Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 2: Chương 2: Mỹ Nhân Nổi Giận




Phương Phương là con gái duy nhất của Phương Trường Húc – Hiệu trưởng trường Đại học Vũ Hán, ông cũng là một Học giả có tầm ảnh hưởng lớn trong giới nghiên cứu của Hoa Hạ. Với tính khí tiểu thư, nóng nảy thất thường, dễ dàng bị kích động của nàng nên sinh viên Hán Đại thường gọi nàng là Phương Đại Tiểu Thư.

Nàng là bạn thân từ nhỏ của Hạ Lộ. Từ nhỏ Hạ Lộ thường hay bị Hạ Đông Nghi ỷ thế chèn ép, bắt nạt nên Phương Phương cũng chả mấy ưa gì Hạ Đông Nghi. Hễ có dịp là nàng lại sẵn sàng cùng Hạ Đông Nghi phân cao thấp nhưng mười lần thì hết chín lần rưỡi là thất bại thê thảm trở về.

Sân trường càng lúc càng đông người vây xem, tiếng nghị luận càng lúc càng cao trào, nhưng lại không ai dám đứng ra can ngăn, ai cũng thập phần sợ tính cách tàn bạo của vị Phương Đại Tiểu Thư này a.

Phương Phương hôm nay diện cho mình một chiếc áo Crop Top màu xám tay dài, để lộ ra vòng em thon gọn 62 tả hữu, làm nổi bật vòng một cỡ 34C căng tròn không chút chảy sệ, vô cùng gợi cảm. Bên dưới là chiếc váy ngắn màu đen được mix chung với đôi giày thể thao làm nổi bật lên đôi chân dài nuột nà, trắng bóng của nàng.

Nàng có chiều cao khiêm tốn 1m75 tả hữu, là thuộc nhóm mỹ nhân chân dài chiếm 7,5 phần đầu thân, mỹ nữ chân dài tỷ lệ hoàn mỹ, nhìn mà dự đoán cặp chân kia cũng gần một thước mốt tả hữu a. Từ xa nhìn lại, đã biểu lộ một đường cong vô cùng khiêu gợi.

Phương Phương là mẫu con gái trẻ trung, thoải mái, không quá yểu điệu thục nữ. Nàng có mái tóc xoăn nhẹ dài ngang lưng nhuộm màu hạt dẻ, tô điểm cho khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên có phần trẻ con càng khiến cho Phương Phương trông thật giống một nàng búp bê nhỏ nhắn dễ thương.

Lúc này nàng mặt đỏ đã đến tận mang tai. Nàng cũng không hiểu tựu là mình vì sao lúc này lại phát tiết nữa, chỉ muốn tựu là tại đây thoáng một chút đem Hạ Đông Nghi hồ ly tinh cho kéo xuống vũng nước đục đây này.

- Không biết cúi đầu xin lỗi a? Phương Phương tức khí thở phì phì ánh mắt lửa nóng nhìn về phí Diệp Hiểu Phong và Hạ Đông Nghi hai người quyết ăn đủ một phen.

- Phương Phương! Là muốn không gây náo nữa rồi đây này! Diệp Hiểu Phong nghiêm nghị nhìn về phía Phương Phương, trong khi đó tay phải thì kéo Hạ Đông Nghi vào phía mình càng gần hơn.

- Ây! Ây! Không phải Diệp nhị thiếu gia muốn ra mặt đây này! Hạ Tiểu Hồ thật biết diễn a! Phương Phương càng tức khí mà nhìn về phía Hạ Đông Nghi mà mỉa mai.

Diệp Hiểu Phong không khỏi cười khổ, tiểu nha đầu này thật là không muốn bán cho người khác chút mặt mủi rồi a. Mà Hạ Đông Nghi thì càng bối rối không biết phải xử lý ra sao, rõ ràng là Phương Phương kiếm chuyện với cô đây này, nhưng tựu lúc này lại không biết phản bác ra sao cho phải a, chỉ biết dựa theo Diệp Hiểu Phong trong tay đây rồi.

