Nghiêm Vệ Đông vô cùng hưng phấn rời khỏi phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, sau khi trở về phòng mình, lập tức trở nên bận rộn.
Y đầu tiên gọi điện cho bạn ở Phòng công an thị xã, để cho bọn họ tạm
thời thực hiện kế hoạch A. Dùng một phương thức vô cùng ổn thỏa đảm bảo
những người dân tập trung ở cửa Ủy ban kỷ luật thị xã không gây rối là
được, y có tính toán khác.
Người bên Phòng công an thị xã trong lòng đương nhiên cũng không muốn
phát sinh xung đột với dân chúng. Suy cho cùng sự việc này một khi không giải quyết tốt thì sẽ rất khó khống chế, làm không tốt bản thân sẽ bị
liên lụy, phải nhận trách nhiệm. Có thể không phát sinh xung đột là cách giải quyết dễ dàng nhất.
Theo sau, Nghiêm Vệ Đông lại chỉ thị cho một vài người thân tín, bí mật
gọi điện cho các cơ quan truyền thông của Thị xã Đông Giang đặc biệt là
đại diện thành phố Liêu Nguyên tại Thị xã Đông Giang, nói cho bọn họ
biết được thông tin là trước cửa Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang đang
diễn ra sự việc người dân muốn gặp trực tiếp Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật để tố cáo, còn nói Liễu Kình Vũ phải biện luận trước mặt người dân.
Phải biết rằng, đây tuyệt đối là một sự kiện có tính chất vô cùng bùng
nổ. Dân chúng trực tiếp kiện Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, và đích thân Chủ
nhiệm Ủy ban kỷ luật phải tự mình biện luận. Loại chuyện này là tuyệt
đối không xảy ra ở các địa phương khác. Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật bình
thường tuyệt đối không muốn đích thân đối mặt với loại xung đột này.
Người thanh niên trẻ Liễu Kình Vũ này đích thực là quá kích động, quá tự tin rồi. Hắn căn bản không biết rằng quan trường hiểm ác.
Một việc này không phải là anh nhìn ra hắn ta là dạng gì, mà khi bản tin đưa ra mới biết được là dạng gì. Quan trọng ở chỗ ngòi bút trong tay
các phóng viên truyền thông và đứng trên lập trường của các phóng viên
truyền thông rốt cuộc là dạng gì.
Thông thường mà nói, đại đa số các phóng viên truyền thông đều có thể
giữ lập trường công bằng chính trực để đưa tin về một sự việc nào đó,
tuy nhiên, vấn đề ở chỗ, một khi sự việc liên quan đến đấu đá trên quan
trường, liên quan đến chính trị hoặc các thế lực khác ở bên trong khống
chế và dẫn dắt, thì kết quả cuối cùng là đương sự rất khó để kiểm soát.
Đợi sau khi bố trí xong, Nghiêm Vệ Đông cũng không có ngồi đợi trong
phòng làm việc mà là giả vờ giả vịt ra bên ngoài cửa Ủy ban kỷ luật thị
xã, một bên giả vờ khuyên bảo những người dân đó, một bên thì chỉ huy
hiện trường, đảm bảo cho hiện trường ổn định.
Nhưng mà, cái người này khi khuyên người dân thì luôn không ngừng khen
ngợi Liễu Kình Vũ chỗ này tốt, chỗ kia tốt, nói Liễu Kình Vũ tuyệt đối
không thể làm ra những việc tổn hại đến người dân. Y chỗ nào là khuyên
nhủ đây, quả thực là đang đổ thêm dầu vào lửa mà.
Chỉ có điều, những người dân tại hiện trường sau khi nghe xong lại không có giận điên lên như Nghiêm Vệ Đông nghĩ, ngược lại lại có vẻ bình tĩnh lạ thường. Chỉ là tập chung lại cùng một chỗ lặng lẽ chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, quần chúng vây xem bên ngoài đại
viện của Uỷ ban kỷ luật càng ngày càng nhiều, phóng viên truyền thông
đến hiện trường càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có một vài phóng viên của tỉnh Bạch Vân và đại diện một vài tỉnh khác tại thành phố Liêu
Nguyên ngồi xe đi đến.
