Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 90: Chương 90: Trận chiến Tào – Tần




Đổng Thiên Bá nghiến răng:

- Con bà nó, con điếm thối tha này hạ cẳng cũng thâm thật, trực tiếp đá thẳng bào bộ phận trọng yếu của ông, nếu như ông không cho nó biết tay thì ông thề không mang họ Đổng nữa.

Trâu Văn Siêu trầm giọng lên tiếng:

- Thiên Bá, không phải tôi nói cậu, nhưng cậu cũng quá nóng nảy rồi đấy. Cậu cũng không thử nghĩ xem, Liễu Kình Vũ là ai nào? Hắn là kẻ dám đánh cả Chủ tịch huyện đấy, bạn gái hắn có thể là gái ngoan hay sao? Hơn nữa cậu lại nghĩ thử xem, một cô gái xinh đẹp như vậy, có thể là một cô gái bình thường hay sao? Nhất là lúc Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn nhìn thấy cô ta ấy, lập tức tỏ thái độ hết lòng ủng hộ Liễu Kình Vũ, vì vậy tôi thấy, cô gái này tuyệt đối không phải một cô gái bình thường. Vì vậy tôi càng cho rằng ít nhất cậu cũng không nên đắc tội với cô gái này. Hơn nữa, còn phải sửa cái tật háo sắc này của cậu đi, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày vì nó mà chịu trận.

Đổng Thiên Bá lập tức trở nên trầm mặc, sau đó đáp lại với giọng giận dữ:

- Vậy anh bảo chúng ta phải làm sao? Vốn anh nói, phải mượn vũ hội lần này để công kích Liễu Kình Vũ một đòn, nhưng cuối cùng không ngờ lại bị hắn làm cho bẽ mặt, ngay cả Chủ tịch Thành phố Lý và ông già nhà anh cũng đều ủng hộ bọn họ, phải chịu oan trận này, tôi thực không cam lòng.

Trâu Văn Siêu bật cười rất nguy hiểm, nói:

- Chuyện này thì đơn giản, chúng ta không cần tham gia vũ hội này nữa, cứ để Liễu Kình Vũ muốn làm gì thì làm, giờ chúng ta lập tức quay về huyện Cảnh Lâm, tham gia hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình, dùng hạng mục này để trừng trị Liễu Kình Vũ.

Nói rồi, Trâu Văn Siêu thuật lại đơn giản một lần kế hoạch của mình cho Đổng Thiên Bá. Đổng Thiên Bá nghe xong ra sức gật đầu, gương mặt âm hiểm đáp:

- Hay, vậy chúng ta lập tức xuất phát. Lần này nhất định phải trừng trị Liễu Kình Vũ. Ít nhất cũng có thể khinh thường hắn.

Sau đó hai người liền bắt xe tới huyện Cảnh Lâm.

Trong sảnh vũ hội, hai người khởi xướng vụ ồn ào đã rời đi, vì vậy mọi chuyện cũng nhanh chóng được ổn định. Đa số những người tới tham dự vũ hội đều là nam thanh nữ tú, mọi người đều rất hết mình. Trên sàn nhảy, mỗi nhóm nam nữ đều mặc sức thể hiện tuổi trẻ và sự cuồng nhiệt của mình.

Vũ hội bắt đầu, cũng là lúc Liễu Kình Vũ lại cảm thấy đau đầu.

Bởi vì vũ hội mới chỉ vừa bắt đầu, hắn liền bị Tào Thục Tuệ kéo vào đám người trên sàn nhảy.

Hai người vừa khiêu vũ, bàn tay trắng trẻo của Tào Thục Tuệ vừa vuốt ve phần da thịt ở eo Liễu Kình Vũ:

- Liễu ca, giữa anh và chị gái kia rốt cuộc là mối quan hệ thế nào vậy? Em thấy chị ta có vẻ để ý anh. Anh thấy đấy, chúng ta khiêu vũ với nhau mà chị ta cứ nhìn chằm chằm ấy, hình như chị ta rất muốn khiêu vũ với anh.

