Lưu Chương trước kia vốn là ở khu chợ đêm nhốn nháo mà đi ra, tuổi thơ của hắn toàn là cảnh bạo lực, đâm đâm chém chém mà đi lên. Từ nhỏ cha hắn vì theo đại ca hỗn chiến mà qua đời. Mẹ con hắn từ đó mà nương tựa nhau mà sống, vì không có tiền cộng với chán ghét trường học mà hắn tựu là phụ mẹ tối bán hàng ăn trong khu chợ đêm mưu sống qua ngày.
Năm hắn hai mươi lăm tuổi mẹ hắn là bị bệnh nặng, hắn vậy mà khắp nơi chạy vạy vay mượn tiền để chữa bệnh cho mẹ hắn. Hắn vậy mà làm đủ công việc kể cả đâm thuê chém mướn đủ loại.
Có lần hắn nhận nhiệm vụ đi đòi nợ một tên giám đốc doanh nghiệp, tên giám đốc ấy tựu là không chịu trả còn cho người đem hắn đánh cho thừa sống thiếu chết. Cũng may hắn nhanh chân chạy thoát bằng không thì tựu là ngày kỵ của hắn rồi.
Hắn mang một thân trọng thương chạy trốn vậy mà trên đường gặp được Diệp Hiểu Phong. Thấy hắn một thân trọng thương, máu me be bét, càng là bị đám đông cầm dao đuổi chém phía sau. Vậy mà Diệp Hiểu Phong vẫn là không nề hà một điểm đem hắn cứu ra.
Sau khi biết chuyện của hắn, Diệp Hiểu Phong không những giúp hắn tiền chữa bệnh, còn bang hắn trả thù, đem tên giám đốc doanh nghiệp kia đánh cho thừa sống thiếu chết. Hắn sau nằm viện một tháng đi ra, vì cảm kích Diệp Hiểu Phong làm người nên vẫn là muốn theo bên cạnh Diệp Hiểu Phong.
Thấy Lưu Chương bản tính không tệ, cũng là có chút khả năng trong quản lý, Diệp Hiểu Phong cũng không ngần ngại đem Lưu Chương về cho làm quản lý nhà hàng của hắn. Lưu Chương vậy mà không phụ tấm lòng của Diệp Hiểu Phong vẫn là đem nhà hàng quản lý đâu ra đó, càng ngày càng đi lên. Có thể cuộc đời hắn có được chuyển biến như ngày hôm nay đều là nhờ Diệp Hiểu Phong cho hắn đây này.
Hắn hôm nay tựu thấy trong nhà hàng vậy mà xảy ra chuyện như vậy càng là tứ giận không thôi. Diệp Hiểu Phong giao nhà hàng cho hắn trông coi, vậy mà hắn vẫn để cho ruồi nhặng lọt vào được bên trong làm cho hôm nay loạn xà bần cả lên.
Nếu như hôm nay Diệp Hiểu Phong vậy mà không phát hiện ra sớm một điểm tựu là hắn không còn mặt mủi nào đi lên mà gặp Diệp Hiểu Phong rồi. Hắn làm sao không biết Phương Phương tựa như em gái của Diệp Hiểu Phong chứ. Vậy mà hắn vẫn là lơ là để tý nữa là xảy ra chuyện đây này.
Lần này được Diệp Hiểu Phong trao cơ hội cho tróc ra những con ruồi ấy hắn cở nào mà không đem hết bản lĩnh mà truy bằng ra hết đám ruồi nhặng ấy chứ, hắn cầm là đem chuyện này nào cho đẹp đi ra đây này, coi như là lập chút công chuộc tội đây rồi.
Lưu Chương một bộ sát thần đi ra, hướng về phía Lý Vân Du đi lại, đem nằm trên đất chật vật Lý Vân Du nện cho hai cái máu mũi máu mồm hộc cả ra, càng là thê thảm hơn rồi.
- Lý tiểu tử vẫn là sớm đem tróc hết mấy con ruồi đi ra bằng hết cho ta. Tựu bằng không hôm nay ngươi vẫn là khó mà toàn thân đi ra một điểm.
- Diệp Hiểu Phong tên vương bát đản nhà ngươi vậy mà dám đánh ta…
Lý Vân Du vậy mà kêu loạn lên rồi. Mà Diệp Hiểu Phong vẫn là im lặng không nói gì, hai mắt nhắm nghiền, điềm tỉnh ngồi trên ghế, vẫn là mặc cho Lưu Chương làm việc đi lên cũng là không quản lấy một điểm.