Liễu Kình Vũ đứng ở cửa sổ trong phòng làm việc, yên lặng nhìn xuống đám người ở cửa lớn càng ngày càng ồn ào náo nhiệt, sắc mặt lại càng có vẻ
bình tĩnh dị thường. Sau khi trải qua sự rèn luyện quan trường trong hai năm, Liễu Kình Vũ trong rất nhiều sự việc, thậm chí trong tâm thái làm
người, làm việc, so với trước đây khi còn làm lính ở đại đội Nanh Sói
càng thêm trầm ổn. Càng đến thời khắc quan trọng, đến thời khắc sinh tử
tồn vong, tâm thái của hắn lại càng trầm ổn.
Đúng vào lúc này điện thoại của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Liễu Kình Vũ vừa nhìn thấy điện thoại là của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật
tỉnh Hàn Nho Siêu gọi đến, liền vội vàng tiếp điện thoại, vừa cười vừa
nói:
- Chào chú Hàn!
Hàn Nho Siêu cũng không có khách khí với Liễu Kình Vũ, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
- Kình Vũ, chú nghe nói bên Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang các cháu
xảy ra chuyện, cháu bị một đám quần chúng nhân dân ngăn lại ở trong Đại
viện Ủy ban kỷ luật, dân chúng nói là phải đứng trước mặt cháu kiện
cháu, việc này là thật hay giả? Chú nói cháu này, sự việc này hiện tại
đã truyền ra cả Tỉnh ủy rồi. Hiện tại rất nhiều lãnh đạo Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy đều đang lặng lẽ quan sát chuyện này. Hơn nữa, đã có một vài người nói là cháu làm việc không đáng tin, quá kích động, đề nghị điều
chỉnh công việc của cháu.
Kình Vũ, việc này cháu nhất định phải giải quyết tốt, ngàn vạn lần không thể làm mâu thuẫn sự việc trở nên gay gắt, tuyệt đối không thể để người khác nắm được đằng chuôi. Bằng không, e rằng cháu sẽ không thể nào thực hiện được hoài bão lớn lao của cháu ở Thị xã Đông Giang, mà còn bị
người khác đẩy xuống. Cái gì quan trọng hơn, hẳn là trong lòng cháu đã
biết rồi.
Liễu kình Vũ sau khi nghe xong, chỉ thản nhiên cười nói:
- Chú Hàn, chú yên tâm, việc này trong lòng cháu đã có tính toán.
Sau khi nghe được lời nói của Liễu Kình Vũ, Hàn Nho Siêu chính là sửng sốt:
- Trong lòng đã tính toán? Kình Vũ, lẽ nào việc này là cháu ở sau lưng khống chế?
Với sự khôn khéo của Hàn Nho Siêu, đương nhiên hiểu được Liễu Kình Vũ
không thể vô duyên vô cớ có sự tự tin lớn như vậy. Vì vậy, theo logic,
ông ta lập tức suy đoán đằng sau sự việc này có phải hay không do Liễu
Kình Vũ sắp đặt.
Liễu Kình Vũ cười cười nói:
- Chú Hàn, chú quá coi trọng cháu rồi. Chú đừng quên, từ lần trước sau
khi vụ án của Diêu Thúy Hoa kết thúc, cháu vẫn luôn ở trong Trụ sở Ủy
ban kỷ luật, đến cả đi ra ngoài cũng không đi.
