Ngay khi Hạ Chính Đức cùng Hạ Quang Minh vội vã trở lại hiện trường quán trà Tàng Chuyết, sự tình lại thêm lần nữa thay đổi, sự thay đổi này khiến cho Liễu Kình Vũ cũng có chút choáng váng.
Đầu tiên là viên cảnh sát dẫn đội phụ trách điều tra hiện trường nhận được điện thoại của Trưởng phòng công an huyện Bạch Trường Hỉ, chỉ thị anh ta tạm thời không được có bất cứ động thái gì, càng không được bắt người, ông ta sẽ ngay lập tức xuống hiện trường.
Tiếp đó, khi Bạch Trường Hỉ vừa vội vã xuống tới nơi chuẩn bị chỉ huy cảnh sát dưới trướng triển khai điều tra lại hiện trường thì lại một lần nữa nhận được điện thoại của Phó cục trưởng cục Công an thành phố, nói rằng do sự vụ lần này gây ra kinh động không nhỏ, Cục công an thành phố cũng sẽ cử người tới hiện trường tiến hành giám sát, yêu cầu Bạch Trường Hỉ không được hành động vội vã, phải đợi nhân viên của Cục công an thành phố xuống để cùng tiến hành điều tra.
Tới lúc này, toàn bộ người đang có mặt tại hiện trường đều không biết phải làm gì tiếp theo.
Thế mà, từ đầu tới cuối, Liễu Kình Vũ luôn giữ cái vẻ mặt lãnh đạm ở bên cạnh quan sát, một câu cũng không nói. Đối với tính cách khảng khái của mấy vị anh em ở đây Liễu Kình Vũ thực sự là hiểu quá rõ rồi, nếu nói một ai đó trong số họ mà đối diện với sự vụ lần này chưa chắc đã có thể nắm được tình thế, nhưng mà nếu cả bốn người đều liên thủ thì ngay cả bản thân Liễu Kình Vũ cũng phải cẩn thận mà ứng phó, bởi lẽ trong bốn người này có một cao thủ sách lược tên gọi Lâm Vân, có một Lục Chiêu chỉ cần dùng nắm đấm cũng có thể địch lại cả trăm người, lại còn có một Lương Gia Nguyên có thể dùng tiền mà ném chết người, đặc biệt Hoàng Đức Quảng lại càng là nhân vât khiến Liễu Kình Vũ bội phần khâm phục, người anh em này nghề gì cũng làm được, mấy nghề như luật sư, nhà báo đối với anh ta thì chỉ là chuyện vặt.
Về phần bốn anh em Hoàng Đức Quảng thì càng thờ ơ, tuy rằng căn nhà đã bị phá dỡ, nhưng họ tin rằng, lần này dù nhà bị phá nhưng Liễu đại ca nhất định sẽ mượn cơ hội này để thực hiện việc nắm đại cục Phòng Quản lý đô thị, vậy là bọn họ chẳng ai có động thái gì, họ cứ thế đợi chờ đối phương ra tay trước.
Đã hơn 20 phút trôi qua, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức và Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh cũng lần lượt tới hiện trường.
Hai người bọn họ sau khi thấy hết vẻ mặt đối địch của hai nhóm người, biểu hiện trên mặt cũng rất khác, có điều ngay chính lúc này, bọn họ đều đã nhận được báo cáo của Bạch Trường Hỉ, nói rằng người của bên Cục công an thành phố cũng sẽ tới điều tra sự việc lần này, yêu cầu mọi người chờ đợi.
Nghe đến đó, trong lòng Hạ Quang Minh liền mừng thầm, y biết rằng, lần này đích thị là Phó chủ tịch thành phố Mã xuất chiêu rồi.
Về phần Hạ Chính Đức, ông ta đưa mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái, phát hiện ra người trẻ tuổi này đứng đó bình tĩnh như không thì liền biết rằng thằng nhóc này chắc hẳn trong lòng đã có tính toán hết, cho nên ông ta cũng chẳng cần phải lo lắng gì. Thế là hai bên cứ ở đó mà đếm thời gian trôi.
