Tần Soái cười nói:
– Logic này hoàn toàn không phức tạp. Thứ
nhất, trong tình hình hiện tại, anh đi tìm Đới Giai Minh sẽ chẳng được
ích gì. Nhiều kẻ trong quan trường làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến mình đầu tiên. Càng là cán bộ cấp cao, làm việc càng phải dựa vào lý trí.
Cũng như biểu hiện lúc này của Đới Giai Minh, thấy rõ ông ta là kẻ vô
cùng lạnh lùng và lí trí. Tạm thời cầm chân anh là việc có lợi nhất cho
ông ta. Tiến công, phòng thủ, vì thế ông ta nhất định không chủ động để
anh phục chức.
Tiếp đó, Hoàng Lập Hải trước giờ luôn có thái độ
đối lập với anh, điều này khiến quan hệ giữa anh và ông ta trở nên vô
cùng đơn giản. Điều gã cần quan tâm không nhiều, tuy nhìn bề ngoài, hai
người như nước với lửa, nhưng thực tế, nước lửa tuy tương khắc, thông
qua các nguyên tố khác cũng có thể tương sinh. Trong ngũ hành, thủy tuy
khắc hỏa, nhưng hỏa có thể sinh thổ, thổ có thể sinh kim, kim có thể
sinh thủy, nói cách khác, giữa thủy và hỏa, thông qua một quan hệ nhất
định, có thể chuyển hóa lẫn nhau.
Như vậy nếu đem quan hệ này sử
dụng trong quan trường, tuy hiện nay anh với Hoàng Lập Hải như nước với
lửa, nhưng nếu thông qua những môi giới và phương pháp nhất định, chẳng
phải có thể tạm thời thay đổi quan hệ giữa hai người, khiến ông ta chủ
động ra tay vì chuyện phục chức cho anh rồi hay sao?
Giả sử Hoàng Lập Hải ra tay lo chuyện phục chức cho anh, Đới Giai Minh có ngăn cản
không? Tôi dám khẳng định là không. Hạng người không bao giờ muốn đắc
tội như ông ta chắc chắn sẽ không ngăn cản, thậm chí có thể bày tỏ ý hỗ
trợ. Bởi lẽ thời điểm này, thêu hoa trên gấm dù sao cũng tốt hơn dậu đổ
bìm leo. Dù sao thì Bí thư Tăng tuy bị điều đi, nhưng bị điều đi đâu thì chưa ai biết. Nhỡ may sau khi bí thư Tăng bị điều đi lại thăng chức,
khi ấy dồn anh vào đường cùng không phải là đắc tội Tăng Hồng Đào rồi
sao? Quan trường quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Nghe Tần
Soái nói tới đây, Liễu Kình Vũ như hiểu ra điều gì. Tần Soái nói quả
không sai, thứ gì nhìn bề ngoài càng không thể thực hiện, một khi tìm ra con đường thực hiện cũng không có nghĩa là không thể thành công. Kiến
nghị này của Tần Soái tuyệt đối đi ngược lại lối suy nghĩ logic thông
thường.
Xem ra, có lẽ vì lúc này con đường quan lộ của hắn hơi
thuận quá, hình thành những thói quen suy nghĩ cứng nhắc mà thiếu đi lối tư duy đối nghịch. Liễu Kình Vũ lập tức tự cảnh tỉnh sâu sắc bản thân,
đồng thời cũng vắt óc suy nghĩ làm sao để tìm ra điểm phù hợp để mình và Hoàng Lập Hải có thể nói chuyện.
Lúc này, Tần Soái cũng đang suy nghĩ, tuy cậu ta nêu ra được hướng tư duy đối nghịch này, nhưng cậu ta
không hề quen với việc trên quan trường, nên đến bước phải tiến hành thế nào thì có phần lực bất tòng tâm.
Khoảng hơn mười phút sau, Liễu Kình Vũ mới cười nói:
– Hay lắm, tôi đã nghĩ ra cách rồi. Tần Soái, anh cũng là phúc tinh của tôi đấy.
Tần Soái cũng cười, mọi người lập tức vây quanh Liễu Kình Vũ. Lưu Tiểu Bàn hỏi luôn:
– Đại ca, nói nghe xem, rút cục anh đã nghĩ ra cách gì khiến Hoàng Lập Hải làm việc cho anh vậy?
Liễu Kình Vũ cười và nói suy nghĩ của mình. Đợi Liễu Kình Vũ nói xong, Tần Soái lập tức giơ ngón tay cái tán đồng:
– Liễu đại ca, giờ thì coi như tôi đã nhìn ra, anh cũng chẳng phải người tốt gì, nham hiểm quá.
Liểu Kình Vũ cười thản nhiên:
– Đâu phải vậy. Kế này của tôi là chính đạo chứ không phải âm mưu quỷ kế, đúng ra cũng không nham hiểm mà.
