Lúc này, Tiểu ma nữ Hàn Hương Di đột nhiên nói:
– Anh Liễu, anh không phải đã có Long Tường làm cán bộ tham mưu cao cấp
rồi sao, em thấy anh ta cũng là người rất có thực lực mà.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Long Tường đúng là một nhân tài hiếm có, con đường làm quan trong
tương lai của cậu ta vô cùng rộng mở. Tuy nhiên, cậu ta dù sao cũng đã
lăn lội trong quan trường, mặc dù rất nhiều việc cậu ta có thể đưa ra
những kiến nghị vô cùng tốt, nhưng điểm này cũng chính là một nhược điểm khi cậu ta làm cán bộ tham mưu cao cấp. Đó chính là đối với những sự
việc trong quan trường quá thông thuộc, đối với những quy tắc hiểu quá
rõ, vì vậy lúc làm việc thường sẽ sợ này sợ kia, mặc dù nhiều khi có thể đưa ra sáng kiến cho anh, nhưng có một vài việc trái lại sẽ bị hạn chế.
Mà thân là một lãnh đạo, lúc chọn cán bộ tham mưu cao cấp, nhất định
phải chú ý đến việc tập hợp nhân tài không giống nhau về cấp bậc, bối
cảnh. Tần Soái từ trước đến giờ chưa từng lăn lội vào trong quan trường, mặc dù không hiểu quá rõ những quy tắc trong quan trường, nhưng cái này cũng chính là ưu điểm của cậu ấy. Nếu trong tương lai lúc thật sự cần
đến cậu ấy cố vấn, khi cậu ấy suy nghĩ vấn đề thường từ góc độ mà người ở trong quan trường không nghĩ đến để đưa ra ý kiến, mà điều này cũng
chính là điều anh cần.
Bởi vì cùng với thời gian anh ở trong quan trường tăng lên, anh nhất
định sẽ không thể tránh khỏi việc bị hạn chế lớn từ việc tư duy theo
quán tính. Vì vậy anh cần một, thậm chí là nhiều người lúc nào cũng có
thể đứng ở góc độ của người ngoài cuộc để cố vấn cho anh. Chú Gia Cát
Phong sở dĩ có thể đạt được thành tựu lớn như ngày hôm nay, kinh nghiệm
của chú ấy cũng có liên quan đến điều này. Chú ấy là một người vừa hiểu
rõ việc trong quan trường, nhưng cũng lại đứng ở vị trí của người ở
ngoài quan trường, thêm vào đó, chú ấy vô cùng hứng thú với việc này, vì vậy thường có thể đưa ra những ý kiến tham khảo rất độc đáo cho cha
anh.
Nghe được những lời giải thích của Liễu Kình Vũ, mọi người lúc này mới
thực sự hiểu ra, ai cũng đều không nghĩ đến, Liễu Kình Vũ vậy mà lại
nghĩ sâu xa như vậy. Điều này đến cả hai người Liễu Mỵ Yên và Từ Kiều
Kiều cũng đều không nghĩ đến.
Lúc này, Từ Kiều Kiều chau mày nói:
– Kình Vũ à, nếu như đã nói đến việc trong quan trường, cô có chuyện cần phải trao đổi với cháu. Cô nghe nói cháu gần đây đang gây chuyện, lúc ở Bộ và Ủy ban trung ương, cháu đã đánh Phó vụ trưởng Vụ quy hoạch, lúc ở Cục giao thông thành phố Nam Hoa các cháu, cháu đã đánh Cục trưởng Cục
giao thông. Đây không phải là đạo làm quan thông thường, cháu làm như
vậy là tuyệt đối trái với quy tắc ngầm trong quan trường, rất dễ bị
người khác nắm được nhược điểm để công kích.
