Rạng sáng ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng.
Sau khi bàn giao xong, Liễu Kình Vũ thu dọn đồ đạc của mình, từ chối ý tốt muốn tự mình lái xe đưa hắn tới huyện của Hồng Tam Kim, lưng đeo túi du lịch cất bước đi đến bến xe.
Ở thị trấn Quan Sơn công tác nửa năm, Liễu Kình Vũ không chỉ giải quyết xong vấn đề lũ lụt của trấn Quan Sơn, còn vì trấn Quan Sơn làm tốt chuyện khu du lịch núi Thúy Bình, hơn nữa còn để lại một bản quy hoạch phát triển vô giá cho trấn Quan Sơn. Bản quy hoạch này là tổng kết của Liễu Kình Vũ sau hơn nửa năm đến nhận chức, thông qua các lần tiến hành khảo sát thực địa ở nông thôn, suy xét toàn diện mới làm ra một bản phương án phát triển phù hợp với thực tế.
Chỉ đáng tiếc Liễu Kình Vũ không thể ở lại thị trấn Quan Sơn tiếp tục thực hiện, bằng không Liễu Kình Vũ tin rằng, không quá ba năm, mình nhất định có thể khiến cho thị trấn Quan Sơn thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng tin tưởng, chỉ cần Tần Duệ Tiệp và Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức nghiêm túc làm theo phương án phát triển thị trấn Quan Sơn của mình, thị trấn Quan Sơn khẳng định có thể nhanh chóng phát triển.
Cũng như sau khi Liễu Kình Vũ đến nhận chức được nửa năm, trấn Quan Sơn đã thay đổi rất nhiều. Trong đó điều dễ thấy nhất chính là hiện tại trấn Quan Sơn đã có nhiều người hơn, việc buôn bán khá hơn, đủ loại khách sạn, quầy bán quà vặt nổi lên tựa như măng mọc sau mưa
Liễu Kình Vũ đi trên đường phố, nhìn mấy quầy hàng nhỏ sạch sẽ hai bên đường sáng sớm tinh mơ đã dậy thật sớm mở hàng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười bình thản. Hắn tin tưởng, theo thời gian, cuộc sống của dân chúng thị trấn Quan Sơn nhất định sẽ càng ngày càng tốt lên.
Giờ phút này, sau một thời gian dài công tác ở trấn Quan Sơn, trên người Liễu Kình Vũ chỉ mang theo một cái ba lô, trong ba lô là mấy bộ quần áo thường ngày hay mặc, dao cạo râu và các vật dụng hàng ngày, cùng với một tấm thẻ còn thừa lại không đến 600 tệ tiền lương, ngoài ra không có gì khác. Khi hắn tới mang theo mấy thứ này tới, khi đi vẫn là mang theo mấy thứ này đi. Tuy rằng Tần Duệ Tiệp cũng từng tỏ ý muốn cho người lái xe đưa Liễu Kình Vũ tới huyện, nhưng Liễu Kình Vũ đã cự tuyệt. Hắn nói rất rõ, hiện tại mình đã không phải là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn nữa rồi, không có tư cách dùng xe công vụ của trấn Quan Sơn, hơn nữa ngồi xe buýt cũng khá tiện, hắn không muốn lợi dụng tài sản quốc gia.
Liễu Kình Vũ đi đến chỗ đợi xe, nơi đó sớm đã có một chiếc xe chờ ở đó. Hiện tại trên xe đã có 17, 18 hành khách ngồi đó, Liễu Kình Vũ cất bước lên ô tô, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Lúc này, phụ xe đi tới, vừa nói chuyện phiếm với lái xe, vừa tùy ý liếc Liễu Kình Vũ một cái nói:
- Mua vé chưa, đi đâu vậy?
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Đến Huyện.
- Đến thị trấn 10 tệ.
Phụ xe vươn tay về phía Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ lấy từ trong túi quần chút tiền lẻ chuẩn bị trước đưa cho người phụ xe, phụ xe nhận tiền xong liền xoay người rời đi.