- Phương đại tiểu thư hôm nay không tựu bán cho ta được chút mặt mũi a! Dù sao cũng không có gì phải làm lớn chuyện đây này! Diệp Hiểu Phong chỉ đành xuống nước giảng hòa a.

Lúc này bên cạnh Hạ Lộ tựu thấy chuyện cũng không có gì, mà càng náo thì càng lớn, lượng người vậy coi càng lúc càng đông khiến cho một góc sân trường Hán Đại chật cứng người a. Tiếng nghị luận càng lúc càng khiến cho nàng không thể đỏ mặt không thôi đây này!

- Phương Phương…! Hạ Lộ đỏ mặt lý nhí kéo tay Phương Phương ý định muốn nàng cho qua chuyện này a! Nếu tiếp tục náo tiếp sợ là khó mà vãn hồi rồi đây này! Dù gì thì cả nàng và Phuong Phương cũng có lỗi a.

- Lộ Lộ cậu không cần can a! Hôm nay tưu mình không là cho qua chuyện này đây này! Phương Phương vẫn một bộ dáng phì phì tức giận nhắm về phía Diệp Hiểu Phong và Hạ Đông Nghi hai người náo sự.

Chuyện này thật khó dàn xếp a. Người vây xem càng lúc càng đông mà không ai dám chen chân vào vũng nước đục này. Tiếng nghị luận thì càng ngày càng lớn và càng được đẩy đi xa và khiến cho người trong cuộc cũng không khỏi thập phần đỏ mặt tía tai đây rồi.

“Ây! đánh ghen thật rồi!”

“Diệp nhị thiếu gia vậy mà cũng có với Phương đại tiểu thư và Hạ Lộ mỗi người một chân thật đây này!”

“Ây! Thật không biết ai mới tựu là đại phu nhân đây này?”

“Ây! Không hẳn là Phương Đại tiểu thư sao?!”

“Sao lại nghỉ là Phương Phương rồi a!”

“Không nhìn Phương Đại Tiểu Thư khí tức a!”

“Bị Nhị Đại phu nhân bắt quả tang cặp bồ tại trận Diệp nhị thiếu gia không dám lên tiếng rồi đây này!”

“Ây! Diệp Nhị thiếu gia thật biết giấu a! Nếu tựu không có hôm nay bị bắt gặp tại trận, thật không biết hắn có thể giấu đến đâu a. Hắn thật có bản lĩnh rồi đây này!”

“Không nghỉ Hạ Đông Nghi vậy mà lại là tiểu tam a!”

“Diệp nhị thiếu gia khẩu vị thật lớn a! Song nhị Hoa Hậu giảng đường cũng cho bắt tới tay đây rồi! Không biết…?”

“Ây! Ngươi không phải là nói lên đầu Tử Huyên a!”

“Vương Nữ Thần a! Có lẽ nào?”

“Trác học tỷ sao có thể đây này?”

“Ây! Mọi người không thấy Phương Phương khí huyết quá ư là thịnh a? Có khi nào đã lỡ có baby rồi a?”

“Ây! Lẽ nào! Sẽ không tựu lại có thêm một tiểu loli đây này?”

Đám đông nghị luận càng lúc càng hăng trong đó càng lúc càng có những từ khó nghe, mà đa phần là hướng về Phương Phương trên đầu a. Vốn dĩ cũng đúng thôi bình thường tính khí nàng không được lòng mọi người trong trường nên lúc này tựu có cơ hội đám đông không sẵn dịp té nước theo mưa mới là chuyện lạ a!

Phương Phương hai tay nắm chặt, mặt đỏ đến tận mang tai, không ngừng thở ra phì phì. Thật là bức người quá a! Cái gì mà đại phu nhân, cái gì mà khí huyết thịnh a, cái gì mà có baby, khó nghe hơn cả là có người tựu đang mắng xéo mắng xéo nàng là tiểu loli đây này! Thật là khinh người quá a!