Từ Kiều Kiều trong lúc nói chuyện, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Mặc dù
không phải là người trong quan trường, nhưng Từ Kiều Kiều lại hiểu rõ
rất nhiều việc trong quan trường, vì vậy bà muốn nhắc nhở Liễu Kình Vũ,
bởi vì gần đây đến ngay cả bà không phải là người trong quan trường cũng đã được nghe nói qua những việc Liễu Kình Vũ làm.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong cười nói:
– Cô Từ, cô yên tâm đi, việc này trong lòng cháu đã có tính toán. Kỳ
thực, với năng lực kiểm soát tâm tình hiện tại của cháu, mặc dù không
thể nói kiểm soát là có thể kiểm soát được, nhưng ở một mức độ nào đó
thì cũng không thành vấn đề. Cháu sở dĩ phải đánh cho hai người kia một
trận tơi bời cũng là có nguyên do.
Lấy Hoàng Phú Quý người đầu tiên bị cháu đánh nói đi, ông ta lúc đó đã
xé tài liệu mà huyện Thụy Nguyên chúng cháu đệ trình lên, nếu việc này
cháu nhẫn nhịn, như vậy việc kế tiếp cháu cần phải làm chính là làm lại
một bộ tài liệu đệ trình mới, sau đó lại quay lại huyện Thụy Nguyên,
quay lại thành phố Nam Hoa, quay lại tỉnh Bạch Vân, làm lại quy trình
này một lần nữa. Làm đi làm lại như vậy, đợi đến khi văn kiện đệ trình
tiếp theo đưa đến bàn của Hoàng Phú Quý thì ít nhất cũng đã mười ngày
nửa tháng rồi, đến lúc đó, cơm canh đều đã lạnh rồi.
Huống chi, lúc đó chúng cháu còn có một đối thủ cạnh tranh vô cùng cứng
rắn, mạnh mẽ nữa. chỉ cần cháu bên này có hơi chút lơi lỏng thì nhất
định bị thất bại trở về. Trên quan trường cạnh tranh khốc liệt cũng
không kém gì so với trên chiến trường, mà trên chiến trường, hiệu suất
hành động vô cùng quan trọng quyết định thắng bại. Thời gian càng là mấu chốt quyết định thắng bại. Mà lúc đó cháu cũng đã nghĩ kĩ, Hoàng Phú
Quý sở dĩ muốn xé tài liệu đệ trình của bọn cháu, mục đích chính là để
huyện Thụy Nguyên bọn cháu bị thua thiệt, chịu cực khổ mà không dám nói, từ đó để Triệu Chí Cường bên đó đạt được thêm lợi ích. Nếu cháu cứ
thành thành thật thật làm việc theo trình tự, như vậy thì cháu hoàn toàn bị rơi vào trong bẫy của Hoàng Phú Quý, căn bản không thể thoát ra
được.
Tình huống này cũng giống với tình huống cháu gặp phải ở Cục giao thông
thành phố Nam Hoa. Nếu dựa theo quy trình thông thường, dưới tình huống
đám người Hoàng Lập Hải hoàn toàn thiên vị Quách Tăng Kiệt, cháu không
thể dựa theo quy trình thông thường để lấy được khoản tiền đó cho huyện
Thụy Nguyên được.
Như vậy dưới tình huống gần như lâm vào cục diện bế tắc, cháu phải tìm được một cách thức tốt nhất để phá vỡ cục diện
Thật ra mà nói, cháu không muốn đánh người, cũng hiểu rõ trong quan
trường đánh người cũng không phải là biện pháp hay, bởi vì quan trường
luôn có những quy tắc riêng, nhưng dưới tình huống lúc đó, chọn cách
đánh người thực sự là cách tốt nhất để phá vỡ cục diện. Bởi vì thông qua việc đánh người, cháu có thể làm lớn việc này lên, từ đó khiến cho các
lãnh đạo quan tâm hoặc khiến cho các cấp lãnh đạo cao hơn chú ý đến.
