Sau khi Liễu Kình Vũ gọi điện thoại cho Đường Thiệu Cương xong liền bắt
đầu bận rộn công việc. Hắn muốn kế hoạch của mình phải thật sự hoàn hảo. Lần này đi tới Thị trấn Hắc Môi kiểm tra, từng chi tiết, từng bố cục và sự thành công hay thất bại của nó sẽ ảnh hưởng đến thủ đoạn ứng đối
tiếp theo.
Buổi chiều cùng ngày, Phó chánh văn phòng Uỷ ban Kỷ luật thị xã Ôn Hữu Sơn gõ cửa đi vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài xem hiện tại ngài đã đến nhận chức được một thời
gian rồi, nhưng thư ký riêng của ngài vẫn chưa được xác định. Về việc
này ngài có dặn dò gì không? Tôi có chuẩn bị một bản danh sách, hay là
ngài xem qua rồi chọn lựa một chút?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn à, ông tới thật đúng lúc, tôi đang muốn điện thoại cho ông để bàn về việc này đây. Viêc lựa chọn thư ký của tôi, tôi đã
quyết định rồi. Tôi chuẩn bị điều đồng chí Long Trường của Phòng Quản lý Đô thị huyện Cảnh Lâm thành phố Thương Sơn đến đây. Mọi vấn đề tôi cũng đã liên lạc xong rồi, chiều nay anh ta sẽ đến. Ông giúp anh ta làm các
thủ tục điều động, nhậm chức có liên quan. Sau khi làm xong các thủ tục, đoán chừng khoảng nửa tháng nữa anh ta mới chính thức đến báo cáo.
Nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Ôn Hữu Sơn thở phào nhẹ
nhõm, đồng thời trong lòng cũng là vừa động. Ứng cử viên vị trí thư ký
này là Liễu Kình Vũ chọn từ Thành phố Thương Sơn điều động đến , như vậy khẳng định là thân tín của Liễu Kình Vũ. Nhưng vì sao Liễu Kình Vũ lại
nói đối phương sau khi làm xong thủ tục nhận chức, nửa tháng sau mới
quay lại báo cáo. Loại sự việc này cũng có chút không hợp với lẽ thường
rồi.
Chỉ có điều Ôn Hữu Sơn cũng chỉ là suy nghĩ như vậy, cũng không truy cứu đến cùng.
Buổi chiều cùng ngày, Long Tường đến đây làm xong thủ tục nhận chức,
tiếp đó lại cáo từ Liễu Kình Vũ trở về Thành phố Thương Sơn. Lúc này, Ôn Hữu Sơn tự mình lái xe để đưa Long Tường đến bến xe, tự mình tiễn Long
Tường lên xe. Ông ta sở dĩ sắp xếp như vậy chủ yếu là muốn tạo mối quan
hệ tốt với Long Tường. Bởi vì sau khi Long Tường đến đây, đã trực tiếp
mang theo một danh hiệu Phó chánh văn phòng, về cấp bậc là cùng cấp với
mình đấy.
Sáng ngày thứ hai, Ôn Hữu Sơn dựa theo sự dặn dò của Liễu Kình Vũ đem
tất cả báo của thành phố Liêu Nguyên cũng như tỉnh Bạch Vân mỗi loại một tờ cầm đến cho hắn. Sau khi hắn lật xem, vẻ mặt lúc ấy liền tối sầm
xuống.
Bởi vì sự việc gây rối phát sinh ngày hôm qua ở trước cửa Uỷ ban Kỷ luật thị xã cũng không được đăng lên bất kì một tờ báo nào. Về phần mạng
internet, Liễu Kình Vũ đã sớm xem qua, hắn cũng không thấy bất kì một
trang web nào đưa tin việc này, cho dù là diễn đàn đều chưa từng xuất
hiện qua.