Lúc đó, một người đàn ông trung niên và một người thanh niên ngồi ghế đối diện Liễu Kình Vũ, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Liễu Kình Vũ, liền quay qua Liễu Kình Vũ, nhất là người đàn ông trung niên kia, vừa nhìn rõ gương mặt Liễu Kình Vũ liền xúc động, lập tức đứng dậy run giọng nói:
- Liễu... Chủ tịch thị trấn Liễu?
Nghe thấy có người gọi mình, Liễu Kình Vũ xoay đầu lại, lúc này mới để ý, hóa ra ngồi đối diện mình không ngờ lại chính là hai cha con Điền Lão Xuyên và Điền Tiểu Xuyên.
Lúc này, Điền Lão Xuyên nhìn thấy người ngồi đối diện đích thực là Liễu Kình Vũ, liền xúc động, mắng người phu xe kia:
- Cẩu Đản kia, tên nhãi thối nhà cậu, mau trả lại tiền xe cho Chủ tịch thị trấn Liễu. Cậu cũng biết, nếu như không có Chủ tịch thị trấn Liễu, cả nhà cậu sớm đã bị lũ cuốn đi rồi, nhà các cậu còn có thể ở nhà ngói như bây giờ không?
Nghe thấy giọng của Điền Lão Xuyên, phu xe lúc này mới để ý đến Liễu Kình Vũ, khi anh ta thấy rõ tướng mạo của Liễu Kình Vũ, liền xúc động trả lại 10 tệ cho Liễu Kình Vũ, vội vàng xin lỗi:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, thật xin lỗi, tôi không nhìn rõ, hóa ra là ngài, nếu biết tôi tuyệt đối sẽ không thu tiền của ngài. Ngài vì dân chúng trấn Quan Sơn chúng tôi làm nhiều việc như vậy, nếu tôi còn thu tiền của ngài, Điền đại gia chắc sẽ đánh chết tôi mất.
Liễu Kình Vũ cười, nói:
- Vậy thì không được, các anh làm ăn buôn bán, không thu tiền chẳng phải sẽ thâm hụt tiền, tôi cũng không thể hưởng lợi như vậy được, ngồi xe phải trả tiền, hoàn toàn chính đáng, không có vấn đề gì cả.
Phụ xe vội vàng nói:
- Không không không, Chủ tịch thị trấn Liễu, tiền này tôi tuyệt đối không thể nhận, không có ngài chống lũ giải nguy, chỉ sợ cả nhà chúng tôi đã bị nước lũ cuốn trôi rồi. Là ngài cứu mạng cả nhà chúng tôi, tôi sao có thể nhận tiền của ngài chứ?
Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười khổ nói:
- Đồng hương à, chống lũ cứu tế là trách nhiệm của một cán bộ Đảng viên như tôi, đó là việc mà Chủ tịch thị trấn Quan Sơn tôi nhất định phải làm, đây là công việc của tôi, tiền này cậu nhất định phải nhận, bằng không, tôi cũng không có mặt mũi nào ngồi xe nữa.
Lúc đó, Điền Lão Xuyên run rẩy lấy từ trong túi áo ra một chút tiền đưa cho Cẩu Đản, sau đó nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, tiền xe của ngài để tôi trả cho ngài, ngài đừng từ chối. Nói thật, ngài vì dân chúng thị trấn Quan Sơn chúng tôi làm nhiều chuyện như vậy, nhưng ngài lại chưa từng ăn ở thôn của chúng tôi một bữa cơm, chưa từng lấy của dân chúng chúng tôi một món đồ, người làm quan như ngài, tôi chưa từng gặp qua. Chủ tịch thị trấn Liễu, chút tiền này của tôi coi như là đại diện cho dân chúng cả thôn chúng tôi cảm ơn ngài đã cứu cả thôn chúng tôi qua khỏi cơn lũ.