Dưới tình huống cháu có được lý lẽ đúng, như vậy hướng phát triển của sự việc nhất định sẽ có lợi cho huyện Thụy Nguyên chúng cháu. Về phần
những trách nhiệm pháp luật phải chịu sau khi đánh người, cháu từ trước
đến giờ chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh, đánh người là không đúng,
cháu cũng chấp nhận chịu sự trừng phạt của pháp luật. Nhưng việc chịu
trừng phạt so với việc cháu thông qua đánh người mà giúp cho người dân
huyện Thụy Nguyên giành được lợi ích tương đối thì cháu có chịu chút tổn hại cũng không tính là gì. Hy sinh bản thân vì lợi ích quốc gia, dân
tộc và dân chúng, vốn dĩ chính là những việc mà những người làm quan, nô bộc của nhân dân như chúng ta nên làm.
Từ Kiều Kiều trầm giọng nói:
– Chẳng lẽ cháu không suy nghĩ đến việc sau khi đánh người, chẳng may
người nhà họ kiên quyết truy cứu trách nhiệm và làm lớn chuyện này lên
sẽ mang đến hậu quả sao?
Liễu Kình Vũ cười ha hả nói:
– Cô Từ, điểm này cô yên tâm, mặc dù cháu đánh người, nhưng cũng không
phải là đánh vớ vẩn, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, cháu đều đã chọn lựa. Giống như cháu đánh Hoàng Phú Quý là bởi vì ông ta xé tài liệu của cháu trước, sau đó lăng nhục cháu. Cháu đánh ông ta mặc dù về lý là
không đúng, nhưng về tình sẽ không có bất kỳ ai nói rằng cháu không
đúng, nhất định sẽ hướng mũi nhọn về phía Hoàng Phú Quý. Về việc cháu
đánh Quách Tăng Kiệt thì càng hợp tình, lúc đó cháu đang nghĩ cách dùng
lời nói để thuyết phục ông ta, cuối cùng lúc cháu đánh ông ta, là ông ta muốn cháu đánh, cháu là người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, cho dù về lý hay về tình cháu đều làm đúng.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy, Từ Kiều Kiều và Liễu Mỵ Yên đều
cười. Lúc Liễu Mỵ Yên cười, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Từ trong hai
lần liên tiếp con trai giải thích sự việc, bà đã nhận ra, con trai mình
đã trưởng thành, thành thục rồi, làm bất cứ việc gì đều có lối suy nghĩ
riêng của mình. Có lẽ cách suy nghĩ của nó người khác không hiểu được,
thậm chí người khác không dám tưởng tượng, nhưng điều này cũng không có
nghĩa là cách suy nghĩ và cách làm của nó là không đúng.
Con đường nào cũng dẫn đến thành Rome, chỉ cần vì lợi ích của người dân
mà phấn đấu, chỉ cần có thể áp dụng cách nhanh nhất để đạt được mục đích chính nghĩa, như vậy hành vi của nó còn có gì có thể chỉ trích.
Cho dù người khác có nói như thế nào, từ bây giờ trở đi Liễu Mỵ Yên đã kiên quyết đứng về phía con trai.
Buổi chiều, lại uống hai lần thuốc trung y, sức khỏe của Liễu Kình Vũ đã hồi phục lên không ít. Trải qua việc điều dưỡng bằng thuốc trung y,
cánh tay và ngực vốn dĩ bị đau của hắn so với trước đây đã đỡ hơn rất
nhiều, mặc dù vẫn còn đau, nhưng loại đau đớn này so với lúc ban đầu đã
tốt hơn rất nhiều. Liễu Kình Vũ đã có thể xuống giường đi lại được rồi.
Đến tối, Liễu Kình Vũ lại uống một viên thuốc màu đen mà Tần Soái trước
khi đi đưa cho. Sau khi uống xong, đầu tiên Liễu Kình Vũ cảm thấy vùng
ngực nóng lên, sau đó loại lửa nóng này biến thành một luồng thanh
tuyền, từ từ làm dịu thân thể. Liễu Kình Vũ cảm thấy rất thoải mái,
không ngờ lại nằm trên giường ngủ mất.
Đợi đến khi Liễu Kình Vũ tỉnh lại đã là 10 giờ tối rồi.
