Ngay lúc La Thiên Lỗi vừa có chút lĩnh ngộ, Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi à, hiện giờ chứng cứ đã vô cùng đầy đủ, tôi thấy rằng việc xử lý cha con họ Ngô nên tiến hành sớm đi. Nếu không để lâu
sợ có biến, việc này giao cho ông giải quyết, tôi trở về huyện đã.
Nói xong, Liễu Kình Vũ quay lưng rời khỏi.
Đúng là người lãnh đạo thông minh chân chính, khi dùng người, có thể
đem đến hy vọng cho cấp dưới, mà còn có thể khống chế được khoảng cách
với cấp dưới, khiến cho đối phương vừa sợ vừa kính.
Liễu Kình Vũ cảm thấy thôn Thất Lý Hà đã ổn thoả, nên không có do dự
mà rời khỏi. Hắn tin rằng La Thiên Lỗi sẽ có sự lựa chọn chính xác.
Liễu Kình Vũ đoán không sai.
Sau khi Liễu Kình Vũ lên xe rời khỏi khoảng nửa tiếng, La Thiên Lỗi gọi cho Liễu Kình Vũ báo cáo:
– Bí thư Liễu, Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thuỷ và những cán
bộ thôn có liên quan đã bị Đồn công an thị trấn Ngô Đông chúng tôi khống chế, hiện giờ Uỷ ban thị trấn đã tiến hành điều tra, cũng như tiến hành tách ra tra hỏi. Tuy là họ liều chết chối cãi, nhưng chứng cứ xác thật, tôi đoán rằng khoảng thêm một, hai tiếng nữa thì tuyến phòng ngự của họ sẽ bị đánh bại.
Sau khi nghe La Thiên Lôi báo cáo, Liễu Kình Vũ vừa ý gật đầu:
– Ừ, rất tốt, đồng chí La Thiên Lỗi, hiệu suất cao lắm, không ngừng cố gắng nhé.
Sau khi cúp điện thoại, trên khóe miệng Liễu Kình Vũ lộ ra một tia
mỉm cười thản nhiên. Chuyến đi đến thị trấn Ngô Đông lần này thu hoạch
khá đấy, không chỉ giải quyết vấn đề của thôn Thất Lý Hà mà còn đánh bại cha con họ Ngô. Tuy sự việc có lẽ sẽ đắc tội với Trang Hải Đông, nhưng
Liễu Kình Vũ tin rằng, việc này không quá nghiêm trọng, bụng Tể tướng có thể chống thuyền mà.
Khi Liễu Kình Vũ trở về văn phòng làm việc, vừa ngồi xuống, trà còn chưa kịp uống, phía bên La Thiên Lỗi lại gọi đến:
– Bí thư Liễu, hiện tại cha con họ Ngô đã bị chính sách mạnh mẽ của
chúng ta áp đảo, bọn họ đã nhận tất cả tội ác. Hiện tại Uỷ ban kỷ luật
thị trấn đã chính thức khởi tố bọn họ, cũng đã chuyển giao cho cơ quan
tư pháp xử lý, để pháp luật trừng trị. Nhưng trong quá trình vừa rồi tôi nhận được không ít cuộc gọi, may là điện thoại tôi để Chủ nhiệm Tôn giữ giúp, cho nên trong quá trình phá án không có bị quấy nhiễu. Hiện nay
việc này ván đã đóng thuyền rồi, không ai có thể lật lại bản án.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Tốt lắm, làm rất tốt.
Liễu Kình Vũ không nói thêm bất kỳ điều gì, nhưng chỉ có năm chữ đơn giản ấy, khiến La Thiên Lỗi nghe như tiếng trời vậy.
Giờ này khắc này, nội tâm La Thiên Lỗi hết sức phức tạp đấy.
Tren lập trường chính trị mà nói, về lý trí lão vẫn tương đối thiên
về phía Nguỵ Hoành Lâm. Dù sao Nguỵ Hoành Lâm làm việc lâu năm tại huyện Thuỵ Nguyên, thâm căn cố đế, thêm vào cường thế mạnh mẽ, người thường
khó có thể lay động, nhưng trên tình cảm, lão càng hy vọng dựa Liễu Kình Vũ. Bởi vì khi lão vừa bước vào quan trường cũng là người ôm ấp lý
tưởng, hơn nữa năng lực rất tốt, lão hy vọng có thể tự mình vút cao lên
trời, chỉ là tình trạng hiện tại, muốn tiến cũng khó.
Bởi vì hiện tại lão đã là cán bộ cấp trưởng phòng rồi, muốn tiến lên
cấp Phó cục, mà hiện nay tại huyện cấp Phó cục gần như là củ cải một hố, rất nhiều người cả đời cũng không bước qua hố này. Lão tuy là người
trong trận doanh của Nguỵ Hoành Lâm, nhưng trong doanh này, lão thuộc
dạng khá đặc thù. Bởi vì lão tuy rằng đứng cùng hàng, nhưng trên thực tế vẫn không vừa mắt một số người trong doanh.
