Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 4: Chương 4: Phương Phương Nỗi Lòng




Phương Phương hai mắt đỏ au, sớm tựu đầy sương mù che phủ, nước mắt không khỏi từng giọt tí tách đua nhau từ trên gương mặt trắng nõn chảy xuống. Đầu tóc nàng rối bời, áo quần xộc xệch cứ như người vô hồn tất tả hướng Nguyệt Hồ chạy tới.

Trên con đường nhỏ dẫn đến Nguyệt Hồ tựu trồng đầy hoa anh đào, tựu đến tháng ba thì lại có hàng vạn người tập trung dưới những hàng cây ngắm cánh hoa phiêu mình trong muôn dãy sắc hồng bất tận choáng tầm mắt, hàng ngàn lớp cánh hoa anh đào tung bay mỗi khi có luồng gió bất chợt thổi ngang qua.

Tựu lúc này con đường lại vô cùng vắng vẻ, những cành anh đào xơ xác nằm đìu hiu dọc hai bên đường, từng cơn gió lạnh lại cuốn lên những chiếc lá vàng dọc theo con đường dài tĩnh mịch. Thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài đôi tình nhân tay trong tay chậm rãi bên nhau tiến về phía trước.

Phương Phương tâm trạng rối bời, đầu óc thì trống rỗng, tựu phải biết đã từ rất lâu rồi nàng không có khóc qua, nàng là một cô gái mạnh mẽ, nàng sẽ không khóc. Nhưng lúc này nàng lại không thể cầm được nước mắt đang không ngừng lăn dài trên gò má mình.

Nàng như người vô hồn tựu tại một gốc cây bên hồ ánh mắt mơ hồ vô hồn tựu không biết là nàng đang nghỉ gì. Nàng đứng đó tựu rất lâu, cũng không biết là mình đang ngốc lên vấn đề gì nữa đây rồi. Áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bời, trên đó tựu còn lưu lại không ít lá vàng bị gió cuốn lên vướng vào.

Từng cơn gió từ Nguyệt Hồ mang theo hơi nước thổi vào mang theo chút ẩm ướt và lạnh lẽo, Phương Phương đứng đây dưới gốc cây Anh Đào cổ thụ hai tay khẽ xiết lại ôm chặt lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy lên từng cơn liên hồi, có thể tựu là vì lạnh, nhưng trên hết trong lòng nàng đang run lên từng cơn nấc nghẹn ngào.

Nàng đã rất cố gắng, đã tập cho mình trở thành một cô cái có tính cách mạnh mẽ, nàng đã không cho phép mình được khóc, không cho phép mình yếu đuối thêm một phút giây nào nữa. Nàng đã mạnh mẽ, đã lột xác từ một cô bé mít ướt hay khóc thành một người con gái lạnh lùng, cứng rắn và yêu đời.

Nàng đã làm tất cả, thử mọi cách để được hắn chú ý, để được một ánh mắt khen ngợi của hắn, muốn được đứng phía sau hắn, được hắn che chở,… Nàng mệt mỏi khi cứ phải tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra thờ ơ với hắn, nhưng thật ra lúc nào hắn cũng ở trong trái tim nàng, kể từ ngày đó.

Nhưng hôm nay nàng tựu đã thất bại, nàng hành động như một con ngốc, nàng đã đánh mất lý trí, nàng đã ghen, cơn ghen tuông đã khiến nàng đánh mất tất cả. Nàng đã thất thố, đã yếu đuối, lại còn khóc trước mặt hắn,… Những gì nàng thể hiện hôm nay đã xóa sạch những gì nàng tựu đã cố gắng trước đây, tất cả giờ đã trở nên vô nghĩa rồi a. Nàng tựu phải làm gì tiếp đây.

Phương Phương bỗng cảm thấy trước mắt mờ mịt, nàng tựu không biết ngày mai mình phải làm gì, phải làm sao để đối mặt với hắn. Nàng không trách hắn, không hận hắn, nàng chỉ hận bản thân mình quá yếu đuối, quá kém cỏi đây này.

Hạ Lộ cũng một đường vừa đuổi kịp đến, từ xa nàng đã thấy Phương Phương không ngừng run rẩy khi từng cơn gió thổi ngang qua. Có thể trang phục hôm nay của hai nàng là không phù hợp để ra ngoài hóng gió. Tựu là hai nàng cũng là không chuẩn Hạ lộ hai tay ôm mình, từng bước bước đến bên cạnh Phương Phương, váy trắng tung bay trong gió nhẹ tựa như tiên nữ nhân gian chốn phàm trần.

Nàng là người bạn rất thân với Phương Phương, tựu như hai chị em thân thích vậy, nhưng mà trước giờ nàng chưa bao giờ thấy qua Phương Phương hành động như hôm nay, chuyện gì đã xảy ra.

