Trịnh Hiểu Thành tất nhiên không biết suy nghĩ của Lưu Tiểu Phi lúc này. Hiện tại trong lòng y đã tràn đầy hy vọng về việc Trưởng ban thư ký Vu
Kim Văn xuống khảo sát ngày mai. Y đang mong được tỏa sáng trong hoạt
động nghiên cứu điều tra của Vu Kim Văn ngày mai, lọt vào tầm mắt của
lãnh đạo Tỉnh ủy, từ đó có cơ hội một bước lên trời.
Đêm hôm đó, Trịnh Hiểu Thành được Lưu Tiểu Phi thông báo. Lưu Tiểu Phi
gọi điện cho Trịnh Hiểu Thành nói mình và Trần Long Bân cho rằng phương
án hợp đồng ưu đãi cuối cùng cũng không tệ lắm, quyết định tham gia phối hợp với hoạt động ngày mai của y, gặp mặt Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy,
đến lúc đó sẽ nhắc tới việc đầu tư.
Nghe Lưu Tiểu Phi nói như vậy, trong lòng Trịnh Hiểu Thành rất vui, nụ cười nở trên khuôn mặt.
Sau đó, Trịnh Hiểu Thành lập tức gọi điện cho Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch thành phố Lý, bên này tôi đã giải quyết xong Lưu Tiểu Phi của Tập đoàn Tiêu Thị và Trần Long Bân của Tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây.
Bọn họ đã xác nhận tài chính sẽ được chứng thực trong ba ngày tới. Hơn
nữa bọn họ cũng đồng ý sẽ dốc sức phối hợp lúc Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy xuống điều tra nghiên cứu ngày mai.
Nghe Trịnh Hiểu Thành báo cáo, Lý Đức Lâm thở phào nhẹ nhõm. Y lo lắng
nhất là bên Trịnh Hiểu Thành xảy ra vấn đề. Bởi vì mười mấy hạng mục của Thành phố Thương Sơn bên kia tiến triển khá nhanh. Ngoài hai hạng mục
này ra, cho tới giờ, không ngờ rằng không có một nhà đầu tư nào chịu đưa ra tin tức quyết định chính xác về hạng mục và tài chính.
Lý Đức Lâm tức giận nhất là dự án nhà máy sản xuất linh kiện ô tô trị
giá một tỷ của Tập đoàn sản xuất công nghiệp Năng lượng mới tỉnh Hà Tây. Y đã đích thân gọi điện cho Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Lý
Chính Đông rồi, nhưng không ngờ Lý Chính Đông lấy lý do hiện tại quá
bận, không có ba đầu sáu tay, vẫn không chịu xuất hiện. Điều này làm y
vô cùng tức giận.
Lý Đức Lâm hiểu rõ, Tập đoàn sản xuất công nghiệp Năng lượng mới bởi vì
dựa vào Tập đoàn Tân Nguyên nên càng ngày càng có nhiều ưu thế trong
lĩnh vực ô tô, so với các hãng ô tô nước ngoài bất kể là về kỹ thuật hay thực lực đều không kém chút nào.
Hơn nữa Lý Đức Lâm càng hiểu, hạng mục như sản xuất ô tô năng lượng mới
thường sẽ không chỉ đầu tư một nhà máy, về sau nhất định sẽ tiếp tục đầu tư đồng bộ nhà xưởng và trang thiết bị khác, còn có thể thu hút nhiều
nhà đầu tư cùng loại tới đầu tư xây dựng nhà máy, hình thành một khu
công nghiệp. Một khi hạng mục này trở thành thành tích của mình, về sau
mình sẽ không phải buồn rầu vì thành tích nữa.
Nhưng, Lý Đức Lâm lại thật không ngờ, Lý Chính Đông căn bản không nể mặt y chút nào. Thậm chí lúc nghe điện thoại, cũng chỉ nói được hai câu
liền tỏ vẻ mệt mỏi, khiến y không thể không mau chóng kết thúc cuộc trò
chuyện đó, tránh để lại ấn tượng xấu cho đối phương.
Lúc này, khi Lý Đức Lâm đang buồn bực, y hối hận không nên dùng thủ đoạn tranh giành lợi ích bức Liễu Kình Vũ phải đi. Nếu không, thành tích của Lý Chính Đông ít nhất phải có một phần thuộc về y, bởi vì trong nghi
thức ký kết hợp đồng lần đó Vương Trung Sơn tham gia, hạng mục này của
Lý Chính Đông căn bản cũng chưa xuất hiện. Nói cách khác, Vương Trung
Sơn không thể chiếm hết thành tích của hạng mục này. Dù Liễu Kình Vũ là
người của Vương Trung Sơn cũng không sao, vì lần này y và Vương Trung
Sơn đều đến tỉnh Hà Tây rồi, có thành tích, nhất định là phải chia đều
cho cả hai.