Sau khi buông báo xuống, sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng âm trầm. Hắn biết rằng, đây là một hiện tượng cực kỳ không bình thường. Phải biết rằng,
sự việc ngày hôm qua xảy ra ở trước cửa Uỷ ban Kỷ luật thị xã là tin tức vô cùng giá trị, cho dù là trong lòng phóng viên chỉ có một chút chính
nghĩa cũng không thể không tiến hành đưa tin này. Thế nhưng hiện tại
toàn bộ truyền thông Tỉnh Bạch Vân không ngờ không có lấy một tờ báo nào đưa tin, mà ngay cả phóng viện Tỉnh khác thường trú tại thành phố Liêu
Nguyên cũng không có bài nào đưa tin việc này.
Chuyện này thật sự là quá bất thường rồi. Điều này nói rõ toàn bộ sự
việc phía sau chắc chắn là có một bàn tay đen khổng lồ thao túng, một
mạng lưới khổng lồ đang điều khiển việc này. Bằng không mà nói, không
thể hoàn toàn lặng lẽ, yên tĩnh không tiếng động như thế này.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng lại trên mặt của Ôn Hữu Sơn, trầm giọng nói:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, báo hôm nay ông đều xem qua rồi chứ?
Ôn Hữu Sơn gật gật đầu nói:
- Xem rồi, Chủ nhiệm Liễu, ngài muốn hỏi là vì sao sự việc xảy ra sáng
sớm hôm qua ở trước cửa Uỷ ban Kỷ luật thị xã chúng ta lại không được
đưa ra ánh sáng?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Ông biết chút gì tình hình bên trong không?
Ôn Hữu Sơn cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài khả năng vừa mới tới thị xã Đông Giang nên có một số tình hình còn chưa rõ lắm. Như sự việc phát sinh hôm qua ở quá khứ
cũng từng nhiều lần xảy ra rồi, thậm chí có rất nhiều lần sự việc còn
nghiêm trọng hơn, làm chết hơn mười người, nhưng chỉ cần là sự việc xảy
ra ở thị xã Đông Giang, đại bộ phận đều sẽ bị truyền thông che giấu.
- Bị truyền thông che giấu? Lẽ nào truyền thông chủ động không đưa tin những việc này sao?
Liễu Kình Vũ hỏi.
Ôn Hữu Sơn nói:
- Cũng không phải. Đã xảy ra chuyện thì các ký giả truyền thông nhất
định sẽ đuổi tới đấy, nhưng đưa tin hay không cũng phải xem tính chất sự kiện như thế nào. Hễ là chuyện có liên quan đến mỏ than và chuyện có
liên quan đến thị trấn Hắc Môi, đại bộ phận các ký giả truyền thông đều
là không dám đưa tin đấy. Hơn nữa ở thành phố Liêu Nguyên có tồn tại một công ty chuyên môn phụ trách truyền thông và quan hệ xã hội, công ty
này hình như là do một số chủ mỏ than của thị trấn Hắc Môi khống chế.
Công ty bọn họ mua rất nhiều tờ báo truyền thông, đồng thời có quan hệ
vô cùng chặt chẽ với các phương tiện truyền thông khác. Ngài ngẫm mà
xem, nếu như Công ty này không hy vọng thấy những tin tức đó thì truyền
thông sao dám đưa tin?
Nếu quả thật muốn đưa tin, chỉ sợ sẽ đắc tội Thần tài. Huống chi, công
ty này là một công ty quảng cáo, quan hệ xã hội, có năng lực quan hệ xã
hội rất mạnh. Những năm gần đây, bọn họ đã sớm có một hệ thống thao tác
rất thành thục rồi. Hơn nữa tôi còn nghe qua, có hai phóng viên là từ
tỉnh ngoài tới thường trú ở đây, bọn họ đem chuyện ngày hôm qua đăng lên website của họ, kết quả đêm qua hai người đều bị chém đứt tay chân, đưa vào bệnh viện. Mà tin tức bọn họ đăng lên Website cũng rất nhanh bị gỡ
xuống. Sau đó, truyền thông sau lưng hai người họ cũng giữ thái độ trầm
mặc hiếm thấy.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày. Một loại cảm giác
bị thất bại dâng trào. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, không ngờ sẽ
phát sinh chuyện như vậy. Hắn tuy rằng đã nghĩ thế lực hủ bại của thị xã Đông Giang vô cùng lớn, nhưng thật không ngờ đối phương lại có khả năng đổi trắng thay đen như vậy.