Ví dụ La Thiên Lỗi với các lãnh đạo trong trấn khác nhau đấy. Mỗi lần muốn thăng tiến phải tặng lễ vật sang trọng cho Nguỵ Hoành Lâm, ít thì
một, hai trăm ngàn, nhiều thì bảy, tám trăm ngàn. Bởi vì lão không có
nhiều tiền vậy, tuy là bình thường lão cũng có thu một chút ít từ cấp
dưới hay các công ty tặng quà cáp, nhưng lão cho rằng, những thứ đó chỉ
là theo lễ nghĩa và tình cảm, nhưng khi liên quan đến lợi ích quốc gia
thì lão nhất quyết không bán đứng. Lão vẫn còn ranh giới của mình.
Nhưng mà, thân ở vị trí này, đôi lúc lão không thể không làm chuyện
trái lương tâm. Ví dụ như chuyện cha con họ Ngô, lão đã biết từ rất lâu, nhưng đành mở một mắt nhắm một mắt, nếu không, vị trí của lão cũng khó
giữ.
Thân trong quan trường, thân bất do kỷ.
Cúp điện thoại trong tâm trạng tranh chấp, mâu thuẫn, sau đó La Thiên Lỗi trực tiếp tắt cả điện thoại.
Lão biết rằng, vào lúc này mà mở máy, điện thoại của lão sẽ bị gọi
đến phải nổ mất. Hơn nữa chỉ cần bản thân lão bắt máy, bất kỳ lời nào
của lãnh đạo nào lão cũng khó từ chối.
Cách làm của La Thiên Lỗi là rất sáng suốt đấy.
Bởi vì lúc này, sau khi cha con họ Ngô chính thức bị bắt xử lý theo
pháp luật, thông tin này trước nhất được truyền đến tai Trang Hải Đông.
Trang Hải Đông sau khi nghe xong, sắc mặt lúc ấy liền trầm xuống.
Lúc này, Thư ký Vương Liên Kỳ liền nói:
– Sếp, theo tôi được biết, toàn bộ sự việc tuy là đều được La Thiên Lỗi
hạ lệnh quyết định, nhưng người khống chế phía sau là Liễu Kình Vũ. Nếu
không phải Liễu Kình Vũ dùng thế áp bức thì La Thiên Lỗi tuyệt đối không dám xử lý hai cha con họ Ngô. Hơn nữa trước khi Liễu Kình Vũ đến, La
Thiên Lỗi không có thực hiện bất cứ biện pháp gì, việc này chứng minh
được La Thiên Lỗi vẫn còn nể mặt ngài.
Nhưng tên Liễu Kình Vũ này thật sự khoa trương, không chỉ không nể
mặt tôi trong điện thoại, mà còn hành động theo bước này, tên Liễu Kình
Vũ này thật không phải là tên vừa. Hơn nữa tôi đã dò xét rất kỹ, sự việc cha con họ Ngô ở thị trấn Ngô Đông làm rất chặt chẽ, toàn bộ hồ sơ
không thể tìm ra chỗ sơ sót, có thể nói là thép án như núi, căn bản
không thể tìm ra bất kỳ vấn đề nào. Việc này e rằng chúng ta không thể
làm gì rồi.
Vương Liên Kỳ nói xong, sắc mặt Trang Hải Đông càng kém.
Trang Hải Đông tự nhiên hiểu được những lời nói này của Vương Liên Kỳ mục đích là khiến cho ông ta thêm ác cảm với Liễu Kình Vũ.
Thật ra, không cần Vương Liên Kỳ kích động, ông ta chính xác là không có cảm giác tốt đối với Liễu Kình Vũ.
Bất kể thế nào, dù sao cả huyện Thuỵ Nguyên, đặc biệt trấn Ngô Đông
đều biết giũa ông ta và cha con họ Ngô có mối quan hệ thân thiết, cho dù cha con họ Ngô có vi phạm pháp luật, chẳng lẽ Liễu Kình Vũ không thể
gọi báo một tiếng trước sao. Hiện giờ hắn làm như vậy, chẳng khác gì
không nể mặt ông ta.
Đối với vần đề của cha con họ Ngô, Trang Hải Đông không phải không
nghe thấy, nhưng ông ta cho rằng bọn họ không làm quá đáng như vậy. Ít
ra ông ta và bọn họ cùng từng sống với nhau, đối với họ cũng có chút
hiểu rõ, ông ta tin rằng với con người Ngô Hoài Nhân sẽ không tham ô quá đáng.