- Đánh ngươi!... Hừ! … Lão tử tựu là lấy cái mạng chó nhà ngươi còn được đây này!... Diệp Thiếu gia không phải là để cho ngươi cứ vậy cho ngươi kêu loạn lên a!
Lưu Chương hắn cở nào mà không tôn sùng Diệp Hiểu Phong con người, càng là Lý Vân Du chửi loạn lên càng là đem hắn đánh thành đầu heo đi lên, thê thảm vô cùng, càng làm cho Lý Vân Du càng thêm sợ hãi đi lên.
Hắn chẳng qua chỉ muốn nôn mửa Diệp Hiểu Phong một điểm đi lên, tựu trong nhà nuôi rắn mà không biết, nhưng càng là không ngờ càng là bị tên Lưu Chương vương bát đãn này đánh cho không ra hình người rồi. Lý Vân Du hắn tuy làm người có tám phần nhát gan đi ra, nhưng cũng có chín phần kiêu ngạo đây này.
Hắn tựu là hôm nay đến cùng cũng là muốn nôn mửa Diệp Hiểu Phong hắn rồi. Hắn tự tin Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà không dám giết hắn đây này. Dù gì hắn Lý Gia cũng không phải là cái bù nhìn, ai nuốn khinh thường cũng không được. Đây là điểm giữ mạng hôm nay của hắn, cho dù Diệp Hiểu Phong có gan lớn tựu cũng không ngốc mà đem hắn cho chơi chết a.
- Diệp Hiểu Phong, tựu là hôm nay ngươi muốn biết cái gì ta đều sẽ không là nói cho ngươi biết đấy! … Ngươi cũng là chưa có bản lĩnh đem ta cho chơi chết đây này. Lý Vân Du vẫn là đem cơn đau nhịn xuống đem Diệp Hiểu Phong ra làm trò cười lên tới.
Diệp Hiểu Phong vậy mà đến mở mắt nhìn hắn một điểm cũng không, hắn càng là im lặng không nói gì đi lên nhưng bộ dáng hắn lại càng khiến người ta phải lạnh xương sống đi ra rồi. Lưu Chương thì vẫn là thản nhiên, hắn tựu là không vội đây rồi, nếu Lý Vân Du mà nhay nói như vậy thì hắn đâu có còn cái gì để chơi vui a.
- Lý tiểu tử tựa là không vội a! Ta hôm nay tựu là chuẩn bị rất nhiều trò vui cho ngươi đây này. Tựu là không vội, ta sẽ từ từ mà chơi với người, ngươi tựu là đừng có khai sớm đây này.
Lưu Chương một bộ dáng cười tựa như không, trong mắt hắn là bao nhiêu sát khí đi lên rồi hôm nay hắn muốn là cho Lý Vân Du muốn sống không bằng chết lên rồi.
- Lưu Chương ngươi đừng đắc ý đây này! Nay ngươi không chơi chết ta, tựu ta sẽ là tìm ngươi tên cẩu nô tài hỏi tội.
- Để xem Lý tiểu tử ngươi cứng hay là ta vẫn là lợi hại. Lưu Chương vẫn là một điểm tiếu ý nhìn Lý Vân Du đi lên rồi.
- Lý tiểu tử nể tình ngươi là khách Vip của nhà hàng, ta vẫn là trước kê cho ngươi mấy món thực đơn đi ra đây này, ngươi cứ từ từ mà chọn lựa đi lên. Nếu mà thấy hợp khẩu vị thì tựu là cùng ta từ từ thưởng thức, ta vẫn là rất hiếu khách đây này.
- Để xem nào tựu là trước tiên ta dùng một cái dao nhọn đem từng đầu móng tay ngươi cho lột đi ra hết, sau đó lại đem muối mà xát vào, ngươi sẽ cảm thấy vô cùng thống khổ đây này.
- Hay là ta lại tuyển một món ngươi cũng rất thích chơi đây này, Đầu tiên vẫn là đem cúc hoa nhà ngươi cho mở ra, sau đó lại đem một con lươn lớn cho nhét vào trong đó. Vẫn là đem cúc hoa ngươi cho bít lại. Lúc này con lươn sẽ điên cuồng trong cúc hoa nhà ngươi mà cắn phá tìm đường ra. Ta thấy ngươi vẫn là nên chọn trò này rồi.