Liễu Kình Vũ cười giải thích:

- Anh và cô ấy là đồng nghiệp, tuyệt đối không có bất cứ mối quan hệ nào, Thục Tuệ, em không nên đoán mò như vậy.

Tào Thục Tuệ hừ một tiếng:

- Em tin anh mới lạ.

Khi hai người khiêu vũ với nhau, Tần Duệ Tiệp quả thực đã quan sát bọn họ. Trong lòng cô đã thầm hạ quyết tâm, cho dù có thế nào, cũng nhất định phải cướp lại Liễu Kình Vũ từ tay người phụ nữ kia. Bởi vì từ nhỏ tới giờ, chỉ cần cô muốn có được, đều chưa từng để vuột khỏi tay. Tuy rằng trong chuyện tình cảm, cô vẫn là một tờ giấy trắng, nhưng cô tin rằng, dựa vào trí tuệ và dung mạo xinh đẹp của mình, cô tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai. Đặc biệt là Tần Duệ Tiệp lại mang đầy địch ý với Tào Thục Tuệ, bởi vì Tào Thục Tuệ dám trực tiếp đụng chạm tới điều cô mẫn cảm nhất – tuổi tác. Cô muốn dùng sự thật rõ ràng để nói với Tào Thục Tuệ, rằng chị đây tuy nhiều tuổi hơn cô, nhưng năng lực của chị tuyệt đối cao hơn cô.

Lúc ấy, một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, ước chừng hai sáu, hai bảy tuổi cất bước tới trước mặt Tần Duệ Tiệp, phong độ mà rằng:

- Chào người đẹp, tôi là Cục phó Cục dân chính thành phố Khâu Thiên Hoa, không biết có vinh hạnh được mời cô nhảy cùng một bài hay không?

Tần Duệ Tiệp giữ vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu từ chối:

- Ngại quá Phó cục trưởng Khâu, tôi muốn yên tĩnh một chút.

Khâu Thiên Hoa đành khoan thai rời đi.

Lúc này, tại một góc cách Tần Duệ Tiệp không xa, có vài anh chàng trẻ tuổi đẹp trai đang thấp giọng trò chuyện với nhau. Họ đang đánh cược xem ai có thể mời Tần Duệ Tiệp khiêu vũ cùng được. Sau khi thống nhất quy định đánh cược, liền có một người dũng cảm đứng dậy tiến về phía Tần Duệ Tiệp.

Thế nhưng, đợi tới sau khi bài nhạc nền đầu tiên chấm dứt, tất cả mấy người đều hoàn toàn thất vọng, bởi vì không ai trong số bọn họ là không thất bại. Tới lúc ấy, sắc mặt của Tần Duệ Tiệp cũng ngày càng tốI lại, giống như băng sơn vậy, cũng không còn ai dám tới mời cô cùng khiêu vũ nữa. Những người tham gia vũ hội ngày hôm ấy liền tặng cho cô một biệt danh – Băng sơn mĩ nữ.

Thế nhưng, đợi tới khi khúc nhạc nền đầu tiên kết thúc, khi Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ quay lại chỗ ngồi của mình chuẩn bị nghỉ ngơi, lại xảy ra một cảnh tượng khiến tất cả đám đàn ông đều không thể tưởng tượng nổi.

Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ vừa mới ngồi xuống, khúc nhạc nền thứ hai vừa nổi lên, “Băng sơn mĩ nữ” Tần Duệ Tiệp vẫn ngồi yên nãy giờ liền đứng dậy, cất bước đi về phía Liễu Kình Vũ. Sau đó băng sơn liền tan chảy, như hoa đào đua nở, yêu kiều xinh đẹp, mà giọng nói lại vô cùng dịu dàng quyến rũ:

- Liễu Kình Vũ, có thể mời anh nhảy cùng tôi một bài chứ?

Đối với lời mời của mĩ nữ, Liễu Kình Vũ sao có thể từ chối cho được! Càng huống hồ người ta lại là Tần Duệ Tiệp, trước đó từng giải vây cho hắn và Tào Thục Tuệ. Vì vậy, Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy cười đáp:

- Được, rất vinh hạnh.