Nhưng Hoàng Đức Quảng lúc này lại không hề hài lòng. Anh ta vốn dĩ là người ghét nhất việc chờ đợi, đặc biệt là việc phải tốn thời gian đợi mấy kẻ rảnh rỗi mấy việc không đâu.
Anh ta liền lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại rồi nói:
- Này, anh Lý, các anh qua đây đi.
Lúc này, do hiện trường vô cùng tĩnh lặng cho nên cuộc điện thoại của Hoàng Đức Quảng khiến cho người người chú ý, có điều Hoàng Đức Quảng cũng chẳng cả buồn nhìn lại bọn họ.
Trong khi tất thảy đang còn mải suy đoán xem Hoàng Đức Quảng gọi điện cho ai thì ở phía không xa đó đột nhiên có mấy chiếc xe lao tới, ngay phía trước thoạt nhìn đã biết chính là loại xe đưa tin của đài truyền hình, phía trên còn viết mấy chữ CCTV to tướng, mặt sau của hai xe thì viết chữ xe đưa tin của đài truyền thông với đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Khi những người này vừa tới hiện trường, một nhóm phóng viên trong xe ùa ra, lũ lượt lôi ra từ trong xe các thiết bị nào là giá máy quay rồi máy ảnh, xem chừng chuẩn bị quay phim hoặc chụp hình.
Lúc này, cái hiện trường vốn dĩ còn có chút bình tĩnh bỗng chốc trở nên nhốn nháo hết cả.
Lần này, không chỉ có Hạ Quang Minh bị giật mình, ngay cả Hạ Chính Đức cũng phát hoảng. Phải biết rằng, bình thường không có việc gì thì ở cái huyện Cảnh Lâm này đừng nói xe đưa tin của đài CCTV, ngay cả mấy anh phóng viên của các hãng truyền thông lớn thành phố Yến Kinh cũng chả bao giờ thấy ló dạng dù chỉ một người, ấy thế mà lần này, xem ra ít nhất phải tới bảy, tám nhà truyền thông góp mặt, đã vậy hầu như toàn là đài truyền thông lớn từ thành phố Yến Kinh, không hiểu nổi đây là cái tình cảnh gì nữa.
Khi mọi người đang không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, phóng viên của một nhà đài bước tới chỗ Hoàng Đức Quảng, người còn cách xa nhưng đã chủ động vươn tay về phía trước rồi nói :
- Chủ nhiệm Hoàng, vô cùng cảm tạ ngài đã cung cấp nguồn tin tốt như thế này. Ngài yên tâm, sau khi chúng tôi lấy tin xong, lúc đăng báo thì tên của ngài chắc chắn sẽ được xuất hiện trên trang nhất, được hợp tác với ngài quả thực là vinh dự của chúng tôi.
Lúc này, Hoàng Đức Quảng nhẹ nhàng bắt tay với người phóng viên, nói:
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Chỉ cần nhắc tới tên của tôi là được rồi, dẫu sao tôi cũng là nhà báo còn gì. Tiểu Trần, tôi nói cho cậu nghe, cái Phòng Quản lý đô thị cùng một số kẻ con quan ở cái huyện Cảnh Lâm này thật quá sức ngang ngược, các cậu nhìn xem, căn nhà phía sau lưng tôi đây là do tôi với mấy anh em chung tiền mua mà có, ấy thế mà bên kia họ muốn chiếm nơi này của chúng tôi, họ lại còn qua mặt Trưởng phòng Quản lý đô thị ra lệnh cho nhân viên Phòng Quản lý đô thị cưỡng chế phá dỡ sản nghiệp của chúng tôi, tất cả chứng cớ băng ghi hình đều ở đây, chứng cớ trong băng ghi hình này các cậu cứ lấy mà sử dụng.
Vừa nói, Hoàng Đức Quảng vừa lấy thẻ nhớ trong máy quay phim ra đưa cho người phóng viên kia.
Anh phóng viên liền cầm thẻ nhớ cho vào trong máy quay của mình, ấn nút chạy.