Lưu Tiểu Bàn lập tức nói:
– Không nham nhiểm mới lạ. Tôi đoán chừng lần này Hoàng Lập Hải chắc phải tức chết thôi.
Lưu Tiểu Bàn đoán vậy mà không sai.
Buổi chiều hai ngày sau, sau khi xuất viện, Liễu Kình Vũ trực tiếp đến văn phòng của Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải.
Lúc này, có vài người đang đợi Hoàng Lập Hải bên ngoài văn phòng của y.
Khi thư ký của Hoàng Lập Hải nhìn thấy Liễu Kình Vũ bước vào, gã lập tức
nhướn mày. Vốn gã chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với Liễu Kình Vũ. Gã biết từ ngày Liễu Kình Vũ nhận chức gần như lúc nào cũng đối đầu với Chủ
tịch thành phố Hoàng, căn bản chẳng bao giờ để tâm tới chỉ thị của chủ
tịch Hoàng. Vì thế khi thấy Liễu Kình Vũ xuất hiện, nét mặt gã lập tức
sa sầm:
– Đồng chí tiểu Liễu, hôm nay sao lại tới đây thế? Anh có hẹn trước không?
Thư ký của Hoàng Lập Hải – Triệu Vũ Đức năm nay đã 32 tuổi, hơn Liễu Kình
Vũ 7 tuổi. Ngày trước, lần nào gặp Liễu Kình Vũ, gã cũng tôn trọng gọi
một tiếng Bí thư Liễu. Nhưng giờ gã cho rằng Liễu Kình Vũ chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng, chẳng có chức vụ gì, nên đã dám gọi trực tiếp Tiểu
Liễu rồi.
Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên:
– Lão Triệu này, phiền anh vào thông báo với Chủ tịch thành phố Hoàng một câu, nói tôi có chuyện muốn gặp.
Triệu Vũ Đức nói:
– Tiểu Liễu này, anh cũng nên biết quy định của thành phố. Nếu muốn gặp
Chủ tịch thành phố, không có hẹn trước thì cơ bản là không được. Chủ
tịch Hoàng mỗi phút mỗi giây đều có kế hoạch cả.
Liễu Kình Vũ nói:
– Đồng chí Triệu, anh đừng nói nhảm nữa. Vào thông báo một câu với Chủ
tịch Hoàng biết là được, phải làm thế nào tôi đây tự biết.
Nghe
Liễu Kình Vũ nói vậy, trên mặt Triệu Vũ Đức lộ vẻ không vui. Người khác
đều tôn xưng gã là Thư kí Triệu. Tên Liễu Kình Vũ này lại dám gọi gã Lão Triệu, rõ ràng là để phản kích việc gã gọi hắn là Tiểu Liễu. Hơn nữa,
giờ hắn còn dám nói gã nói nhảm, có khác gì vả vào mặt gã? Biết đây là
kẻ nói ba câu không được là sẵn sàng vung tay quyền cước, nên trước mặt
kẻ làm căng như Liễu Kình Vũ, gã buộc phải chọn cách thỏa thuận, lạnh
lùng nói:
– Được rồi, vậy tôi sẽ thông báo giúp anh, nhưng Chủ tịch Hoàng có muốn gặp anh hay không thì tôi không dám bảo đảm.
Nói xong, Triệu Vũ Đức gõ cửa phòng Hoàng Lập Hải rồi bước vào. Sau khi
đóng cửa, bước đến trước mặt Hoàng Lập Hải, gã trầm giọng:
– Chủ tịch Hoàng, Liễu Kình Vũ đến, nói muốn gặp ngài.
Hoàng Lập Hải nghe xong, nhướn mày:
– Hắn tới làm gì?Triệu Vũ Đức lắc đầu:
– Hắn cũng không nói gì, chỉ nói là có chuyện quan trọng.
Hoàng Lập Hải cười nhạt:
– Hừm, xem ra rất có thể là vì chuyện phục chức. Anh ra nói với hăn, lát nữa tôi phải đi họp rồi, không có thời gian gặp hắn.
Triệu Vũ Đức bước ra ngoài rất nhanh, lạnh lùng nói với Liễu Kình Vũ:
– Tiểu Liễu này, khi nãy Chủ tịch Hoàng có nói, lát nữa ông ấy phải đi
họp, e hôm nay không có thời gian. Hôm khác anh lại đến đi. Tôi sẽ làm
thủ tục hẹn trước cho anh, có sắp xếp gì lập tức thông báo cho anh biết, anh thấy sao?
Trong lòng Liễu Kình Vũ không khỏi cười nhạt. Tên
Triệu Vũ Đức này rõ ràng đang làm qua loa lấy lệ. Cái gì mà có sắp xếp
gì lập tức thông báo, đây rõ ràng là mượn cớ. Nếu giờ hắn thực sự đi về
chờ đợi, e rằng dăm bữa nửa tháng cũng không chờ được thông báo.