Tuy nhiên càng là như thế, ngạo khí tiềm tàng trong con người Liễu Kình
Vũ càng phát ra. Giờ phút này, Liễu Kình Vũ càng kiên định hơn, quyết
tâm phải đào tận gốc mạng lưới hủ bại ở đây.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nói với Ôn Hữu Sơn:
- Ừ, được rồi. Chuyện này tôi biết rồi, ông đi về trước đi.
Sau khi Ôn Hữu Sơn ra khỏi văn phòng, Liễu Kình Vũ lập tức gọi điện thoại cho Lưu Á Châu đến:
- Đồng chí Lưu Á Châu, lần trước ở Trung tâm giáo dưỡng, biểu hiện của
anh rất tốt, tôi rất hài lòng. Đây là hộp chè bạn tôi tặng, anh nếm thử
một chút.
Lưu Á Châu nhìn thấy hộp chè vô cùng tinh xảo, trong lòng lập tức run
lên từng đợt. Y thật không ngờ, biểu hiện của mình ở Trung tâm giáo
dưỡng đã lấy được sự tín nhiệm của Liễu Kình Vũ, trong lòng y có chút
hưng phấn. Tuy rằng y tuyệt đối sẽ không cho rằng Liễu Kình Vũ chỉ vì
biểu hiện của mình ở Trung tâm giáo dưỡng mà tán thưởng chính mình,
nhưng biểu hiện này của Liễu Kình Vũ lại làm cho Lưu Á Châu ý thức được
rằng chính mình rất có thể sẽ trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức
Chánh văn phòng.
Lưu Á Châu rất vui vẻ nhận hộp chè Liễu Kình Vũ đưa cho, vẻ mặt cười nói:
- Cảm ơn ngài, Chủ nhiệm Liễu, Đại Hồng Bào chính là loại tôi thích nhất.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Đồng chí Lưu Á Châu à, chè này cũng không phải là cho anh lấy không
đâu. Hiện tại giao cho anh một nhiệm vụ, anh lập tức thông báo tất cả ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật, lập tức đến phòng họp để dự họp Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật, thảo luận một chút những công văn khiếu nại
có liên quan đến dân chúng thị trấn Hắc Môi, bàn bạc một chút việc tổ
chức và thành lập Tổ điều tra nghiên cứu đi xuống tiến hành điều tra.
Lưu Á Châu gật gật đầu:
- Vâng, tôi lập tức thông báo.
Nói xong, Lưu Á Châu cáo từ, trở lại phòng làm việc của mình. Y lập tức
đem chuyện này báo cáo cho Nghiêm Vệ Đông biết. Sau khi Nghiêm Vệ Đông
nhận được báo cáo của Lưu Á Châui, lúc ấy sắc mặt phát lạnh, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Tôn Ngọc Long, đem những tin
tức này tiến hành báo cáo lại cho Tôn Ngọc Long. Tôn Ngọc Long sau khi
nghe xong, sắc mặt có vẻ vô cùng nghiêm trọng, sau khi có vài câu phân
phó với Nghiêm Vệ Đông, rất nhanh liền cúp điện thoại, bắt đầu chìm vào
suy nghĩ.
Mà Nghiêm Vệ Đông thì vẻ mặt nghiêm túc đi về phía phòng họp.
Lúc Nghiêm Vệ Đông đi vào phòng họp, trong phòng họp toàn bộ các Ủy viên thường vụ khác cũng đã đến đông đủ. Liễu Kình Vũ cũng đã đến rồi.