Liền đó các phóng viên khác ào tới bâu quanh anh phóng viên kia, xúm lại xem đoạn video.
Mấy người phóng viên xem xong video, toàn bộ đều tỏ ra hết sức kích động, một đám phóng viên đưa mắt nhìn đám người Bao Hiểu Tinh đang giả vờ bị thương ngồi trên đất với ánh mắt đầy phẫn nộ rồi nói:
-Thật quá đáng mà, đám người này thật sự quá đáng quá mà, không cần biết bọn họ có thân thế như thế nào, chúng ta nhất quyết đưa vụ này ra ánh sáng, tôi không tin trên thế gian này không còn nơi nào đứng về lẽ phải. Tưởng mình là con quan thì làm gì cũng được chắc! Gặp bao nhiêu con quan trước giờ cũng chưa từng thấy có mấy người coi trời bằng vung như bọn này mà!
Lúc này, những phóng viên khác cũng ùa vào mồm năm miệng mười góp thêm, đều tỏ ra sẽ cùng hợp sức đưa sự vụ này ra ánh sáng.
Đến đây, sắc mặt của Từ Kiến Hoa lập tức liền trắng bệch, còn Bao Thiên Dương ở bên cạnh mồ hôi trán vã ra như tắm.
Y không thể ngờ nổi đối phương còn có kế sách này. Chết dở nhất là mấy người phóng viên đến đây lại toàn là phóng viên của nhà đài lớn ở thành phố Yến Kinh. Sự việc này nếu thực sự mà bị đưa lên báo, dẫu cho Phòng Quản lý đô thị của Liễu Kình Vũ có phải chịu trách nhiệm đi nữa thì e là người phải chịu trách nhiệm chính vẫn cứ là bốn người đám Bao Hiểu Tinh, hành vi này của họ thực sự là đã động chạm tới pháp luật rồi, đã vậy người ta còn có cả video làm bằng chứng, vốn dĩ định đợi người của Cục công an do Phó Chủ tịch thành phố phái xuống để đảo lộn trắng đen một phen, thế mà không ngờ được đối phương lại nhanh tay hơn đưa ra động thái này, e là ngay cả người của Cục công an thành phố cũng chẳng có hi vọng gì rồi.
Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ?
Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương ngẩn ra nhìn nhau, nhận ra được trong ánh nhìn của đối phương toát ra một vẻ hoang mang lo sợ.
Đã thế lúc này đám ký giả kia đua nhau bắt đầu quay phim chụp ảnh hiện trường căn nhà bị phá dỡ, lại còn vây quanh mấy chiếc xe thể thao mà đã bị nghiền ép bẹp dí như mấy quả mứt hồng mà quay quay chụp chụp.
Lúc này, Hạ Chính Đức lại bình tĩnh nói với Hạ Quang Minh:
- Đồng chí Hạ Quang Minh, tình thế hiện giờ e là không khống chế nổi rồi, sự việc lần này nếu mà không nhanh giải quyết, đợi đến lúc thông tin có liên quan bị đưa ra truyền thông, sợ là cái huyện Cảnh Lâm của chúng ta sẽ nổi danh không chỉ là trên toàn tỉnh mà có khi cả toàn quốc.
Mặc dù Hạ Chính Đức đang cố tỏ ra xoa dịu bản thân, kỳ thực là khiến cho Hạ Quang Minh tăng thêm áp lực. Hạ Chính Đức rất hiểu trong sự việc lần này, con trai của Từ Kiến Hoa, Bao Thiên Dương và Phó chủ tịch thành phố Mã đều có dính líu, đã vậy bọn họ còn đích thị là chung một phe với nhau. Giờ mà lộ mặt giải quyết việc này e không phải là lúc thích hợp. Phải để cho bọn chúng tự mình giải quyết mới được. Hơn nữa, Hạ Quang Minh vừa mới nhậm chức, ngồi còn chưa ấm chỗ, nếu mà xảy ra việc nghiêm trọng như thế này, e là cái chức Chủ tịch huyện của lão ta cũng coi như chấm dứt. Hạ Chính Đức tin là lúc này người đang lo lắng nhất chính là Hạ Quang Minh mới phải.