Hàn Nho Siêu cười nói:
- Kình Vũ, vậy cháu tại sao lại có thể tự tin như thế, chú không tin cháu không có liên quan đến vụ việc lần này.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Chú Hàn, về điểm này chú nói không sai, việc này rất có thể có liên
quan đến cháu, song cụ thể đến cùng có phải hay không, cháu hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Để sau khi cháu đích thân đi gặp qua những
người dân muốn kiện cháu, cháu mới có thể xác định được nội tình của
việc này rốt cuộc là cái gì.
Hàn Nho Siêu cười cười, cúp điện thoại. Ông ta vốn dĩ lo lắng Liễu Kình
Vũ tuổi trẻ dễ kích động, rơi vào trong cạm bẫy của những người ở Thị xã Đông Giang đó, nhưng từ biểu hiện trước mắt của Liễu Kình Vũ mà nói,
bản thân mình vẫn có chút khinh thường đứa nhỏ Liễu Kình Vũ này. Đứa nhỏ này không hổ danh là con trai của lão lãnh đạo Lưu Phi. Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Chỉ có điều ông ta có chút hiếu kì, Liễu Kình Vũ tự tin như vậy là do đâu.
Nửa tiếng sau, Liễu Kình Vũ trong sự chờ mong khẩn khiết của Nghiêm Vệ
Đông, bước chân vững vàng đi đến cửa lớn của Ủy ban kỷ luật thị xã.
Cửa phòng bảo vệ tự động mở ra, Liễu Kình Vũ trong chốc lát đi đến cửa
lớn, mười mấy cái camera và máy ảnh ở hiện trường đều hướng đến Liễu
Kình Vũ, tiếng chớp chớp vang lên liên tục.
Mà lúc này đây, sự hưng phấn trong mắt của Nghiêm Vệ Đông, sự mong chờ
đã khó mà che giấu. Y dường như đã nhìn thấy Liễu Kình Vũ sắp bị những
người dân đầy phẫn nộ kia bao vây lấy, thậm chí là cảnh tượng xô đẩy,
chửi rủa. Ánh mắt của Nghiêm Vệ Đông bắt đầu nhìn đến ánh mắt của dân
chúng. Y đang nghĩ xem bản thân có nên giới thiệu thân phận của Liễu
Kình Vũ cho những người dân này hay không. Để những người dân càng dễ
đem lửa giận trút lên trên người Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên, Nghiêm Vệ Đông mặc dù giờ phút này trong lòng cực kì hưng
phấn, nhưng không thể làm theo cách nghĩ của mình, bởi vì y hiểu rõ, nếu bản thân thật sự đi giới thiệu Liễu Kình Vũ, chỉ sợ rằng Liễu Kình Vũ
sẽ lập tức không hài lòng với mình. Nếu Liễu Kình Vũ đã đi ra, hắn ta
chạy nhất định là sẽ không chạy được, vậy thì để thuận theo tự nhiên đi.
Nhưng mà, một cảnh tượng khiến cho Nghiêm Vệ Đông không nghĩ đến xuất hiện.
Sau khi Liễu Kình Vũ đi ra, lập tức trên mặt mỉm cười nhìn về phía người dân ở hiện trường nói:
- Xin chào bà con, tôi là Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật mới
nhận chức của Thị xã Đông Giang, tôi nghe nói mọi người đưa ra yêu cầu
muốn đích thân gặp tôi, đồng thời muốn tố cáo tôi trước các cơ quan
truyền thông, không biết mọi người muốn tố cáo tôi cái gì?
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, vốn dĩ Nghiêm Vệ Đông đang nghĩ đến ,
người dân ở hiện trường sẽ lòng đầy căm phẫn mà mạnh mẽ chỉ trích Liễu
Kình Vũ mới đúng.
