chiêm Phong lập tức vẻ mặt hưng phấn nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, tôi cho rằng mặc kệ đám người Lưu Tiểu Phi rốt
cuộc có mục đích gì, thương nhân cuối cùng đều là trục lợi đấy, chỉ cần
chúng ta đưa ra cho họ những điều kiện ưu đãi hơn so với Liễu Kình Vũ đã hứa, chắc chắn có thể thuyết phục được bọn họ. Bọn họ không hài lòng về khu đất này, chúng ta có thể an bài khu đất khác.
Trịnh Hiểu Thành gật gật đầu nói:
- Ừ, Chiêm Phong nói rất có lý. Chúng ta nhất định phải tăng thêm nhiều
ưu đãi, vượt quá tưởng tượng của họ. Đến lúc đó, mặc kệ họ có mục đích
gì, nhưng với những ưu đãi lớn như vậy thì nhất định sẽ thỏa hiệp. Liễu
Kình Vũ có thể mang lại cho họ cái gì, chúng ta có thể mang lại gấp đôi, thậm chí gấp bốn, gấp năm lần. Đến lúc đó, chúng ta có chiến tích rồi,
những thứ khác sẽ thao tác dễ dàng hơn, quyền chủ động cũng trong tay
chúng ta rồi.
Dương Kiệt vội vàng vuốt mông ngựa nói:
- Vâng, Chủ tịch quận Trịnh quả là nhìn xa trông rộng. Có việc gì ngài cứ sai bảo, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Nghe giọng điệu tâng bốc của Dương Kiệt, ngay cả Diêu Chiêm Phong cũng
phải bật ngón tay cái lên. Dương Kiệt này không hổ là từ UBND thành phố
xuống, miệng chính là ngọt, tâng bốc không chút ngượng mồm.
Đối với những lời nịnh bợ của Dương Kiệt, Trịnh Hiểu Thành vô cùng thích thú. Kỳ thật công phu nịnh hót của Dương Kiệt quá bình thường, nhưng
cái mà Trịnh Hiểu Thành thích chính là thái độ của gã. Thân là Phó chủ
tịch quân, thái độ của Dương Kiệt khác một trời một vực với Liễu Kình
Vũ. Liễu Kình Vũ căn bản không thèm để ý đến mình còn Dương Kiệt lại chỉ nghe lệnh mình. Đối với một cấp dưới nghe lời, y vẫn là tương đối thích dùng.
Trịnh Hiểu Thành gật đầu nói:
- Ừ, tốt lắm, Dương Kiệt làm rất tốt. Trịnh Hiểu Thành tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi người nhà đâu.
Trịnh Hiểu Thành xem như đã cấp cho Dương Kiệt một viên thuốc an thần.
Sau đó, ba người bắt đầu bàn bạc xem làm thế nào để có thể thuyết phục được hai người Trần Long Bân và Lưu Tiểu Phi.
Mà giờ khắc này, Liễu Kình Vũ đang ở đập nước Quan Sơn câu cá thì nhận
được điện thoại của Đường Trí Dũng. Đường Trí Dũng kể lại tỉ mỉ cho Liễu Kình Vũ tất cả mọi chuyện phát sinh sau khi Lưu Tiểu Phi và Trần Long
Bân tới.