- Còn không vẫn là còn một trò đây này, ở chỗ ta buổi tối rất nhiều chuột, nó cứ lít nha lít nhít cả đêm khiến ta không tài nào ngủ được, nhưng nó lại làm tra muốn chơi một trò đây rồi, trước vẫn là đem đêm qua ta bắt được mấy con chuột nhỏ tựu là trên bụng ngươi dùng một cái tô inox úp lại, sau đó ta sẽ đem cái tô inox cho nung nóng lên. Ngươi có biết không lúc này lũ chuột sẽ là tìm đường thoát thân, chúng sẽ không ngừng trên bụng ngươi mà cắn phá tìm đường ra, ây tựu là ngươi lúc đó sẽ vô cùng sung sướng mà kêu cha gọi mẹ đây này!
- Hay vẫn là! …
Lưu Chương vừa nói vừa tiến về phía Lý Vân Du, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng hèn mọn đi lên, mắt hắn tựu đang nhìn về phí mệnh căn của Lý Vân Du như đang tính toán một điểm hèn mọn nào đó đi lên rồi. Hắn vậy mà càng làm cho Lý Vân Du rùng mình, xương sống càng cho lạnh, mồ hôi hắn chảy như mưa, trong lòng không ngừng chửi loạn lên rồi. “Biến thái! Tên này vậy mà thập phần biến thái a!”
Lưu Chương cở nào mà không nhìn ra Lý Vân Du đang là bị dọa lên cho sợ rồi, hắn vậy mà còn chưa buông tha cho Lý Vân Du đây này, phải là biết trong các loại bức cung thì tra tấn tâm lý vẫn là làm cho người ta sợ hãi nhất đây này. Lưu Chương hắn càng là đem tâm lý của Lý Vân Du đem ra mà chà đạp, sợ là sau này hằng đêm hắn sẽ khó mà ngủ ngon được, tựu cũng có ngày vì vậy mà cho bị điên lên mà chết.
- Ta vẫn còn một cái chơi rất vui đây này! Tựu vẫn là đem ngươi lột trần trói vào một cái cây, sau đó vẫn là đem mệnh căn của người cho mật ong bôi vào, rồi lại tìm một đàn kiến mang đến, chúng sẽ từ từ đem mệnh căn của ngươi cho cắn xé. Ngươi tựu là sẽ rất đau đớn đi lên, và tựu cũng là không có chết, nhưng mà mệnh căn của ngươi cũng từ đó cho phế đi ra.
- Ngươi!... Biến Thái!...
Lý Vân Du vậy mà càng bị dạo cho sợ lên rồi, toàn thân hắn càng là ớn lạnh đi ra, mà hắn đáy quần là càng bị dọa cho niệu ra rồi, tên này vậy mà biến thái cực độ a. Người hắn không ngừng run rẩy lên rồi, đâu còn dáng vẽ kiêu ngạo đắc ý ban nãy nữa a.
- Tiểu tử ngươi chưa gì đã niệu ra rồi! Ta vẫn còn chưa có chơi a!
Lưu Chương vậy mà càng là đem Lý Vân Du thoáng làm chút nôn mửa, lại càng là tăng thêm cho hắn một chút sợ hãi đi ra. Tựu hôm nay phải đem tên tiểu tử này dọa cho không điên lên không thôi. Lần sau còn dám ở trên địa bàn của hắn động tay động chân nữa không này.
- Lưu quản lý vẫn là ta đem nói ra a! Tựu không cần động tay động chân đây này! Lý Vân Du vậy mà nhanh chóng đẩu hàng, hắn tựu mà rơi vào tay tên biến thái họ Lưu tựu là có sống đi ra cũng thành tàn phế, hắn vậy mà không ngốc đến độ không biết tiến thủ đâu này.
- Tiểu tử ngươi không thấy là quá muộn để nói a, ây ta vẫn là tự tìm ra ngươi đồng bọn, ngươi vậy mà cứ chọn ra một món chúng ta chơi qua một lúc a.
- Lưu quản lý, vẫn là ta nói a! Không nên động thủ a! …
Lý Vân Du cỡ nào mà không sợ lên rồi, hắn hôm nay tựu là cả đời này khó quên một điểm, càng là để lại trong tâm lý hắn một vết thương sẽ không bao giờ xoa đi được, hắn vậy mà hôm nay bị dọa cho niệu liên tục ra quần, càng là một chổ bị trói như cái bánh chưng, càng là hôi thối một điểm lên rồi.