Thật là có quỷ a, nàng không thể tin một Phương Phương bình thường hồn nhiên cười cười nói nói, thông minh lanh lợi, mạnh mẽ, lạnh lùng hôm nay tựu lại hành động thất thố, thiếu suy nghĩ như vậy. Mà hơn hết là nàng tựu chưa thấy qua Phương Phương khóc qua một lần, tựu đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến hình ảnh vô cùng thảm hại này của người chị em đây này.

Hạ Lộ tựu tiến đến phía sau lưng Phương Phương nhưng Phương Phương tựu không hề hay biết, nàng hay vẫn là vẫn thất thần suy nghĩ đây này. Nàng không biết tựu là lúc này nên nói gì để an ủi người chị em này của đây này. Thật sự là lúc này nàng cũng đang rất bối rối.

Tựu hai người cứ một mạch yên lặng ngốc ra như vậy một lúc lâu, không ai là lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí u ám đến quỷ dị này, Phương Phương vẫn là một bộ dáng ngốc hề hề hai mắt đầy sương nhìn về phía hồ nơi xa xăm, tựu không biết là nàng đang suy nghỉ gì đây này. Cơ thể nàng tựu bị gió làm cho sắp đông cứng lại, môi hồng tím ngắt, trông nàng lúc này vô cùng tiều tụy, ốm yếu.

- Phương Phương!...

Cuối cùng Hạ Lộ cũng không chịu đựng được khi trông thấy người chị em của mình trong bộ dáng như vậy chịu khổ đây này. Nàng quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám tĩnh mịch, hướng về phía Phương Phương khẽ gọi.

Phương Phương vẫn một bộ dạng ngốc ra không lên tiếng, mãi cho đến khi Hạ Lộ gọi mấy lần và đến vỗ vào bờ vai nàng, nàng mới giật mình quay lại nhìn Hạ Lộ. Đôi mắt Phương Phương tựu đã sưng đỏ, vô hồn nhìn về phía Hạ Lộ.

Mascara bị nước mắt cho lem đầy hai bên má, tóc tai hỗn loạn tựu còn vướng trên đó không ít lá vàng. Nàng lúc này trông chẳng khác nào một diễn viên hề cố ý làm xấu khuôn mặt mình hết cỡ a.

Phụt!

Hạ Lộ trông thấy mặt Phương Phương xém chút nữa tựu không nhịn được mà bật cười khanh khách. Tựu phải biết mặt Phương Phương lúc này trông thập phần “dọa người” a. Nhưng khi Hạ Lộ thấy đôi mắt vô hồn của người chị em mình thì cô đã không còn cười được nữa. Mà thay vào đó là một sự lo lắng, thập phần lo lắng.

Phương Phương tựu là bị làm sao, nàng tựu vì lý do gì mà bị cho đã kích thành si ngốc như vậy. Phải biết rằng Phương Phương là một cô gái vô cùng mạnh mẽ và lạc quan, để mà đã kích nàng thành như vậy thì sự đã kích đó tựu là không đơn giản a. Hạ Lộ ngốc một hồi vẫn là không thể tìm thấy manh mối đâu rồi.

Phương Phương thấy Hạ Lộ nhưng nàng không buồn đáp lại, tựu lại quay đầu nhìn về Nguyệt Hồ phía xa xăm, mơ hồ, si ngốc tiếp rồi. Thật là có quỷ a… Giữa hai người tựu lại chìm vào im lặng nữa rồi.

Gió lại từng cơn cuốn lên, đem hai nàng tựu cho hai người không thể rùng mình càng là hai tay xiết chặt lấy cơ thể. Môi hồng càng thêm nhợt nhạt lên rồi. Bổng nhiên lúc này Phương Phương lại cất tiếng yếu ớt hướng về Hạ Lộ ngốc lên.

- Lộ Lộ cậu thấy mình đáng thương lắm phải không? À không phải là thất bại thảm hại lắm đúng không?

- Không! Mình…!

- Cậu không cần khuyên mình a! Mình biết mình tựu chỉ là một kẻ thất bại. Một con ngốc không hơn không kém. Không để cho Hạ Lộ nói hết Phương Phương lại một vẽ si ngốc cắt ngang lời.

- Phương Phương à! Cậu…!

- Mình lại thất bại! Lại một lần nữa thất bại!... Nhưng lần này là hết thật rồi!... Sẽ là chấm dứt thật rồi!... Phương Phương vẫn bộ giáng ngốc hề hề vẫn cứ nhìn về nơi xa xăm tựu là đang tự nói một mình rồi.

- A Phương cậu…!

- Thật là mất mặt mà!... Thật là … thật là …! Phương phương tựu lúc này như khóc như cười tựu là không biết nàng làm sao đây rồi, càng làm cho Hạ Lộ thập phần lo lắng thêm. Phải biết rằng cô coi Phương Phương như chị em tốt nên cô càng là sốt sắng lên rồi.