Thế mà, sau khi Liễu Kình Vũ nói rõ thân phận ra, dân chúng ở hiện
trường đều làm cùng một loại động tác là đưa tay vào trong túi áo lấy ra cả tập tài liệu, sau đó chạy đến bên cạnh Liễu Kình Vũ, lần lượt đem
từng phần tư liệu cho Liễu Kình Vũ, thanh âm tràn đầy lo âu và chờ mong
nói:
- Chủ nhiệm Liễu, chào ngài, tôi là XXX, đây là tài liệu về vụ án oan
của tôi, cầu xin ngài nhất định phải sửa lại án oan cho tôi. Tôi quả
thật là oan uổng, chỉ sợ Đậu Nga có sống lại cũng không oan bằng tôi.
Những ông chủ mỏ than ở thị trấn Hắc Môi chúng tôi quả thực quá tàn
nhẫn, mất hết nhân tính rồi.
Liễu Kình Vũ không chút hoang mang, tiếp nhận từng phần tư liệu từ trong tay người dân, lập tức nhìn lướt qua vài lần, phát hiện trong tài liệu
khóc lóc tố cáo của những người này hơn 90% đều là liên quan đến những
mỏ than ở thị trấn Hắc Môi. Trong đó có người chồng của một người phụ nữ bị chết trong mỏ than, không có bất kì tin tức gì, chỉ lấy được thi thể của người chồng mà cũng không nhận được bất kỳ sự bồi thường gì. Còn có một là người thân bị xe vận chuyển than đè chết, không có ai để ý. Kém
may mắn nhất là một hộ nông dân, năm mẫu đất nhận thầu nhà bọn họ bởi vì đào lung tung dẫn đến sụt lún mà không có ai chịu trách nhiệm bồi
thường. Một loạt những tư liệu mà những người dân đưa ra này, từng vụ
án, tất cả đều ghi lại một lần thậm chí là nhiều lần, khiến cho người ta cảm thấy thương xót. Thậm chí có không ít đều là những vụ án oan sai mà đánh đổi bằng tính mạng của dân chúng.
Liễu Kình Vũ mặc dù mới chỉ quét ánh mắt qua vài lần, nhưng hắn lại có
thể nhìn thấy một loạt các vấn đề tồn tại ở thị trấn Hắc Môi từ những
tài liệu của dân chúng ở hiện trường. Hơn nữa những vấn đề này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và sản xuất thường ngày của người dân, khiến cho người dân chịu tổn hại vô cùng lớn.
Giờ phút này, tim Liễu Kình Vũ bị những tài liệu trước mắt này làm cho đau nhói.
Mà cùng lúc đó, Nghiêm Vệ Đông lại bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sợ ngây người.
Y như thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao một màn này vốn dĩ là nhằm phê phán và tố cáo Liễu Kình Vũ lại biến thành một nghi thức Liễu Kình Vũ
tiếp nhận các loại tư liệu tố cáo.
Giờ phút này, cùng rơi vào tình trạng si ngốc còn có các nhà báo của các cơ quan truyền thông.
Đương nhiên rồi, cũng có một vài phóng viên lại trở nên hưng phấn, bọn
họ không phải bởi vì quan hệ với Nghiêm Vệ Đông mà đến mà là đến để lấy
tin tức, lúc bọn họ nhìn thấy sự chuyển biến nhanh chóng trước mắt này,
lập tức ý thức được giá trị tin tức của nó, không chút do dự cầm camera, máy ảnh trong tay lên bắt đầu tác nghiệp.
Âm thanh chớp chớp lại vang lên liên tiếp, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc
Giờ phút này, biểu tình trên mặt của Liễu Kình Vũ lại vô cùng ngưng
trọng, nhìn từng phần tư liệu trên tay, Liễu Kình Vũ cảm thấy lòng mình
đang rỉ máu.
Một chồng vụ án oan sai, tại sao trước đây không có ai đến giúp bọn họ
điều tra? Lẽ nào sau vụ án của Diêu Thúy Hoa, còn xảy ra nhiều vụ án Lý
Thúy Hoa, Vương Thúy Hoa?
Thị trấn Hắc Môi này rốt cuộc làm sao vậy?