Nói rồi, hắn nhìn Tào Thục Tuệ với ánh mắt đầy vẻ xin lỗi, đứng dậy bước vào sàn nhảy cùng Tần Duệ Tiệp.

Lần này, biểu hiện của Tần Duệ Tiệp khá mạnh dạn và phóng khoáng, cả người dán chặt vào người Liễu Kình Vũ, giữa họ gần như không còn khoảng cách nào. Điều này khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy quả thực vừa hạnh phúc vừa khốn khổ.

Trước đây khi làm việc cùng nhau, Liễu Kình Vũ không hề có cảm giác gì cả, chỉ nghĩ rằng Tần Duệ Tiệp là một Phó bí thư, một nữ cán bộ rất có năng lực. Nhưng trên sàn nhảy hôm nay, khi ôm Tần Duệ Tiệp trong lòng, bộ ngực của cô dán chặt lên người Liễu Kình Vũ, mùi hương cơ thể xông thẳng vào mũi, khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy cổ họng có phần khô nóng, nhất là mùi hương trên người Tần Duệ Tiệp quá thơm, quá mê người. Nhất là cảm nhận hai vật mềm mại, vô cùng hấp dẫn trước ngực đang không ngừng thay đổi hình dạng theo từng bước nhảy, đầu óc Liễu Kình Vũ bất giác hiện lên những liên tưởng miên man bất định. Điểm chí mạng chính là cảm giác nắm lấy bàn tay mềm mịn như ngọc, man mát của Tần Duệ Tiệp vô cùng dễ chịu. Vì vậy, cứ nhảy mãi nhảy mãi, Liễu Kình Vũ liền cảm thấy phần bụng dưới của mình bắt đầu nóng dần lên, bộ phận nào đó bắt đầu không ngoan ngoãn yên vị.

Lúc ấy, Tần Duệ Tiệp vẫn luôn tìm cách dụ dỗ Liễu Kình Vũ cũng cảm nhận được sự biến đổi của thân dưới Liễu Kình Vũ, gương mặt lập tức ửng hồng. Tuy rằng cô vẫn là xử nữ, nhưng dù sao cũng đã 25 tuổi, có rất nhiều chuyện trong lòng cô thừa hiểu. Cảm nhận được tự thay đổi của Liễu Kình Vũ, cô lập tức ý thức được rằng, Liễu Kình Vũ chắc chắn cũng có cảm giác với mình, khi cảm nhận được sự hưng phấn cũng có vài phần ngượng ngập, rốt cuộc hiện giờ cô cũng mới chỉ vừa có ấn tượng tốt về Liễu Kình Vũ mà thôi. Vì vậy, cô vội nhích người ra xa một chút, giảm sự tiếp xúc với Liễu Kình Vũ.

Tần Duệ Tiệp vừa nhích người ra xa, Liễu Kình Vũ liền có vẻ không vui. Vốn dĩ hai người đang nép sát vào nhau, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng hài lòng. Tần Duệ Tiệp vừa nhích người ra xa, hắn lập tức cảm thấy trống trải.

Tuy nhiên, trên sàn nhảy vẫn còn rất nhiều người khác, thỉnh thoảng cũng đụng phải người khác, những lúc như vậy, hai người sẽ lại ép sát vào nhau, kéo theo cảm giác thỏa mãn, dễ chịu. Trong cùng một khoảnh khác, trong lòng hai người lúc thì mâu thuẫn, lúc lại hạnh phúc.

Thế nhưng, cảm giác giữa Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp cũng coi như rất tốt rồi. Tào Thục Tuệ đứng cách đó không xa theo dõi họ lại mang vẻ mặt lạnh như băng, cô nghiến chặt răng, hai bàn tay ngọc ngà không ngừng xé giấy ăn, xé một tờ làm đôi, rồi lại xé làm bốn, làm tám... xé mãi, xé mãi, giống như đang xé Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp ra vậy. Vừa xé, Tào Thục Tuệ vừa thấp giọng lẩm bẩm:

- Đúng là một con hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông. Hừ, bài sau nhất định không nhường anh ấy cho chị nữa.