Chẳng qua lúc đó Liễu Kình Vũ không công bố tin tức về hạng mục này ra
ngoài, mới khiến y hiểu lầm Liễu Kình Vũ chỉ kiếm được hạng mục hơn một
tỷ, mà tất cả đều ghi nhận là thành tích của Vương Trung Sơn.
Hiện tại, Lý Đức Lâm hận Liễu Kình Vũ đến nghiến răng nghiến lợi. Tuy
nhiên cũng may y nhận được tin vui của Trịnh Hiểu Thành, điều này khiến y được an ủi rất nhiều. Y tin tưởng, đây là một mở đầu tốt, chỉ cần về
sau bản thân chú ý một chút, nhất định có thể nắm được hạng mục của Tập
đoàn sản xuất công nghiệp Năng lượng mới tỉnh Hà Tây.
Sau đó, Lý Đức Lâm cổ vũ Trịnh Hiểu Thành vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Một đêm này, Lý Đức Lâm và Trịnh Hiểu Thành đều ngủ rất ngon. Trịnh Hiểu Thành còn nằm mơ, mơ thấy mình vì thành tích hết sức xuất sắc, trực
tiếp được đề bạt từ vị trí Chủ tịch quận lên vị trí Phó chủ tịch thành
phố Thương Sơn, bỏ qua bước Bí thư Quận ủy. Điều này khiến y vừa ngủ vừa cười, mừng rỡ khiến người tình nhỏ của y tỉnh giấc. Nhưng người tình
của y vừa thấy hóa ra y nằm mơ, cũng không dám đánh thức, chỉ có thể nằm xa y ra một chút, mơ mơ màng màng ngủ tiếp, bởi đêm qua cô ta thực sự
quá mệt rồi.
Đêm qua biểu hiện trên giường của Trịnh Hiểu Thành thật sự là quá dũng
mãnh. Trước kia bình thường một phút cũng không kiên trì được nhưng tối
qua sau khi Trịnh Hiểu Thành uống một viên Viagra, giày vò cô ta hơn một tiếng. Dù cô ta vẫn đang thanh xuân, mới 20 tuổi cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy.
Sáng hôm sau, đoàn người Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cùng các Ủy viên thường vụ Thành ủy đích thân tới đầu
đường cao tốc Thành phố Thương Sơn nghênh đón Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy
Vu Kim Văn đến.
Khoảng 10h15’, ba chiếc xe nội địa Vinh Uy có rèm che chậm rãi xuất hiện ở đầu đường cao tốc, không có xe cảnh sát mở đường, không có đoàn xe đi theo.
Nhìn thấy ba chiếc ô tô con này, Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm đầu tiên
là sửng sốt, sau đó lập tức đi tới bên cạnh chiếc xe ở giữa, chuẩn bị
chào mừng Vu Kim Văn.
Nhưng, vào lúc đó, cửa xe mở ra, thư ký của Vu Kim Văn đi xuống nói với mấy người Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm:
- Bí thư Vương, Chủ tịch thành phố Lý, vừa rồi Trưởng ban thư ký nói đội hình tiếp đón của các ông thật sự quá long trọng, ông ấy nhận không
nổi. Hiện tại quy định của nhà nước không cho phép tiếp đón và đưa tiễn
quá quy mô, quá long trọng, ông ấy nhất định phải tuân thủ quy định của
quốc gia, nhẹ nhàng đơn giản. Cho nên cũng không dám làm phiền các vị
lãnh đạo nghênh đón. Chúng tôi liền trực tiếp tới quận Tân Hoa tiến hành điều tra, Bí thư Vương và Chủ tịch thành phố Lý đi cùng là được, những
xe khác giải tán luôn đi.
Vương Trung Sơn vội vàng gật đầu nói:
- Được, được, Thư ký Vương, chúng tôi lập tức sắp xếp.
Thư ký Vương nhanh chóng trở lại xe, Vương Trung Sơn liếc Lý Đức Lâm một cái nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, ông đề nghị tiếp đãi long trọng, việc giải tán cũng nên do ông sắp xếp đi.
Nói xong, Vương Trung Sơn trực tiếp trở lại ô tô của mình, cùng ba chiếc xe của Trưởng ban thư ký nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Lý Đức Lâm bình tĩnh dặn dò Trưởng ban thư ký thành ủy một chút rồi cũng lập tức lên xe đuổi theo.