Nhưng mà, Trang Hải Đông có việc không biết, chính là người sẽ luôn
thay đổi. Cha con Ngô Hoài Nhân, Ngô Đăng Sinh lúc trước không có tham ô như vậy, không có khoa trương như vậy, nhưng do vị trí Trang Đông Hải
ngày càng cao, do các lãnh đạo trong trấn, lãnh đạo huyện trước sau đến
viếng thăm, việc này khiến cho cha con họ Ngô trong lòng dâng lên tia
mãnh liệt về cảm giác ưu việt, thêm vào đó là việc làm sai pháp luật của họ một lần rồi một lần đều được thông qua, không ai truy cứu, cho nên
gan của họ ngày càng lớn ra.
Chính vào lúc này, Trang Hải Đông mới nhận ra rằng, bản thân ông ta
đã quá bao che cho họ rồi. Nếu như sự việc này do ông ta xử lý thì ông
ta cũng sẽ dựa theo pháp luật mà làm. Đương nhiên, kết quả xử lý sẽ nhẹ
hơn tình trạng hiện giờ.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ và thị trấn Ngô Đông sử dụng biện pháp quyết
đoán như vậy khiến ông ta không thể ngờ được. Ông ta nghĩ rằng, Liễu
Kình Vũ cho dù muốn xử lý cha con họ Ngô thì cũng phải nói ông ta một
tiếng, biểu hiện sự tôn trọng ông ta, nhưng mà, Liễu Kình Vũ hiển nhiên
không có.
Mả điểm này cũng chính là nguyên nhân Trang hải Đông không có cảm
tình với Liễu Kình Vũ. Bởi vì ông ta không nhận được sự tôn trọng từ
Liễu Kình Vũ, ông ta cảm thấy rằng thể diện của ông ta đã bị Liễu Kình
Vũ bác bỏ.
Trang Hải Đông rút ra một điếu thuốc, Thư ký Vương lập tức đốt thuốc
cho ông ta. Trang hải Đông hút một hơi, nhả liên tiếp vòng khói trắng.
Trang Hải Đông bắt đầu tự hỏi.
Vương Liên Kỳ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, gã biết rằng, ông chủ nhất
định đang nghĩ cách làm sao đối phó Liễu Kình Vũ. Bởi vì gã biết, phong
cách làm việc của ông chủ rất thực, ông ta chính là một người rất yêu
thể diện.
Trang Hải Đông trầm tư một chút, trực tiếp gọi cho Hoàng Lập Hải nói:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải, tôi dự định ngày mai sẽ đến thôn Thất Lý Hà
huyện Thuỵ Nguyên một chuyến, đi xem xét nghiên cứu một chút, anh cùng
đi với tôi.
Hoàng Lập Hải sau khi nghe được những lời này của Trang Hải Đông, vội vàng nói:
– Vâng, Trưởng ban Trang, tôi lập tức sẽ sắp xếp.
Sau khi cúp điện thoải, Hoàng Lập Hải liền bối rối.
Ông ta cũng đã nghe được tin tức Ngụy Hoành Lâm báo cáo, nói là cha
con họ Ngô đã bị Liễu Kình Vũ xử lý. Ông ta cơ bản đang muốn xem sự việc sẽ như thế nào, nhưng không ngờ rằng lúc này nhận được điện thoaị của
Trưởng ban Trang, hơn nữa lại muốn đến thôn Thất Lý Hà xem tình hình,
lại còn muốn ông ta đi cùng nữa.
Tuy rằng Trang Hải Đông chưa nói nói gì, nhưng dụng ý thì rất rõ
ràng, đó là rất bất mãn với sự việc này. Ông ta muốn đến thôn Thất Lý Hà thị sát, nếu như không thấy cha con họ Ngô thì rất thất vọng. Nếu thật
sự như vậy, lúc đó nhất định sẽ rất bất mãn với chính mình, đến thời kỳ
mấu chốt thăng chức của mình, Trang Hải Đông chỉ cần nhếch miệng thì
mình cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải liền biết mình nên làm như thế nào rồi.
Ông ta phải nhanh chóng nghĩ cách đưa cha con họ Ngô ra, tuyệt đối không thể để Trưởng ban Trang xuống thị sát mà không thấy cha con họ Ngô
được.
Thoáng trầm tư một chút, Hoàng Lập Hải lập tức bấm điện thoại cho Ngụy Hoành Lâm:
– Nguỵ Hoành Lâm, anh nghe đây, ngày mai Trưởng ban Trang sẽ đến thôn
Thất Lý Hà điều tra nghiên cứu, tôi không cần biết anh dùng phương pháp
gì, nhất định ngày mai tôi phải thấy cha con họ Ngô xuất hiện tại thôn.