Lúc này, trong xe những người khác nhìn thấy tình huống này, đều nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài nhận lại tiền đi, chúng ta nghe nói ngài phải đến huyện nhậm chức, nói thật, chúng tôi rất luyến tiếc ngài. Dân chúng chúng tôi cũng không ngốc, chúng tôi biết, ngài là một cán bộ hết lòng vì dân chúng chúng tôi mà làm việc.
Nói tới đây, một người lại trực tiếp lấy từ trong túi áo ra 10 tệ đưa cho Cẩu Đản nói:
- Cẩu Đản, tiền xe của Chủ tịch thị trấn Liễu tôi trả.
Lúc này, những người khác cũng lấy tiền ra trả tiền xe cho Liễu Kình Vũ.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp. Tuy rằng trong mắt nhiều người, 10 tệ này rất bình thường, nhưng hắn biết, điều này đại biểu cho tâm ý của dân chúng. Tuy nhiên tiền này Liễu Kình Vũ vẫn không thể nhận. Hắn trầm giọng nói:
- Các bà con, rất cảm ơn mọi người đã tán thành và ủng hộ cho công tác của Liễu Kình Vũ tôi, tôi rất cảm ơn mọi người, có điều tôi hy vọng mọi người cũng có thể hiểu cho tôi một chút, tôi công tác ở trấn Quan Sơn, cũng có tiền lương cũng đủ tiêu, nhưng tiền của mọi người đều là mồ hôi nước mắt tích góp từng chút một mới có được, kiếm được cũng không dễ dàng, khi tôi tại nhiệm chưa bao giờ phung phí tài chính của trấn một phân tiền, không nhận của bất kỳ ai món đồ gì, tôi hy vọng khi tôi rời chức cũng có thể làm được điều này. Ý tốt trả tiền xe cho tôi của mọi người, tôi rất hiểu và cảm động, tuy nhiên, tôi hy vọng mọi người có thể cho tôi tiếp tục làm một thanh quan. Tôi hy vọng bất kỳ ở nơi đâu, tôi cũng có thể tận lực cống hiến hết mình. Mà tham quan thường từ tham từng ít từng ít một này mà nảy sinh.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, tất cả mọi người trong xe không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Điền Lão Xuyên đứng dậy nói:
- Được, tất cả mọi người không cần trả tiền nữa, tâm ý của Chủ tịch thị trấn Liễu mọi người đều hiểu, chúng ta không thể để Liễu Kình Vũ khó xử, càng không thể làm hỏng quy tắc của Liễu Kình Vũ.
Nói xong, Điền Lão Xuyên đứng lên, đi xuống, một lát sau, Điền Lão Xuyên bưng một chén nước trong đi lên ô tô, đi đến bên cạnh Liễu Kình Vũ, hai tay đưa cho Liễu Kình Vũ nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, chén nước trong này là tôi vừa mới lấy từ một phích nước ấm trong nhà một tộc đệ, chúng tôi biết ngài chưa bao giờ đồng ý lấy gì của mọi người, ăn gì của mọi người, nhưng chén nước này ngài sẽ không cự tuyệt chứ? Tôi muốn đại biểu cho dân chúng thị trấn Quan Sơn chúng tôi xin ngài uống chén nước này, hy vọng tương lai khi ngài bay xa vạn dặm chớ quên bà con thị trấn Quan Sơn chúng tôi.
Lần này Liễu Kình Vũ không cự tuyệt, cự tuyệt nữa vậy có vẻ quá giả dối, hắn tiếp nhận bát nước, trầm giọng nói:
- Trưởng thôn Điền, các vị bà con, Liễu Kình Vũ tôi cảm ơn mọi người. Chén nước này tôi xin nhận.
Nói xong, Liễu Kình Vũ uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa bát cho Điền Lão Xuyên nói:
- Các vị bà con, cảm ơn chén nước tri ân của mọi người, về sau cho dù tôi tới đâu, cũng sẽ không quên mọi người. Dù sao, nơi này cũng là trạm đầu tiên trên con đường làm quan của tôi, có thời gian tôi sẽ trở lại thăm các bà con.
