Ủy ban Kỷ luật xuất kiếm rồi.
Ủy ban Kỷ luật thành phố Thương Sơn vẫn luôn yên lặng cuối cùng cũng lộ ra dưới thanh gươm Damocles sắc bén!
Bất kể cán bộ nào dám làm trái với kỷ luật Đảng, trái với quốc pháp đều sẽ bị ngã vào mũi đao của thanh gươm Damocles sắc bén này.
Kỷ luật Đảng không thể vi phạm! Quốc pháp không thể khinh nhờn! Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt!
Thị trấn Quan Sơn.
Dưới sự phối hợp của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn, Thư ký Tôn Tuấn Hoa của Ủy ban Kỷ luật thành phố dẫn theo một đám nhân viên Ủy ban Kỷ luật, khoảng 3 giờ sáng bất ngờ xuất hiện tại biệt thự xa hoa của Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường, tuyên bố lệnh khởi tố với Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường ngay khi y đang ngủ trên giường ôm hai mỹ nữ, đồng thời tiến hành điều tra nhà của Thạch Chấn Cường. Qua bước đầu điều tra được, trong nhà của Thạch Chấn Cường có giấu 20 triệu tiền mặt, sổ tiết kiệm 30 triệu, 450.000 USD, 283.000 Euro, dây chuyền vàng, vàng thỏi trị giá 8 triệu, hơn nữa tòa biệt thự xa hoa này, tổng giá trị tài sản là hơn 60 triệu.
Phải biết, Thạch Chấn Cường chẳng qua chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn một trấn nghèo khó, không ngờ lại có nhiều tài sản như vậy, không khó tưởng tượng, Thạch Chấn Cường những năm gần đây đã cướp đoạt bóc lột và tham nhũng, hủ bại đến mức nào.
Khi Ủy ban Kỷ luật tuyên bố Thạch Chấn Cường bị khởi tố, nơ ron thần kinh của Thạch Chấn Cường liền tuyên cáo toàn bộ hỏng hết.
Chớ thấy y bình thường thường diễu võ dương oai trước mặt mọi người ở trấn Quan Sơn, nhưng khi y nhìn thấy Thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố đích thân dẫn người đến khởi tố mình, y liền biết mình tiêu thật rồi.
Thạch Chấn Cường là một người vô cùng sáng suốt, để giảm bớt tội của mình, y không chút do dự khai ra việc cùng Phó chủ tịch thị trấn Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn cùng với Trưởng ban Tổ chức Thạch Cảnh Châu liên kết khống chế cục diện chính trị ở trấn Quan Sơn cùng các hạng mục có liên quan đến đất đai và chuyển nhượng tài chính, các danh mục tham ô, hối lộ, nhận hối lộ, cho vay nặng lãi, và để bảo vệ vị trí hiện tại, không ngừng hối lộ tiền bạc và thậm chí là cả mỹ nữ cho đám người Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Ngưu Kiến Quốc. Tôn Tuấn Hoa nghe Thạch Chấn Cường thuật lại xong, sắc mặt thật sự rất khó coi.
Dù anh ta đã đi theo Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành trải qua bao sóng to gió lớn, nhưng thật không ngờ, một Bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn nho nhỏ lại có thể gây ra sóng gió lớn như vậy.
Tôn Tuấn Hoa tức giận rồi!
Làm quan không làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang! Người cán bộ chỉ suy nghĩ cho bản thân như thế, không suy tính vì ích lợi của người dân như vậy sao có thể giữ y lại trong quan trường.
Khởi tố! Không chút do dự khởi tố!
Sau đó, dưới sự phối hợp của đám người Liễu Kình Vũ, Mạnh Hoan, hai vị Phó chủ tịch thị trấn Quan Sơn là Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn cùng Trưởng ban Tổ chức Thạch Cảnh Châu đều bị khởi tố. Sau khi Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn sa lưới, hai người biết là do Thạch Chấn Cường cung cấp thông tin, liền mắng Thạch Chấn Cường không có khí phách, đồng thời, hai người cũng không chút do dự vì muốn giảm bớt tội của mình mà khai ra đám người Tiết Văn Long và Ngưu Kiến Quốc.
Lúc này, trong một khách sạn nào đó của huyện Cảnh Lâm.
Trong phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành đèn đuốc sáng trưng, sương khói lượn lờ, ông ta cùng hai cán bộ Ủy ban Kỷ luật và Bí thư huyện ủy huyện Cảnh Lâm, Hạ Chính Đức đang vừa nghiên cứu và thảo luận phương án khởi tố, vừa đợi điện thoại từ thị trấn Quan Sơn.
Lúc này, Tôn Tuấn Hoa trực tiếp gọi tới điện thoại di động của Mạnh Vĩ Thành:
- Sếp, đám người Thạch Chấn Cường đều nhận tội cả rồi, Tiết Văn Long, Ngưu Kiến Quốc và Kim Vũ Bằng ba người đó đều có những hành vi hủ bại nghiêm trọng.
Nhận được điện thoại của Tôn Tuấn Hoa, Mạnh Vĩ Thành lập tức lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho nhân viên Ủy ban Kỷ luật đang đợi ở phòng bên cạnh, kêu bọn họ lập tức tiến hành khởi tố ba người kia.