Quả không sai!
Hạ Chính Đức không nhầm, Hạ Quang Minh lúc này xem chừng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, kỳ thực trong lòng thì nóng như lửa đốt, vừa đưa tay lau mồ hôi túa ra khắp nơi vừa gấp rút nghĩ ngợi xem làm sao để xoa dịu chuyện này.
Phải thừa nhận là cái đầu của Hạ Quang Minh đúng là vô cùng nhanh nhạy, nhoắng một cái đã sắp xếp lại tuần tự sự việc rồi lập tức đưa ánh nhìn dừng lại trên người Liễu Kình Vũ, cho tới lúc này y mới nhận ra một điều, trước giờ mình đã bỏ sót mất một nhân vật vô cùng quan trọng, chính là Liễu Kình Vũ. Mặc dù Liễu Kình Vũ sau khi tới hiện trường không hề mở miệng câu nào, tuy nhiên Hạ Quang Minh cũng sớm nhận ra rằng đám người Hoàng Đức Quảng hẳn là đứng sau lưng Liễu Kình Vũ, hơn nữa ngấm ngầm được Liễu Kình Vũ bao bọc. Rõ ràng rồi, Liễu Kình Vũ có địa vị vô cùng lớn đối với bốn người này.
Nghĩ đến đây, Hạ Quang Minh liền gọi Bao Thiên Dương, Từ Kiến Hoa lại rồi hạ giọng hỏi bọn họ tình hình hiện trường, đặc biệt là những gì Liễu Kình Vũ đã làm. Đợi sau khi nghe Bao Thiên Dương và Từ Kiến Hoa tường thuật lại hết những hành động trước đó của Liễu Kình Vũ, hai con mắt của Hạ Quang Minh liền lóe lên hai tia sáng, giờ thì y hoàn toàn chắc chắn chìa khóa để giải quyết sự việc lần này chính là ở Liễu Kình Vũ.
Nghĩ vậy, Hạ Quang Minh liền bước tới trước mặt Liễu Kình Vũ, dừng lại rồi trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, sự việc ngày hôm nay tôi tin là đồng chí ở đây cũng thấy hết cả, tôi hi vọng đồng chí sẽ đặt mình vào vị trí của Trưởng phòng Quản lý đô thị, lấy đại cục của huyện Cảnh Lâm làm trọng, ra mặt mà giải quyết mâu thuẫn của hai bên một lần này, có được không?
Khi Hạ Quang Minh hỏi Liễu Kình Vũ thì Hạ Chính Đức cũng vội vã đưa mắt nhìn Liễu Kình Vũ, ông ta cũng rất tò mò muốn biết Liễu Kình Vũ sẽ trả lời ra sao. Theo ông ta, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ từ chối, bất chấp Hạ Quang Minh có nghĩ thế nào.
Ấy thế mà nằm ngoài dự đoán của cả hai, Liễu Kình Vũ bỗng mở miệng mà rằng:
- Được, chủ tịch Hạ, việc này không thành vấn đề.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh đều lộ ra vẻ hưng phấn, nhất là Hạ Quang Minh, nghe Liễu Kình Vũ nói xong, y cho rằng Liễu Kình Vũ hẳn là khuất phục uy vọng của mình, trong lòng cũng âm thầm khinh miệt Liễu Kình Vũ một phen, tự nhủ thằng nhãi này cũng chả ra cái dạng gì, ngay cả việc nhân cơ hội này mà đưa ra điều kiện cũng chả biết làm, thật đúng là quá non trẻ mà.
Ngay khi Hạ Quang Minh vừa kịp nảy ra suy nghĩ này thì liền nghe thấy Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Có điều là, tôi có hai điều kiện nho nhỏ, cần được Bí thư Hạ cùng Chủ tịch huyện Hạ đồng ý, chứ không thì mâu thuẫn lần này e là khó mà hóa giải được.