Điền Tiểu Xuyên yên lặng đứng ở phía sau Liễu Kình Vũ, nhìn Liễu Kình Vũ ánh mắt đầy sùng bái. Vốn anh ta đã thi đỗ vào hai trường cao đẳng nhưng vì trong nhà không có tiền cho anh ta đến trường nên anh ta đành bỏ học ở nhà làm nghề nông. Anh ta cũng đã quyết định cả đời làm một người nông dân bình thường giống như cha mình, bình yên cày ruộng trồng trọt, nhưng từ khi thấy Liễu Kình Vũ đến nhận chức, nhìn thấy mỗi một việc Liễu Kình Vũ làm ra, trong lòng đầy sùng bái Liễu Kình Vũ, đồng thời đã học được từ Liễu Kình Vũ rất nhiều, chính là tuyệt không bỏ cuộc. Tuy rằng đời này mình không có duyên với đại học nhưng anh ta tin, nếu mình không sợ vất vả, tuyệt đối sẽ có ngày vươn lên được. Hôm nay, Điền Lão Xuyên và Điền Tiểu Xuyên cùng nhau ngồi xe lên thị trấn là vì Điền Tiểu Xuyên muốn ra ngoài làm công, anh ta muốn đi ra nhìn thế giới bên ngoài, ra ngoài để trưởng thành. Điền Lão Xuyên có chút luyến tiếc con mình, cho nên muốn đích thân đưa anh ta tới huyện. Thật không ngờ trên xe lại có thể gặp được Liễu Kình Vũ.
Uống nước xong, không khí trên xe yên tĩnh đi nhiều, Điền Lão Xuyên cầm chén trở về không lâu, ô tô liền rời bến, đi thẳng đến Huyện.
Ngay khi Liễu Kình Vũ đang trên đường lên Huyện, ở cách xa ngàn dặm, tại thành phốYến Kinh, hội sở Trường Thành.
Hội sở Trường Thành là một câu lạc bộ hội viên cao cấp, có thể tiến vào nơi này thường chỉ có hai loại, hoặc là thu nhập một năm từ 100 triệu trở lên, hoặc là bản thân là cán bộ cấp sở trở lên hoặc là con cái của cán bộ cấp phó tỉnh trở lên. Mà thu nhập một năm từ 100 triệu trở lên cũng chỉ là điều kiện sơ cấp mà thôi, nhất định còn phải có ít nhất hội viên cũ liên danh đề cử mới có thể lọt vào danh sách khảo sát tư cách hội viên, phải được hơn 1/3 uỷ ban hội viên trở lên đồng ý mới có thể trở thành hội viên chính thức.
Hội sở Trường Thành, trong một gian phòng cách âm.
Bốn người thanh niên đẹp trai phong độ vừa thưởng thức bữa sáng dinh dưỡng mà hội sở Trường Thành đặc biệt chuẩn bị cho hội viên vừa trò chuyện.
Bốn người này nếu Liễu Kình Vũ ở đó nhất định liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, bởi vì bốn người này đều là anh em tốt của hắn.
Người ngồi ở phía Đông bàn bát tiên tên Hoàng Đức Quảng, dáng người không mập không gầy, trên mặt luôn mang một cười thản nhiên, nhưng chỉ có những người thân thuộc nhất của anh ta mới biết, ông anh này tuy rằng thoạt nhìn luôn cười tủm tỉm, nhưng khi làm việc tuyệt đối nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Mấu chốt nhất chính là anh ta xuống tay vô cùng tàn nhẫn, người trêu chọc anh ta không ai có thể trốn thoát được khỏi kế hoạch thâm hiểm của anh ta. Hơn nữa anh bạn này còn có chứng nhận luật sư, thẻ phóng viên, chứng nhận kế toán và hơn mười loại giấy chứng nhận khác, hơn nữa tất cả những giấy chứng nhận đều là do anh bạn này thi thật mà có được. Anh ta rất chuyên nghiệp, hơn nữa trong các mặt đều thuộc cấp tinh anh, có điều ở mỗi một phương diện anh ta đều có một bộ mặt khác nhau, ngay cả Liễu Kình Vũ cũng không biết anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì. Anh bạn này được Liễu Kình Vũ đặt biệt danh là Bách Biến Thiên Vương. Hiện giờ, vừa cùng các anh em nói chuyện phiếm, Hoàng Đức Quảng vừa lộ ra một phong cách đầy tục tằn và tay làm hình một khẩu súng lục chải tóc, vừa chải vừa gật gật đầu nói:
- Ừ, không tệ không tệ, anh gần đây lại đẹp trai xuất sắc hơn nhiều rồi!