Trong nhà Tiết Văn Long, lúc nhân viên Ủy ban Kỷ luật gõ cửa tiến vào đưa ra văn kiện khởi tố kêu Tiết Văn Long ký tên, Tiết Văn Long vô cùng cứng đầu, mạnh mẽ nói:
- Tôi nghi ngờ các anh không phải nhân viên Ủy ban Kỷ luật, một cán bộ hết lòng vì dân giống như tôi không thể bị khởi tố, các anh nhất định là lầm rồi. Tôi muốn báo cáo với lãnh đạo cấp trên.
Người phụ trách dẫn đầu chính là Chủ nhiệm phòng giám sát 2 của Ủy ban Kỷ luật thành phố Giang Hàn.
Giang Hàn nghe Tiết Văn Long nói xong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, liền lấy thẻ công tác của mình đưa cho Tiết Văn Long nói:
- Đồng chí Tiết Văn Long, vừa rồi chúng tôi đã dựa theo quy trình công tác của Ủy ban Kỷ luật xuất trình thẻ công tác của chúng tôi ra, nếu ông còn hoài nghi gì về thân phận của chúng tôi, ông có thể trực tiếp xem thẻ công tác chúng tôi. Tôi tin ông hẳn có thể nhìn ra được giấy chứng nhận của chúng tôi là thật hay là giả.
Tiết Văn Long trực tiếp chơi xỏ nói:
- Tôi xem chứng nhận của các anh làm gì, tôi muốn gọi điện thoại cho Phó bí thư Thành ủy Trâu, tôi muốn ông ấy xác nhận hành động của nhóm Ủy ban Kỷ luật các anh hợp pháp hay không.
Giang Hàn lạnh lùng nói:
- Tiết Văn Long, tôi khuyên ông không cần giở trò nữa, vô dụng mà thôi. Tôi có thể nói rõ cho ông biết, hành động hôm nay của chúng tôi Phó bí thư Trâu không biết, chúng tôi là nhân viên Ủy ban Kỷ luật, chúng tôi có quyền trực tiếp áp dụng hành động đối với hành vi sai phạm của ông mà không cần Phó bí thư Trâu phê chuẩn. Hy vọng ông không nên phản kháng, đều phí công mà thôi.
Sau khi bảo Tiết Văn Long ký tên, Giang Hàn vung tay lên, trực tiếp ra hiệu cho hai nhân viên dẫn Tiết Văn Long rời khỏi nhà, còn người nhà của y cũng tạm thời bị nhân viên Ủy ban Kỷ luật sắp xếp đến một nơi xa lạ, để tránh bọn họ tiết lộ thông tin ra ngoài.
Hai người khác đến nhà của Ngưu Kiến Quốc và Kim Vũ Bằng, trực tiếp khởi tố bọn họ và đưa tới khách sạn mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành đang trọ.
Nơi này sẽ trở thành địa điểm phá án tạm thời của tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố, tiến hành thẩm vấn ba cán bộ cầm đầu là Tiết Văn Long, Ngưu Kiến Quốc, Kim Vũ Bằng. Yêu cầu bọn họ trong thời gian quy định, tại địa điểm quy định làm rõ vấn đề của bọn họ.
Lúc mới bắt đầu, ba người Tiết Văn Long, Ngưu Kiến Quốc, Kim Vũ Bằng cắn chặt răng, một câu cũng không chịu nói, cho dù nhân viên Ủy ban Kỷ luật lấy ra bản ghi chép thú nhận của đám người Thạch Chấn Cường, bọn họ vẫn không chịu nhận tội.
Tuy nhiên lúc này, những chứng cớ mà Hạ Chính Đức thu thập được đã có tác dụng, khi nhân viên Ủy ban Kỷ luật đưa những chứng cớ mà Hạ Chính Đức thu thập được lên trước mặt Tiết Văn Long, vừa để xuống, Tiết Văn Long hoàn toàn trợn tròn mắt. Tuy nhiên y cũng là một người vô cùng thông minh, y liền ý thức được những tài liệu này có thể chính là do Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức đưa ra, lúc ấy y kích động, chửi ầm lên:
- Hạ Chính Đức, đồ lưu manh! Vô sỉ! Khốn nạn! Con mẹ nó thật nham hiểm, thật không ngờ ông lại là một tên khẩu Phật tâm xà như vậy, ở huyện Cảnh Lâm hơn một năm nay, thấy ông khá trung thực đấy, thật không ngờ ông lại ở đây thu thập tài liệu đen của tôi, ông là đồ lưu manh...
Tiết Văn Long càng mắng càng phẫn nộ, các loại thô tục thao thao bất tuyệt chửi lên, nếu không phải nhân viên Ủy ban Kỷ luật kéo y đi, y hiện tại hận không thể trực tiếp tìm Hạ Chính Đức liều mạng.