- Dương Thụy ngươi mồm chó không mọc được ngà voi a!

- Ngô Đông ngươi nhắc lại một lần nữa cho ta nghe a!

Phương Phương đùng đùng nổi giận hướng về phía đám đông mà phản ứng đi đến. Nàng không thể nào kìm được cơn giận nữa đây này. Nàng đạp đạp đi về phía Dương Ngô hai người nắm đấm dương dương tựu là sắp phát sinh biến cố rồi đây.

- Dương Thụy, Ngô Đông ta cho hai ngươi lặp lại một lần nữa rồi đây này!

Phương Phương mặt đầy hắc tuyến, phen này nàng đã thực sự bị đụng đến nghịch lân rồi, phải biết là nàng ghét bị người khác gọi là tiểu loli a. Đám đông thấy vậy nhao nhao đua nhau giải tán, phải biết rằng không nể mặt tăng thì cũng xem phật diện a, phải biết rằng cha nàng tựu là Hiệu Trưởng Hán Đại đây này.

Dương Ngô hai người mặt mày đại biến, phải biết rằng hai người vốn trước kia tựu có chút dây dưa với Phương Đại Tiểu Thư a, nhưng mấy lần đều bị nàng cho băng nên tựu là rất oán hận nàng, nhân lúc nàng gặp nguy cơ hai người tựu không tiếc té nước theo mưa, đem nàng cho kéo vào vũng nước đục vạn kiếp bất phục mới là lạ a.

Nhìn thấy đám đông tựu đang nhanh chóng giải tán, Hạ Lộ mới giật mình để ý sung quanh, khi thấy Hạ Lộ hùng hùng hổ hổ tiến về phía Dương Ngô hai người náo sự nàng vội vả đuổi theo, phải biết nàng quá hiểu tính cách của Phương Đại Tiểu Thư a, nếu tựu lúc này mà không kịp ngăn nàng lại thì sự việc càng náo càng lớn a.

- Phương Phương!...Hạ Lộ đến bên cạnh kéo lấy cánh tay phương phương vừa kịp ngăn nàng lại một bước.

- Lộ Lộ! Tựu hôm nay ai cũng không ngăn được mình lột da hai tên vương bát đản này a. Phương Phương mặt đầy hắc tuyến, trên mặt tựu không giấu được sát khí đang ngùn ngụt bốc lên.

Lúc này sân trường thoáng chốc vắng tanh, mọi người tựu không ai dám dấn thân vào vũng nước đục càng quậy càng lớn này rồi a. Trên sân trường lúc này tựu còn lại sáu người tả hữu, mà Dương Ngô hai người thì mặt mày tái nhợt tựu hôm nay khó mà qua được kiếp nạn này rồi đây này.

Diệp Hiểu Phong tựu đang ôm lấy Hạ Đông Nghi không biết nên đi hay là ở lại xem náo sự Phương tiểu nha đầu đây này. Mà Phương Phương thì lúc này một vẻ thập phần tức giận hướng về phía Dương Ngô hai người phì phì tức giận.

- Ta bảo lặp lại một lần nữa những gì hai người các ngươi vừa nói, tựu mà sai một từ nữa chữ hai người tức khắc mềm xương a.

- T…t…t…a…a …t..a..t…a.a.a.. Dương Ngô hai người tựu là sợ đến xanh mặt lên rồi.

- Phương Phương!... Hạ Lộ một bên muốn ngăn cản cô bạn thân đang muốn nháo sự làm càn tiếp.

- Ngưng! Hôm nay tựu không cho Vương Ngô hai người mềm xương ta tựu không còn là Phương Phương a. Phương Phương khoát tay dứt khoát ngăn không cho Hạ Lộ ngăn cản nàng trừng trị hai tên thối mồm thối miệng này.