Lý Đức Lâm thật không ngờ, nghi thức tiếp đón long trọng những lãnh đạo
Tỉnh ủy trước kia lần nào cũng đúng, lại khiến Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vu Kim Văn thờ ơ, hơn nữa cũng không nể mặt mình chút nào. Điều này làm y vô cùng khó chịu. Nhưng y cũng rõ, Vu Kim Văn tuyệt đối là người thân tín của Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào, rất nhiều hành động của y đều lấy Tăng Hồng Đào làm chuẩn, mình tuyệt đối không thể đắc tội Vu Kim Văn,
nếu không chẳng khác nào đắc tội Tăng Hồng Đào.
Cho nên, y chỉ có thể nuốt giận vào trong, hy vọng biểu hiện ở quận Tân Hoa có thể vớt vát chút khí thế cho mình.
Năm chiếc xe hơi một đường thẳng tiến, hơn nửa tiếng sau liền tới bên ngoài trụ sở Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Tân Hoa.
Lúc này, Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ, Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành đã dẫn các Ủy viên thường vụ Quận ủy và hai nhà đầu tư Lưu Tiểu Phi, Trần
Long Bân chờ ở trước cổng trụ sở. Thấy đoàn năm chiếc xe lái tới, mọi
người vội vàng đứng thẳng, thể hiện thái độ hoan nghênh.
Đoàn xe chỉ dừng bên ngoài một chút liền lái thẳng vào bên trong trụ sở. Thấy tình huống này, Khương Tân Vũ, Trịnh Hiểu Thành vội vàng dẫn mọi
người đi vào theo.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn xuống xe.
Vu Kim Văn thoạt nhìn mới hơn 40 tuổi, đeo kính mắt viền vàng, rất nhã
nhặn. Nhưng ông ta vừa đứng ở đó đã toát ra một loại khí thế nghiêm
nghị. Nhất là ánh mắt của ông ta, thâm thúy như dòng nước mùa thu, khiến người ta không hiểu được suy nghĩ. Nhưng ông ta chỉ cần liếc mắt một
cái lại khiến người khác có cảm giác bị ông ta nhìn thấu.
Lúc này, Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm cũng xuống tới nơi, nhiệt tình bắt tay Vu Kim Văn, biểu đạt sự hoan nghênh.
Nói chuyện một lúc, Lý Đức Lâm giới thiệu đám người Khương Tân Vũ và Trịnh Hiểu Thành của quận Tân Hoa với Vu Kim Văn.
Sau khi giới thiệu xong, Vu Kim Văn cười nói với Lý Đức Lâm:
- Đồng chí Lý Đức Lâm, trước khi tôi xuống đây nghiên cứu điều tra, Bí
thư Tăng dặn tôi phải nói chuyện với những đồng chí đã vất vả đem lại
thành tích cao như vậy cho quận Tân Hoa, không biết những đồng chí nào
đã đem lại thành tích cao như vậy cho quận Tân Hoa?
Lý Đức Lâm lập tức cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Tăng và Trưởng ban thư ký Vu đã quan tâm đến Thành phố
Thương Sơn và quận Tân Hoa chúng tôi. Lần này quận Tân Hoa có được thành tích như vậy, là nhờ sự nỗ lực của lãnh đạo Tỉnh ủy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, sự cố gắng của các đồng chí quận Tân Hoa. Nói đến
biểu hiện không tệ hẳn là nói tới Đoàn thu hút đầu tư của Quận ủy và Ủy
ban nhân dân quận Tân Hoa rồi.
Vu Kim Văn cười nói:
- Ồ, vậy nhờ Chủ tịch thành phố Lý gọi toàn bộ thành viên Đoàn thu hút
đầu tư ra cho tôi gặp một chút, tôi vô cùng coi trọng bọn họ.
Lý Đức Lâm lập tức gọi đám người Khương Tân Vũ, Trịnh Hiểu Thành, Diêu
Chiêm Phong lên. Hầu như tất cả đều là người của y và Trâu Hải Bằng, gần như không có ai là người của Vương Trung Sơn.
Nhưng, Vương Trung Sơn cũng không thèm để ý việc này, chỉ nhìn thoáng qua mọi người, cũng không nói gì.
Thấy đám người Khương Tân Vũ, Trịnh Hiểu Thành đi ra, Vu Kim Văn không khỏi nhướn mày nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, theo tin tức tôi có được, lần này quận Tân Hoa
có thể đạt được thành tích cao như vậy, có liên quan đến một đồng chí
tên là Liễu Kình Vũ phải không?
Nghe thấy Vu Kim Văn hỏi như vậy, trên đầu Lý Đức Lâm lập tức đổ mồ hôi.
Còn đám người Trịnh Hiểu Thành, Khương Tân Vũ ở bên cạnh lại sợ tới mức chân cũng bắt đầu run.
Không ai ngờ, Vu Kim Văn lại đột nhiên nói ra câu này.