Điệu nhảy kết thúc, Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp đều cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ, nhưng lại không thể không trở về chỗ ngồi của mình.

Tào Thục Tuệ lập tức ngồi xuống cạnh Liễu Kình Vũ, đôi tay mân mê phần da thịt bên hông Liễu Kình Vũ:

- Liễu ca, có phải người ta là mỹ nữ vô cùng xinh đẹp không? Có phải anh cảm thấy có phần quyến luyến hay không?

Liễu Kình Vũ vội lắc đầu:

- Không không, sao anh có thể thấy quyến luyến được chứ, cũng chỉ là nhảy với nhau một bài thôi mà!

Tuy rằng Liễu Kình Vũ là người vô cùng kỹ tính trong công việc, trước nay chưa từng dối trá, nhưng hắn cũng biết rõ, rằng khi đối mặt với Tào Thục Tuệ, nếu như cứ nói thật thì mình chắc chắn sẽ chết thảm.

Tuy vậy, Tào Thục Tuệ cũng không chịu buông tha Liễu Kình Vũ. Tào Thục Tuệ nhéo mạnh vào eo Liễu Kình Vũ, cặp mày Liễu Kình Vũ lập tức nhíu chặt lại, lông mi khẽ run run, hai hàm răng cắn chặt, sau đó nói một câu:

- Thục Tuệ, em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này, sao em có thể thiếu tự tin vào bản thân như vậy được chứ.

- Hừ, đám đàn ông thối tha các anh đều là gặp đâu yêu đấy, khẩu thị tâm phi.

Nói rồi, Tào Thục Tuệ đảo mắt, đứng dậy kéo cánh tay Liễu Kình Vũ:

- Liễu ca, em quyết định rồi, mỗi khúc nhạc ngày hôm nay chúng ta đều không thể rời khỏi nhau, em sẽ theo anh từ khúc đầu tới khúc cuối.

Thế là, ngày hôm ấy đã xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người có mặt tại vũ hội ngày hôm ấy đều chấn động.

Kể từ khi khúc nhạc thứ 3 nổi lên, Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ đã khiêu vũ tới khi vũ hội kết thúc. Suốt hai tiếng đồng hồ, hai người không hề rời khỏi sàn nhảy.

Chiêu này của Tào Thục Tuệ khiến Tần Duệ Tiệp không thể ngờ được. Cô luôn đợi cơ hội được khiêu vũ với Liễu Kình Vũ ở khúc nhạc tiếp theo, nhưng lại không ngờ rằng Tào Thục Tuệ lại trực tiếp sắm vai ‘nữ bá vương sàn nhảy’, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, lại chẳng thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tào Thục Tuệ vừa khiêu vũ vừa không ngừng hướng ánh mắt thị uy về phía mình.

Sau khi vũ hội kết thúc, Tào Thục Tuệ cũng lên máy bay quay về thành phố Yến Kinh ngay trong tối hôm ấy, bởi vì cô vẫn đang theo học tại Học viện quân sự, mà yêu cầu của trường quân đội thì luôn khá nghiêm khắc. Tuy nhiên, trước khi lên máy bay, cô ôm lấy cánh tay Liễu Kình Vũ, dịu dàng nói:

- Liễu ca, lúc em không ở bên cạnh anh, anh nhất định không được quyến rũ bất cứ người phụ nữ nào khác đâu đấy, nhất là con hồ ly tinh Tần Duệ Tiệp kia, nhất định phải tránh xa chị ta một chút. Nếu không em sẽ...

Nói rồi, Tào Thục Tuệ làm động tác cắt, đồng thời ánh mắt lướt qua phía dưới của Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ toát mồ hôi hột.

Sau khi tiễn Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ lập tức bắt xe quay về thị trấn Quan Sơn. Nhưng Liễu Kình Vũ lại không hề biết rằng, lúc ấy Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá đã tới huyện Cảnh Lâm rồi, đồng thời cũng âm mưu một vụ lùm xùm quanh khu du lịch núi Thúy Bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.