- A Phương! Cậu rốt cuộc là làm sao đây này! Cậu có biết lúc này cậu làm cho tớ sợ lắm không a!

- A! Lộ Lộ! Là cậu ư! Lộ Lộ cậu là sao mà đến đây rồi này? Phương Phương giống như chợt giật mình bừng tỉnh bắt gặp bộ dáng thập phần lo lắng của Hạ Lộ hỏi lại.

- A! Cậu là làm sao đây rồi! Thật là làm cho người ta lo lắng chết đây này? Hạ Lộ bị bộ dáng của Phương Phương làm cho sợ lên rồi, thật không có bị làm cho thành khờ khạo luôn rồi a, thật là không biết Phương Phương tựu là chịu đã kích gì đây này?

- A! Mình làm sao a! Có sao đâu mình vẫn bình thường a! Ây! ở đây gió thật lạnh a!

Phương Phương bổng nhiên đưa tay lên lau mặt bộ giáng tựu như chưa hề có gì xảy ra, gương mặt có chút gượng cười, thân thể có chút run rẫy vỉ lạnh. Càng làm cho người ta tựu là khó hiểu a. Nhất là Hạ Lộ, cô tựu đang nhìn chằm chằm về phía Phương Phương đây rồi.

- Ây! Lộ Lộ! Sao lại nhìn người ta vậy a! Ây! mặt ta là làm sao đây này!

Phương phương đưa hai tay quẹt quẹt bộ dáng đang lau chùi mascara bị lem và sửa sang lại đầu tóc và quần áo, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

“Ân! Có tà a. Thật là có Tà a! Đây là cái gì nhịp điệu a. Thật là làm người ta khó hiểu a”. Hạ Lộ bị Phương Phương bộ dáng dọa cho thất điên bát đảo lên rồi này. Tựu chỉ là nửa ngày trước tiểu a đầu này còn ngây ngốc sướt mướt đây này!. Thật là có quỷ a.

- Ây! Phương Phương đây là?... Cậu là có làm sao a? Hạ Lộ bộ dáng như muốn xuyên thấu Phương Phương mà nhìn về.

- Ây! Làm sao là làm sao a?... Không phải là đang trù ẻo ta đây này? Phương Phương vẫn là một bộ dáng tiểu cường cường đập chết vẫn không khai, điệu bộ như không có chuyện gì xảy ra đây này.

- Ây! Cậu tựu là không có bị làm cho hư não a! Mới nãy còn …! Ây! Thật tựu là phải đưa cậu đi viện đây này.

- Ý gì a! Ta tựu là vẫn bình thường a! Có ngươi tựu có vấn đề a. Ây! tựu không là nhìn ta vậy a! Làm người ta sợ chết đây này! Phương Phương vẽ mặt tựu như chưa có chuyện gì xảy ra đây này.

- Ây! Có quỷ a! Tựu là không muốn để ý ngươi nữa rồi a. Ân! Mà tựu không có làm sao ak? Hạ Lộ xăm xăm mà ngó Phương Phương tựu thật kỹ một vòng nữa, nhưng vẫn là mờ mịt không tìm thấy tý gì gọi là dấu vết. Thật là có quỷ đây này.

- Ân! Ngươi tựu là không lạnh a. Ta thấy lạnh đây này! Phương Phương tìm cớ đánh trống lãng sang chuyện khác. Tựu là lúc này nàng mới cảm thấy lạnh đây này. Môi nàng đã đã nhợt nhạt đi rất nhiều vì lạnh.

- Ân! Tựu là phải về rồi đây này. Hạ Lộ đành thôi buông tha cho Phương Phương một bên hướng Phương Phương hai người từ con đường nhỏ tiến về trường.

Hai người lại một vẻ trầm mặc cùng bước đi trên đường hướng trở lại trường học. Hạ Lộ trong lòng vẫn là chưa tha cho sự tò mò vẫn là hướng về phía Phương Phương mà tra xét, nhưng thật là quỷ dị, Phương Phương tựu như đã không có chuyện gì xảy ra, lại một bộ dáng giống như bình thường lại rồi đây này. Thật là không biết Phương Phương tựu là trong hồ lô đang chứa thuốc gì a.

Hai người thân hình nhỏ nhắn rẽ theo con đường nhỏ mà đi, từng cơn gió khẽ cuốn qua khu vườn anh đào xơ xác, khẳng khiu trụi lá, càng làm cho khung cảnh thập phần u ám. Hạ Lộ váy trắng khẻ phất phơ trong gió bước đi bên cạnh Phương Phương, đầu óc mơ mơ hồ hồ suy nghĩ về những chuyện quỷ dị đã xảy ra hôm nay nhưng nàng dường như mờ mịt không tìm ra chút đầu mối gì. Nàng tựu là mình hiểu rõ Phương Phương nhưng xem ra không phải rồi đây này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.