Hạ Lộ lắc đầu ngao ngán, tựu là hôm nay khó có ai có thể ngăn cản được cô bạn thân này nháo sự rồi đây này. Bất chợt Hạ Lộ nhìn về phía Diệp Hiểu Phong và Hạ Đông Nghi mong tìm được một phương án giải quyết chuyện này, dù gì chuyện này cũng có lỗi một phần ở hai người bọn họ trên đầu a.

Diệp Hiểu Phong thì một vẻ mặt trầm tư không biết là đang nghĩ gì, còn Hạ Đông Nghi thì như trút được gánh nặng trong lòng đã có người thay nàng nháo lên với Phương tiểu nha đầu này đây rồi, thậm chí có thể cho Phương tiểu nha đầu chút quả đắng nữa đây này.

- Bộ hai ngươi nảo ngắn tựu không nhớ mình đã nói gì a. Có cần bổn cô nương giúp hai người nhớ lại chút ít. Phương Phương vừa nói vừa xắn tay áo tiến về phía Dương Ngô hai người đạp tới.

Không hẳn là Dương Ngô hai người không đánh lại Phương Phương mà tựu là trên đầu còn nể mặt cha nàng tựu là Hiệu Trưởng Hán Đại a. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn a. Tựu là hôm nay không thể không thôi rồi đây này.

Hai người khẽ nhìn nhau một cái như cùng nhau thống nhất tựu hôm này dù có gì cũng phải giáo cho Phương tiểu nha đầu này một trận a. Không thể cứ để người ta cứ trèo lên đầu lên cổ mình mãi như thế được.

- Phương Phương tựu hôm nay đừng có quá đáng a. Ta nhịn ngươi lâu rồi! Ngô Đông không nhịn được quát lớn.

- Phương Đại Tiểu Thư. Ta tựu trên mặt cha ngươi không muốn nháo một chỗ với ngươi, ngươi đừng tưởng ta là ta sợ ngươi đây này! Dương Thụy coi thường hừ một tiếng không thèm để ý gì đến Phương Phương tựu muốn phủi tay rời đi rồi.

- Phản rồi! Phản rồi a! Tựu hôm nay bổn cô nương không xuất ra chút bổn sự thì hai hai tên vương bát đản các ngươi không tâm phục khẩu phục rồi! Phương Phương sát khí càng ngày càng đậm, phải biết là hôm nay Dương Ngô hai người hết lần này đến lần khác đụng chạm đến nghịch lân của cô a.

Phương Phương mặt đỏ đến tận mang tai, xông thẳng về phía Dương Ngô hai người đang muốn chiến cùng một chổ rồi. Nhưng đúng lúc này bỗng có một bàn tay bổng nhiên đem nàng cho ôm lại, khiến cho nàng giật mình trong chốc lát, tạo cơ hội cho Dương Ngô hai người thừa cơ hội lủi mất.

Người ngăn nàng lại không là ai khác chính là Diệp Hiểu Phong đây này. Hắn tính phủi tay bỏ đi rồi nhưng khi thấy Phương Phương hôm nay tựu là không nháo lớn không xong nên nói nhỏ cho Hạ Đông Nghi lên lớp trước còn mình ở lại bang giải quyết vụ này.

Vừa kịp lúc Phương tiểu nha đầu là muốn ra tay rồi hắn chỉ đành cho nàng ôm lại, mắt liếc lấy một cái ra hiệu cho Dương Ngô hai người nhanh chóng rời đi. Mà Dương Ngô hai người tựu thấy Diệp Hiểu Phong ra tay rồi nào dám chậm trễ đứng lại a. Phải biết Diệp Hiểu Phong tựu là Phú Nhị Đại đây này, ở Vũ Hán này liệu có mấy người dám trước mặt hắn không bán cho bộ mặt a.

- Buông ta ra, là ai ngứa xương muốn ngăn ta lại a? Dương Ngô hai người các ngươi đứng lại cho ta. Hôm nay tựu bổn cô nương là muốn không có cho qua chuyện này a!