Người ngồi ở bên trái Hoàng Đức Quảng tên Lương Gia Nguyên, cũng khá trẻ tuổi, mới hơn 20 tuổi, đeo một chiếc kính trị giá hơn ba triệu, phong độ ngồi xuống đó, nói nói cười cười. Nhưng cũng chỉ có Liễu Kình Vũ và các anh em đang ngồi đây mới biết được, Lương Gia Nguyên này, khi 18 tuổi đã cầm mười triệu lăn lộn đến Wall Street, không đến bốn năm, kiếm trở về lợi nhuận hơn trăm triệu đô la Mỹ, được toàn bộ Wall Street vinh danh là thiên tài tài chính Phương Đông. Nhưng cho dù danh tiếng lớn như vậy, nhưng người từng thấy qua gương mặt của anh ta cũng rất ít. Anh bạn này được Liễu Kình Vũ đặt biệt danh gọi là Thần tài. Giờ phút này miệng Thần tài ngậm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, môi bạc nhẹ nhàng lay động, miệng phun ra từng chuỗi khói, ngay sau đó khói trên không trung nhanh chóng biến đổi, cuối cùng tạo thành thân hình một mỹ nữ đang khỏa thân, mông cong ngực mẩy, giống y như đúc, các anh em nhìn thấy cũng không nói gì. Chiêu thức ấy là sở trường mà không ai học được, anh bạn này không có việc gì liền thích dùng khói phun ra hình ảnh những mỹ nữ, hoặc mập hoặc gầy, đủ loại phong tư, nhìn anh ta phun khói cũng là một loại hưởng thụ của các anh em.
Người ngồi ở bên phải Hoàng Đức Quảng tên Lục Chiêu, dáng người khoảng 1m86, làn da màu đồng dưới ánh nắng của buổi sớm mai tỏa ra sắc sáng bóng mê ly, mà thân phận của anh ta cũng chỉ có vài người anh em mới biết được. Vị này chính là người đứng đầu Hoa Hạ Long Tổ, từ nhỏ đã bái sư theo đại giáo đầu Hoa Hạ, sau này từng theo nhiều vị cao thủ trong quân đội cũng như trong dân gian học tập. Sau đó, năm 17 tuổi giống như Liễu Kình Vũ tiến vào biệt đội Nanh Sói, trở thành anh em đáng tin của Liễu Kình Vũ. Sau đó được đặc biệt tuyển chọn tiến vào Hoa Hạ Long Tổ, trở thành người mạnh nhất trong Hoa Hạ Long Tổ. Hơn nữa bởi vì cá tính của anh ta, Hoa Hạ Long Tổ đặc chuẩn anh ta có thể tùy ý chọn nhiệm vụ chấp hành, chỉ cần hàng năm hoàn thành số nhiệm vụ được giao là được. Nói cách khác, Lục Chiêu về mặt thời gian khá tự do, chỉ cần không phải làm nhiệm vụ, anh ta có thể tự do sắp xếp thời gian của mình. Tuy rằng hàng năm số lần Lục Chiêu làm nhiệm vụ tương đối ít, nhưng nhiệm vụ của anh ta hầu như đều là nhiệm vụ có độ khó cao, hơn nữa chưa từng xảy ra sai sót. Hàng năm điểm tích lũy của anh ta ở Long Tổ tuy rằng không phải cao nhất, nhưng chưa từng rớt khỏi Top 3, trở thành hiện tượng hiếm thấy ở Long Tổ. Biệt hiệu của Lục Chiêu là Võ thần. Lúc này, khi đang nói chuyện, Lục Chiêu cũng không quên luyện võ. Một chiếc phi tiêu màu bạc kẹp giữa hai ngón tay của Lục Chiêu bay nhanh xoay tròn, một vòng lại một vòng, linh hoạt tự nhiên, làm cho người ta nhìn thấy hoa cả mắt. Một đại hán như tinh tinh cùng một thanh phi tiêu tinh xảo tạo thành hình ảnh tương phản rõ ràng.