Lúc này, bên cạnh Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ đang ngồi trên ghế ngủ gà
ngủ gật. Trong phòng khách ở bên ngoài phòng, Lưu Tiểu Bàn, Tiểu Nhị
Hắc, còn có Liễu Môn Tứ Kiệt vừa mới đến đang thấp giọng đánh bài.
Hiện tại Liễu Kình Vũ trên cơ bản đã hồi phục, bọn họ cơ bản cũng có thể yên tâm rồi. Đặc biệt là Lưu Tiểu Bàn và Tiểu Nhị Hắc, bọn họ mấy ngày
hôm nay đều rất vất vả.
Mở mắt, Liễu Kình Vũ liền nhìn thấy Tào Thục Tuệ ở bên cạnh.
Sắc mặt của Tào Thục Tuệ lúc này có chút tái nhợt, mắt đẹp khép hờ, lông mi dài khẽ rung, muốn mở to mắt, nhưng lại không có cách nào ngăn cản
được cơn buồn ngủ, chỉ có thể không ngừng vô thức điều chỉnh thân thể
của mình, để cho mình ngồi thẳng, không bị ngã sấp xuống. Nhưng dù là
như thế, bàn tay nhỏ bé của cô lại bất chợt theo bản năng giúp Liễu Kình Vũ chỉnh lại góc chăn tránh cho Liễu Kình Vũ bị lạnh.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tào Thục Tuệ, trong lòng Liễu Kình Vũ
trong chốc lát liền giống như bị một cơn gió thổi qua, vốn dĩ trong lòng không hề bận tâm lại đột nhiên nổi lên từng cơn sóng nhỏ.
Từ chi tiết Tào Thục Tuệ theo bản năng chỉnh lại góc chăn, Liễu Kình Vũ
có thể đoán ra, có lẽ Tào Thục Tuệ chỉnh lại góc chăn cho mình không
phải là một hai lần, mà là rất nhiều lần. Hành động này cần phải làm bao nhiêu lần mới luyện thành hành vi theo bản năng đây? Lại nhìn đến khuôn mặt của Tào Thục Tuệ, lúc này tái nhợt như vậy, đến cả làn da sáng bóng cũng đã nhợt nhạt đi nhiều.
Liễu Kình Vũ nhớ rõ, từ sau khi mình tỉnh lại, Tào Thục Tuệ chưa từng
rời khỏi căn phòng này. Cô ấy từ đầu đến cuối vẫn lặng lẽ đứng ở bên
cạnh, lúc mình thấy khát nước không cần nói ra, cô ấy đã đưa đến một cốc nước mật ong ngọt, lúc mình đói, cô ấy lại mang đến những món ăn mà
mình thích ăn nhất xuất hiện bên cạnh mình.
Liễu Kình Vũ nhớ rõ, mẹ Liễu Mỵ Yên đã từng nhỏ giọng nói cho hắn biết,
từ sau khi hắn được chuyển đến bệnh viện Nam Hoa, Tào Thục Tuệ đều lặng
lẽ ngồi ở trong này, ngoại trừ lúc đi ra ngoài mua thức ăn, còn lại đều
không rời khỏi đây.
Lúc đầu, sau khi Liễu Kình Vũ tỉnh dậy, người đầu tiên hỏi đến không phải là Tào Thục Tuệ mà là Mộ Dung Thiện Tuyết.
Liễu Mỵ Yên chỉ thản nhiên nói một câu:
– Cô ta đến một lần, nhìn thấy con hôn mê bất tỉnh liền rời đi.
Mặc dù chỉ là một câu nói thản nhiên, Liễu Mỵ Yên không có biểu hiện ra
bất kỳ bất mãn gì, nhưng Liễu Kình Vũ rất hiểu mẹ mình, hắn nhận ra, mẹ
vẫn là không thể nào yêu mến Mộ Dung Thiện Tuyết được.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nhìn thấy Tào Thục Tuệ chau mày, ngay sau đó, nước mắt đột nhiên theo khóe mắt rơi xuống.
Đây rốt cuộc là bị làm sao vậy.