Phương Phương thập phần giãy dụa muốn thoát ra để ngăn Dương Ngô hai người đào tẩu đây này. Nhưng vùng vẫy đi nữa nàng cũng là không thoát khỏi vòng tay của Diệp Hiểu Phong a.

Nhưng lúc này cả Diệp Hiểu Phong và Phương Phương đều sượng lại, Phương Phương hai má đỏ bừng cả lên, người như muốn phát hỏa rồi đây này. Là ai? Là tên gia hỏa nào dám lợi dụng tập kích Meo Meo (Ngực) của nàng a. Thật là muốn không chết không thôi đây này. Nàng vậy mà bị lợi người ta lợi dụng tập kích meo meo a. Đã vậy hắn còn không ngừng nhào nặn a. Thật là mất hết tiết tháo a.

Diệp Hiểu Phong càng là giật mình hắn vì muốn cho băng Phương Phương lại nhanh nhất nên chỉ ôm bừa nàng lại, ai ngờ tay của hắn vô tình tập kính trúng vòng một căng tròn của nàng đây này. Đã vậy nàng trong lúc giãy chết kiến hắn hai tay hắn càng siết chặt khiến cho cho tay hắn không ngừng mà vô tình mà nhào nặn meo meo căng tròn đầy đặn của nàng đây này.

Phải nói rằng Phương Phương có một đôi Meo Meo vô cùng săn chắc, vả lại hôm hay nàng lại chọn mặc áo Crop Top nên quả thật là quá tiện nghi cho Diệp Hiểu Phong cảm nhận một cách minh minh sở sở đôi ngọc thố căng tròn của nàng a. Một cảm giác căng mịn và đàn hồi cực kì tốt truyền vào hắn năm đầu xúc tu trên tay nhanh chóng đưa lên đại nảo kiến hắn phụt cả máu cam đây này.

Phút ngượng ngùng qua đi. Diệp Hiểu Phong nhanh chóng buông nàng ra, cũng phải đáng khen cho Dương Ngô hai người vậy mà lủi nhanh không thấy tăm tích rồi a. Lúc này chỉ còn lại Diệp, Phương, Hạ Lộ ba người trên sân.

Vừa được buông ra, Phương Phương liền nhanh chóng quay lại giáng cho Diệp Hiểu Phong một cái tát tai nổ đom đóm. Ai phải biết rằng đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân tập kích Meo Meo a. Vậy mà lại để cho tiện nghi cho Diệp Hiểu Phong đây này.

Phương Phương lúc này đầu tóc rối bời, quần áo sộc sệch, hai má đỏ bừng đến mang tai, hai mắt như sắp khóc cả ra rồi. Nàng lúc này tựu mới biết người ngăn nàng là Diệp Hiểu Phong a, vậy chẳng phải nói người vừa rồi tập kích Meo Meo của nàng là hắn a. Ây! hắn vậy mà còn chảy cả máu mũi, thật là ủy khuất a, thật là tức chết nàng rồi đây này.

Thấy vậy Phương Phương bỗng bưng mặt mà khóc vụt chạy đi, mà đứng bên cạnh Hạ Lộ không biết chuyện gì đang xảy ra, sao tự nhiên Phương Phương lại đánh Diệp Hiểu Phong rồi a. Đã vậy rồi còn khóc và chạy đi đâu đây này. Thấy vậy nàng chỉ đàn ném cho Diệp Hiểu Phong một ánh mắt thông cảm rồi vụt đuổi theo phía sau Phương Phương rồi a.

Sân trường lúc này chỉ còn lại Diệp Hiểu Phong một người, hắn chỉ biết cười khổ lắc đầu thở dài một cái, lấy tay lau đi máu mũi thở dài một cái rồi sải bước hướng về phía lớp học của Hạ Đông Nghi đi rồi. Không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu nữa đây rồi, thật là khiến người ta khó nghỉ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.