Nhìn thấy Nghiêm Vệ Đông tiến vào, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Tốt, nếu tất cả mọi người đều đến đủ rồi, bây giờ bắt đầu họp. Trước
khi bắt đầu, trước tiên tôi đưa bản tài liệu mà dân chúng giao nộp cho
tôi ở cửa lớn Uỷ ban Kỷ luật buổi sáng hôm qua cho mọi người xem qua
chút. Đợi sau khi mọi người xem xong, chúng ta thương lượng một chút về
phương án hành động bước tiếp theo.
Nói xong, Liễu Kình Vũ khoát tay, Lưu Á Châu lập tức đem tài liệu sớm đã chuẩn bị từng phần phát cho các vị Ủy viên Ủy ban Kỷ luật.
Hai mươi phút sau, sau khi mọi người hầu như đã xem hết một lần, Liễu Kình Vũ sắc mặt bình tĩnh nói:
- Các vị, các đồng chí, tôi tin tưởng mọi người cũng đã xem hết những tài liệu này rồi, mọi người hiện tại có cảm giác gì?
Liễu Kình Vũ nói xong, Diêu Kiếm Phong lập tức hung hăng vỗ bàn một cái lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, nếu những tài liệu dân chúng cung cấp này tất cả đều
là sự thật, vậy thì thị trấn Hắc Môi quả thực quá nghiêm trọng rồi. Điều này nói rõ một số cán bộ và chủ mỏ than thị trấn Hắc Môi thật sự là quá kiêu ngạo rồi. Bọn họ thật không ngờ kiêu ngạo, ngông cuồng như thế,
không để ý gì đến an toàn sinh mạng và tài sản cho dân chúng, chỉ biết
một lòng giành ích lợi. Những người này hoàn toàn không có tư cách gì,
Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta nhất định phải can thiệp,
triển khai xâm nhập điều tra, kiên quyết quét dọn hoàn toàn bọn tham
quan ô lại xâm phạm đến ích lợi dân chúng.
Diêu Kiếm Phong nói xong, các Ủy viên thường vụ khác tất cả đều trầm mặc.
Diêu Kiếm Phong tuy rằng đã kiên quyết biểu hiện thái độ đứng về Liễu
Kình Vũ, nhưng các Ủy viên thường vụ khác lại vẫn còn có nhiều băn
khoăn.
Lúc này, ánh mắt của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông quét
qua mặt Phó thư ký Ủy ban kỷ luật Triệu Nguyệt Ba, ra hiệu cho gã lên
tiếng.
Nhưng mà, Triệu Nguyệt Ba lại trực tiếp cúi đầu xuống, căn bản không
thèm nhìn đến y. Triệu Nguyệt Ba rất rõ ràng, mình là người của Đường
Thiệu Cương, hiện tại Đường Thiệu Cương đối với Liễu Kình Vũ cũng không
biểu hiện ra quá nhiều địch ý, cho nên mình tuyệt đối không thể khai
chiến được. Bằng không mà nói, không phải là chính là mang đến phiền
toái cho Đường Thiệu Cương sao. Lãnh đạo phiền toái thì mình cũng phiền
toái rồi.
Nghiêm Vệ Đông thấy Triệu Nguyệt Ba không thèm để ý đến mình, chỉ có thể chính mình đứng ra, y trầm giọng nói:
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Diêu Kiếm Phong. Những tài
liệu này tuy rằng nhìn khá nghiêm trọng, nhưng tình huống thật sự rốt
cuộc như thế nào chúng ta cũng không thể xác định. Dù sao Ủy ban Kỷ luật chúng ta gặp quá nhiều tư liệu sống như vậy rồi, mỗi người đều đem cảnh ngộ của mình nói vô cùng thê thảm, nói mình oan uổng đến cỡ nào, nhưng
trên thực tế, rất nhiều người đều là cố ý nói như vậy, thậm chí là bịa
đặt đấy. Bởi vì bọn họ muốn giành được sự thông cảm của người khác, muốn dùng biểu hiện yếu thế để thắng được những thứ mà bọn họ muốn.