Người ngồi đối diện Hoàng Đức Quảng tên Lâm Vân, dáng người gầy yếu, hai mắt thâm sâu giống như một dòng nước mùa thu, người bình thường rất khó nhìn ra anh ta đang nghĩ gì, anh ta cũng là một trong những anh em đáng tin của Liễu Kình Vũ. Anh bạn này am hiểu tán gái, tinh thông kỹ thuật hacker internet và các loại virus máy tính không thể tưởng, được Liễu Kình Vũ đặt biệt danh là Trí thánh. Anh bạn này vừa nói chuyện phiếm, vừa lấy điện thoại di động ra, thỉnh thoảng đọc tiểu thuyết trên điện thoại di động, tiểu thuyết tên là "Kim Bình Mai". Đối với việc Lâm Vân thích đọc tiểu thuyết này, các anh em đều không thể giải thích được.
Hoàng Đức Quảng đã từng hỏi Lâm Vân:
- Lão Lâm à, cậu không có việc gì liền đọc quyển sách này, mười năm rồi, chúng ta quen nhau cũng đã mười năm rồi, cậu đọc cũng mười năm, chẳng lẽ cậu vẫn chưa đọc hết sao?
Lâm Vân liền trả lời:
- Quyển sách này cả đời cũng xem không hết, rất nhiều người đọc quyển sách chỉ coi trọng miêu tả, nhưng tôi đọc quyển sách này chính là đọc tình người, tình người của người Hoa chúng ta đó.
Lúc này, bốn người anh em tốt nhất của Liễu Kình Vũ cùng ngồi một chỗ, trò chuyện chuyện của Liễu Kình Vũ. Bốn người bọn họ đang bàn bạc muốn tạo cho lão đại Liễu Kình Vũ một sự ngạc nhiên, bọn họ quyết định lặng lẽ tới huyện Cảnh Lâm nơi Liễu Kình Vũ sắp nhậm chức, đến đó mua sẵn một căn nhà, sửa sang một chút, cải trang thành một quán trà chế độ hội viên xa hoa, như vậy vừa có thể kiếm một chút tiền, lại có nơi để mấy anh em tụ hội.
Bốn người tuy rằng đều có bối cảnh không tầm thường, nhưng bọn họ từ nhỏ đã cùng lớn lên với Liễu Kình Vũ, rất nhiều mặt chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Liễu Kình Vũ, rất rõ đạo lý miệng ăn núi lở. Cho nên, bọn họ làm việc đều đặc biệt cẩn thận, trong việc kiếm tiền cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Lúc này, bất kể là bốn người bọn họ hay là Liễu Kình Vũ, không ai ngờ tới, bốn vị này lớn nhỏ bí mật đi tới Huyện Cảnh Lâm, khi Liễu Kình Vũ bắt đầu nhậm chức mới ở huyện Cảnh Lâm liền làm dậy lên một trận sóng gió động trời. Mà trận sóng gió này đời sau được các nhà sử học xưng là "Tứ kiệt Liễu môn náo Cảnh Lâm", sự kiện lần này càng làm cho Liễu Kình Vũ giận dữ...