Liễu Kình Vũ nói thẳng:
– Lão Triệu này, vẫn phải phiền anh vào thông báo lại với Chủ tịch Hoàng, nói lần này tôi đến là để giúp ông ấy. Bản thân tôi cũng có chuyện gấp, cũng chỉ có thể ở đây khoảng 10 phút. Nếu Chủ tịch Hoàng không chịu gặp tôi, chắc chắn sau nay ông ta sẽ phải hối hận. Lúc ấy thì đừng trách
tôi đã không nhắc trước.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ một lát rồi ngồi xuống.
Lần này, Triệu Vũ Đức có chút không dám chắc. Suy nghĩ một lát, gã cũng đành gõ cửa phòng Hoàng Lập Hải một lần nữa.
Thấy Triệu Vũ Đức tiến vào, Hoàng Lập Hải lập tức nhíu mày, tự hỏi hôm nay
Triệu Vũ Đức có chuyện gì. Trước đây gã chẳng bao giờ thiếu quy củ như
thế cả.
Triệu Đức Vũ lại tiến đến trước mặt Hoàng Lập Hải, cười khổ:
– Thưa Chủ tịch Hoàng, Liễu Kình Vũ nói lần này hắn đến là để giúp ngài. Còn nói hắn chỉ có 10 phút thôi.
Hoàng Lập Hải nghe Triệu Đức Vũ nói vậy, trong lòng cũng nghĩ thầm, tuy sâu
trong lòng y chẳng hề tin Liễu Kình Vũ đang nói thật, nhưng cá tính có
thể gây sức ép này của Liễu Kình Vũ thì y cũng hiểu ít nhiều. Huống hồ
tuy hiện nay trong tỉnh có tin đồn Bí thư Tăng bị điều đi, nhưng rút cục hiện giờ ông ta vẫn còn đó. Hơn nữa tình hình trong tỉnh lúc này có thể thay đổi trong nháy mắt, ngộ nhỡ Liễu Kình Vũ định giở trò gì lúc này,
chẳng biết chừng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích và hình tượng của bản thân.
Sau khi cân nhắc một hồi, Hoàng Lập Hải cũng quyết định gặp Liễu Kình
Vũ, liền nói với Cục trưởng cục giao thông Quách Tăng Kiệt đang ngồi đối diện:
– Lão Quách này, chuyện anh nói tôi đã hiểu. Giờ tôi phải gặp tên Liễu Kình Vũ này đã, xem hắn định giở trò gì.
Quách Tăng Kiệt gật đầu, lập tức đẩy cửa ra ngoài.
Triệu Vũ Đức đi theo sau Quách Tăng Kiệt, ra ngoài nói với Liễu Kình Vũ:
– Chủ tịch Hoàng mời anh vào.
Trên mặt Liễu Kình Vũ lộ nụ cười thản nhiên, hắn ngẩng đầu bước vào văn
phòng Hoàng Lập Hải, ngồi xuống trước mặt y không chút ngại ngần.
Hoàng Lập Hải lạnh lùng nói với Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, nghe Tiểu Triệu nói lần này anh đến là muốn trợ giúp tôi. Không biết tôi có chuyện gì cần đến anh hỗ trợ nhỉ? Sao tôi lại không
biết.
Liễu Kình Vũ cười mỉm nói:
– Chủ tịch Hoàng, ông hẳn nghe nói trong tỉnh có tin điều động nhân sự?
Hoàng Lập Hải hơi sững sờ, y không ngờ Liễu Kình Vũ lại nhắc đến chuyện này. Y chau mày nói:
– Có nghe qua, chuyện này thì liên quan gì đến việc anh định giúp tôi?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Chủ tịch Hoàng, không biết ông nghĩ gì về tính thật giả của tin này?
Hoàng Lập Hải đắn đo, không hiểu Liễu Kình Vũ có âm mưu gì, nên y trả lời vô cùng cẩn trọng:
– Đây chẳng qua là tin đồn, thực hư thế nào cần phải xác nhận. Là cán bộ
Đảng, chúng ta tuyệt đối không nên nghe đồn bậy bạ, tất cả đều phải lấy
công văn của nhà nước làm chuẩn.
Liễu Kình Vũ cười lắc đầu:
– Chủ tịch Hoàng, ông cũng xảo trá quá. Tôi tin ông chắc chắn rất coi
trọng tin này, chẳng qua chỉ muốn biểu hiện ra ngoài như vậy. Tôi còn
nghe được từ phía tỉnh vài tin, nói rằng ban lãnh đạo thành phố Nam Hoa
chúng ta cũng sẽ có thay đổi trong thời gian sắp tới, vị trí đứng đầu có thể …
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ dừng lại, không nói thêm nữa.
Trên quan trường rất thịnh hành lối nói chuyện nửa vời, phần còn lại để
người khác phỏng đoán. Như vậy, người nói chuyện có thể nắm giữ thế chủ
động rất lớn.
Tuy nhiên nghe lời Liễu Kình Vũ nói, trong lòng Hoàng Lập Hải có lẽ đã sôi lên rồi.