Lúc này, Hạ Chính Đức đang ngồi cùng Mạnh Vĩ Thành ở phòng bên cạnh theo dõi tình hình thẩm vấn, nghe thấy trận mắng chửi này của Tiết Văn Long, trên mặt Hạ Chính Đức lộ vẻ xấu hổ, cười khổ với Mạnh Vĩ Thành nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, để ngài chê cười rồi.
Mạnh Vĩ Thành khoát tay nói:
- Đồng chí Hạ Chính Đức, anh không cần phải áy náy gì cả. Tuy rằng thủ đoạn của anh có chút đen tối, nhưng những gì anh làm đối với dân chúng huyện Cảnh Lâm mà nói đều là có lợi, những chuyện anh làm đều là vì chính nghĩa, anh có thể nhẫn nhục thời gian dài như vậy đủ để chứng minh anh thật tâm muốn vì dân chúng làm chút chuyện. Anh có thể vừa hoàn thành nhiệm vụ của một Bí thư huyện ủy vừa hoàn thành chuyện này, điều này đủ để chứng minh năng lực của anh, tôi rất tán thưởng anh. Làm rất tốt.
Nghe Mạnh Vĩ Thành nói vậy, sắc mặt Hạ Chính Đức lúc này mới giãn ra một chút.
Tuy rằng Tiết Văn Long tìm cách ngụy biện, nhưng các chứng cớ không ngừng bày ra, nhân viên Ủy ban Kỷ luật không ngừng đẩy mạnh công tác tấn công tâm lý, không ngừng xâm nhập tư tưởng, cuối cùng Tiết Văn Long đã không còn chỗ dựa, chỉ có thể cắn răng khai nhận tội. So với Tiết Văn Long, phía Ngưu Kiến Quốc và Kim Vũ Bằng kia đơn giản hơn một chút, khi nhân viên Ủy ban Kỷ luật công tác lấy ra một số bằng chứng xác thực có liên quan, hai người liền biết mình không hy vọng thoát được nữa. Hơn nữa khi bọn họ biết ngay cả Tiết Văn Long cũng đã bị khởi tố, trong lòng không còn chút hy vọng gì nữa, trực tiếp khai nhận tội của mình.
Sau khi làm sáng tỏ vấn đề của ba người, huyện Cảnh Lâm lại có một đám sâu mọt bị đào lên, trong đó bao gồm hai Phó chủ tịch huyện khác cùng với đám người Chủ nhiệm Tả Minh Nghĩa.
Có thể nói, một đêm này, nhân viên Ủy ban Kỷ luật thành phố Thương Sơn dưới sự chỉ thị của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, cùng với sự dẫn dắt trực tiếp của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành và sự phối hợp tích cực của đám người Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức, Mạnh Hoan đã quét sạch sâu mọt trên dưới huyện Cảnh Lâm cũng như thị trấn Quan Sơn. Không khí quan trường ở huyện Cảnh Lâm có thay đổi rất lớn.
Mãi đến hơn năm giờ sáng, khi trời cũng đã tờ mờ sáng, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm và đám người của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng mới biết được tin đám người Tiết Văn Long bị khởi tố. Lúc ấy Lý Đức Lâm tức giận nhảy dựng từ trên giường xuống, hung hăng ném chén trà trên tay xuống đất, tức giận quát:
- Vương Trung Sơn, đồ đê tiện, thật quá thâm hiểm! Hoá ra ông gọi điện thoại cho tôi là để di hoa tiếp mộc (1)! Tôi bị ông lừa rồi! Tôi bị ông lừa rồi!
Giống như Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo sau khi nghe được tin tức này cũng nổi trận lôi đình. Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu đêm qua vì sao Vương Trung Sơn lại gọi cú điện thoại kia, vì sao điện thoại di động của Liễu Kình Vũ lại không gọi được, hoá ra đây đều là một cái bẫy. Một nước cờ đầy phiêu lưu nhưng lại thu hoạch thật lớn, kín mít không chút sơ hở!
Nhưng giờ phút này, phẫn nộ, mắng chửi, hối hận đã không có tác dụng gì, Ủy ban Kỷ luật đã đạt được thu hoạch lớn, đại cục đã định. Sự tình đến lúc này, việc Lý Đức Lâm có thể làm đó là giải quyết tốt hậu quả, chỉ có thể nghĩ cách hạn chế thấp nhất tổn thất, nhất là khi có nhiều cán bộ ngã ngựa như vậy, chính đàn huyện Cảnh Lâm xuất hiện nhiều vị trí trống, mà mỗi vị trí đều vô cùng trọng yếu, tất cả đều không thể bỏ trống.
Mà điều khiến Lý Đức Lâm và đám người Trâu Hải Bằng phiền lòng nhất chính là cho tới bây giờ, sau cả một đêm náo loạn, chuyện tập đoàn đầu tư Tiên Phong rời khỏi huyện Cảnh Lâm càng náo càng lớn, thành phố Thương Sơn đã dần dần bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu không nhanh chóng dập tắt lửa, vị trí của mọi người khó mà bảo toàn.
Màn đấu đá của lãnh đạo cấp cao thành phố Thương Sơn chính thức mở màn. Liễu Kình Vũ sẽ đi con đường nào đây?
Chú thích:
(1) Di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây) nguyên là tên một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật.