Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 67: Chương 67: Diệp Gia Náo Động (2)




Kim Ngân Hồ Sơn Trang là một trong những khu vực sinh sống ưa thích của người giàu ở Vũ Hán, nơi này cách trung tâm thành phố Vũ Hán không xa, là nơi tương đối náo nhiệt. Dù sao nơi này cũng là chỗ sinh sống của những người giàu có.

Nơi đây tập trung hàng trăm căn biệt thự sa hoa sang trọng lấy quảng trường Phượng Hoàng làm trung tâm. Chính giữa quảng trường là một cây “năng lượng mặt trời” có vai trò xác định không gian chính của quảng trường trung tâm, với tán rộng khắp bao trùm không gian giải trí chính, bên dưới tạo bóng mát và che mưa nắng. Về phía đông, hồ nước phản chiếu Phượng Hoàng đài phun nước đang nhảy múa bên cạnh các loài cây đặc trưng của địa phương. Phía nam của quảng trường nước, một loạt các bức tường lớn đặc trưng được chạm khắc từ đá, tạo ra sự sang trọng và sa hoa tính biểu trưng của Kim Ngân Hồ Sơn Trang.

Diệp gia cũng là có mấy căn biệt thự tại khu này, nhưng gia chủ dòng chính người sẽ không ở đây, lúc này trong biệt thự xa hoa của Diệp Vỹ Quang.

“Diệp Hiểu Phong tên nghiệt súc ấy vậy mà thật tỉnh lại! Diệp Thiên Thành hắn vậy mà thật là một tên não tàn, một cái sắp chết người vậy mà cũng đối phó không xong.”

Một cái trẻ tuổi nam thanh niên, ước chừng hai mốt hai hai tuổi có chút khinh miệt nó ra.

“Tông Anh không nên nói lung tung.”

Diệp Thiên Vũ một bên lớn tiếng nhắc nhở.

“Con nói sai sao? Thiên Thành hắn hai lần hành động đều thất bại đủ thấy hắn vậy mà không sinh ra trên mình heo nái cũng là phí nha.” Nam thanh niên vậy mà càng khinh miệt nói.

“Tông Anh khinh thường người khác là một sai lầm chết người ngươi có biết không? Xem ra ngươi cần phải theo chị gái ngươi Tử My học hỏi nhiều.”

“Cha!…”

“Đủ rồi! Ta cho gọi các ngươi đến không phải là nghe cha con các ngươi tranh luận.”

Diệp Vỹ Quang có chút bực bội quát tới, chuyện Diệp Hiểu Phong tỉnh lại cũng đủ làm hắn đau đầu lắm rồi, giờ lại thêm đôi cha con nhà Diệp Thiên Vũ một bên cứ nhặng lên vậy càng là khiến hắn bực bội đi ra.

“Vâng thưa phụ thân.”

“Vâng thưa ông nội.”

Diệp Vỹ Quang hai tay khoanh lên trên mặt bàn, quét ánh mắt qua từng người một trong hai người, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Thiên Vũ, thanh sắc bất động hỏi:

“Sự việc Diệp Hiểu Phong con có ý kiến gì không?”

“Thưa cha, chúng ta vốn định mượn tay Diệp Thiên Thành đến đối phó Diệp Hiểu Phong, sau đó sẽ đem tên não phẳng Diệp Thiên Thành cũng loại nốt, Lúc đó ngôi vị Gia chủ đời tiếp theo sẽ rơi vào tay Tông Anh nhà chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không có ngờ rằng Diệp Thiên Thành hắn vậy mà kiên tục thất bại.”

Diệp Thiên Vũ không nhanh không chậm nhàn nhạt nói tới.

“Có lẽ lần này chúng ta nên đích thân ra tay, tránh để đêm dài lắm mộng, Diệp Hiểu Phong một ngày còn sống thì chúng ta cũng đừng mơ mà giành lại Diệp gia gia chủ cái ghế kia.”

“Nói nghe một chút, chúng ta nên ra tay như thế nào?”

Diệp lão gia vươn tay chỉnh cái kính mắt, nhìn Diệp Thiên Vũ chậm rì rì mà nói.

“Thưa cha con nghĩ chúng ta nên cầm tiền tới thuê lấy một cái chuyên nghiệp sát thủ đem cái kia Diệp Hiểu Phong cho giải quyết.”

“Ngu ngốc!” Diệp Lão gia tử túc giận quát lơn.

“Thưa cha con nói có gì sai sao?”

Diệp Thiên Vũ không cam lòng hỏi tới, hắn vậy mà hôm nay bị Diệp Vỹ Quang cho mắng đến hai lần trước mặt con trai, hỏi hắn sau này làm sao có can đảm dạy dỗ đứa con nhu ngốc này của hắn.

“Ngươi không nhìn thấy mọi chuyện đã bị Diệp Thiên Thành quậy lên cho rối rung rồi sao, ngươi nghĩ lúc này cái kia Hồ gia sẽ ngồi yên mà không có hành động gì sao, nhất là Vạn Toàn con cáo già kia cũng sẽ nhân cơ hội này mà chớp lấy cùng Hồ gia xác lập mối liên minh…”

“Thưa cha, chẳng lẽ chúng ta cứ vậy mà để yên chuyện này không lý tới, chúng ta vì chuyện này đã là ẩn nhẫn rất lâu rồi!” Diệp Thiên Vũ có chút không cam lòng nói ra.

“Thật sự không thể bớt lo! Nếu con không có đứa con gái lợi hại kia thì chắc ngay cả tập đoàn Kim Thành cũng sớm bị con làm cho lụi bại thôi.”

Diệp Thiên Vũ vậy mà lúc này mặt cũng là có chút đen, phải biết đây là hắn khối kia nghịch lân, trên lý thuyết thì hắn là Kim Thành tập đoàn CEO nhưng thực tế đã từ lâu CEO của Kim Thành đến là do con gái của hắn Diệp Tử My tiếp quản.

“Xin cha chỉ dạy!”

“Cả ngày cũng chỉ có nói được năm chữ này thôi.” Diệp Quang Vỹ nhìn một chút hai cha con Diệp Thiên Vũ, hận luyện sắt không thành thép có chút thở dài, trầm ngâm nói tiếp.

“Thời cơ ra tay tốt nhất đã qua đi rồi. Cái kia Diệp Vạn Toàn lão hồ ly hắn là thật biết cách đánh bạc. Hắn thật biết ẩn nhẫn chờ đợi xem Hồ gia cùng Cổ gia nhà nào ra giá cao hơn thì sẽ nghiêng về phía nhà đó, thậm chí không tiếc đưa ra hai đứa cháu nội làm quân cờ để dò xét. Quả là một cái ngoan nhân người.”

“Xin cha nói rõ thêm!”

“Ngươi nghĩ Nhị thúc ngươi không biết rõ chúng ta là hắc thủ sau màn giật dây cho Diệp Thiên Thành sao. Hắn ngay từ đầu đã chờ đợi xem Cổ gia cùng Hồ gia thái độ, Diệp gia chúng ta tuy là cửu đại gia tộc người, nhưng cũng chỉ là tân tấn sau này, không có thế lực mạnh như Hồ gia cùng Cổ gia ngang hàng. Nhưng xem ra Cổ gia ra giá quá ki bo điểm nên Diệp Vạn Toàn đã dứt khoát lực chọn Hồ gia làm cái liên minh.”

“Cha chuyện này hài nhi vẫn còn chút chưa rõ?”

“Ngươi là người trẻ tuổi, chuyện gia tộc cũng là chưa biết rõ nhiều, đến ta sẽ thay ngươi và Tông Anh giả thích một cái.”

Diệp Vỹ Quang đôi mắt có chút thâm thúy chậm chạp nói tiếp:

“Hoa Hạ lấy cửu đại gia tộc làm nền móng, ngoài ra còn có các gia tộc ngoại vi cấu kết mà thành một chuỗi. Cửu đại gia tộc có Khôi tộc ngũ gia cùng Cổ tộc tứ gia, Diệp gia chúng ta là Khôi tộc tân tấn thế lực người sau này, cùng Hồ gia và Cổ gia là hai cái thế lực lâu năm của Khôi tộc. Hằng năm việc cạnh tranh giữa các thế lực là rất gay gắt, nên việc lựa chọn kết minh là cỡ nào quan trọng, chỉ cần đi sai một nước cờ trong việc lựa chọn đồng minh, chúng ta có thể sẽ dễ dàng lật thuyền trong mương mất đi vị trí là chuyện bình thường”

“Việc này thì có liên quan gì đến chúng ta cạnh tranh vị trí gia chủ người?”

“Đến đây ta cũng nên nói cho các ngươi biết, gần đây các đại gia tộc thường lựa chọn can thiệp vào các gia tộc nhỏ, để chế tạo các thế lực cho mình, như Cổ gia lựa chọn Diệp Thiên Thành, hay Hồ gia tuy không tỏ rõ thái độ nhưng cũng là muốn đưa Diệp Hiểu Phong vào vị trí gia chủ người kế nhiệm, còn chúng ta vị kia đại nhân của Cổ tộc là chổ hậu thuẩn cho chúng ta”

“Cha vị đại nhân kia là ai?”

Diệp Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên trước những gì cha mình vừa nói, còn Diệp Tông Anh thì vẫn còn đang tiêu hóa những cái kia cao siêu vấn đề mà Diệp Vỹ Quang vừa nói, cái này trước giờ hắn chưa bao giờ được biết đến chứ đừng nói là được trực tiếp kể cho nghe như thế này.

Diệp Vỹ Quang đôi mắt thâm thuýchậm rãi quan sát con trai cùng cháu trai hắn chậm chạp nói tiếp.

“Đến thời khắc các ngươi sẽ biết vị kia đại nhân. Bây giờ không tốt nói.”

“Cha! Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo. Xin cha chỉ dạy!”

“Đây là ván cờ của người ta, chúng ta tốt nhất không nên chạm tay vào, chúng ta có thể là là tiếp tục âm thầm châm ngòi để ván cờ này có lợi tốt nhất cho chúng ta đến hạ màn.”

“Ý cha là?” Diệp Thiên Vũ tỏ vẻ vẫn chưa hiểu rõ ý cha hắn.

“Hừ! Con đúng là không chịu suy nghĩ. Hồ gia sẽ rất nhanhcó câu trả lời, mà Diệp Vạn Toàn là đang đợi câu trả lời này. Hiện tại chúng ta cần làm là âm thầm ủng hộ Diệp Thiên Thành giúp hắn chế tạo thế lực để có thể cân bằng với Diệp Hiểu Phong, đợi hai người này nổi lên xung đột thì lúc đó chúng ta sẽ ở phí sau thu thập tàn cuộc.”

“Con đã rõ!” Diệp Thiên Vũ toát mồ hôi lạnh đáp.

Diệp Vỹ Quang nhìn Diệp Thiên Vũ cuối cùng vẫn thở dài, sau đó nhìn Diệp Tông Anh chậm rãi mà nói rằng:

“Tông Anh cháu nên dành thời gian đến theo Tử My học hỏi. Diệp gia gia chủ ghế kia không phải dễ dàng mà ngồi vào như vậy được đâu.”

“Vâng thưa ông.”

Trong lúc tại Vũ Hán đang có sóng ngầm nổi lên lúc này tại Bắc Kinh thì cũng là có không ít sóng ngầm nổi lên.

Đông Hoa Viên, Hoắc gia tổ gia biệt thự, nghe nói đồ trang trí nơi này đều được mô phỏng theo vật phẩm các hoàng đế cổ đại thường hay dùng, lúc này đã gần sáng nhưng lúc này đèn điện vẫn còn sáng rực rỡ. Ở thư phòng một lão nhân gia tuổi đã ngoài bảy mươi bộ dáng có phần quắc thước, một thân Tôn Trung Sơn áo màu tro nhạt, khuôn mặt vậy mà không giật tự uy đang không ngừng đăm chiêu, nhìn sắc mặt lão cũng là không tốt mấy.

Bên cạnh lão là một lão nhân đầu hai thứ tóc, chỉ có điều hắn mang theo một bộ kính lão, khuôn mặt thoạt nhìn rất chi là hèn mọn bộ dáng. Hắn lúc này nhàn nhạt mở miệng.

“Hoắc lão xem ra ván bài này lão tính vẫn còn thiếu sót.”

“Cổ lão gia ông cũng không phải là đến bố cục sai ván cờ sao?” Hoắc lão gia cũng là nhếch miệng khinh thường nói ra.

“Chỉ là mới bắt đầu ván bài mà thôi. Bài tốt vẫn là ở phía sau xuất hiện mới là.”

“Hoắc lão ta là đến xem ông còn đến lá bài nào tốt hơn.”

Bích Thủy Hiên lúc này đèn điện cũng là một đêm sáng tới, lúc này trong phòng là ngồi lấy hai cái thiếu nữ người, một cái vóc người đầy đặn dong dỏng cao, mái tóc được chải chuốt thành dạng đuôi ngựa, một thân đầy đặn đường cong lồi lõm được khắc họa như ẩn như hiện dưới làn váy ngủ mỏng manh màu trắng, càng làm tôn lên là da trắng bóng không chút tỳ vết, nhất là cặp đùi đẹp kia càng tỏ ra trắng nõn mềm mại, dưới ánh đèn dịu nhạt mơ hồ lóe ra vẻ rực rỡ mê người, phảng phất có thể phản chiếu bóng người.

“Tam tiểu thư, hắn đã tỉnh lại, cô thật là quan tâm cho cái tên kia, cái tên Diệp Hiểu Phong gì gì đó sao?”

Người nói là một cô gái mặc áo váy ngủ màu đỏ đang đứng cạnh nàng, tuy rằng cũng là một người con gái yêu kiều, nếu tùy tiện ném ra đường cũng được xếp vào loại siêu cấp mỹ nữ cấp S chứ chả chơi, tuy nhiên nếu so với cô gái mặc váy ngủ trắng kia thì kém cỏi không ít.

Thiếu nữ mặc váy ngủ trắng đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời tinh không, yên lặng không nói gì. Trong mắt nàng vậy mà ánh lên một nét vui mừng, nhưng rất nhanh vụt tắt thay vào đó là một sự lo lắng cùng chờ mong.

Thiếu nữ áo đỏ thở dài nói:

“Ảnh Sương, em không hiểu sao chị lại quan tâm đến sự tồn tại của một tên nhị gia thế tổ người, hơn nữa lại là một cái phế nhân, có thể nói trên thế giới này có được ai có thể xứng với chị mới lạ. Hơn nữa lấy chị thân phận, phu nhân hẳn là sẽ không đồng ý nếu biết chuyện này.”

Cô gái áo trắng lúc này có chút nhíu mày không vui nói:

“Ức Văn em đừng suy nghĩ lung tung, sau này gặp Phong tử em sẽ hiểu. Chuyện này đừng để mẹ ta biết nếu không sẽ rất rắc rối”

“Được rồi Ảnh Sương, em biết rồi, em cũng không muốn chị gặp rắc rối vì chuyện này.”

Cô gái áo ngủ màu trắng tên Ảnh Sương sau khi nói xong câu đó, thì không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn bầu trời tinh không xa xăm, không biết cô đang suy nghĩ cái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.