ICU khoa lúc này vậy mà vô cùng yên tĩnh, nơi đây vốn là khu điều trị cho các bệnh nhân nặng nên rất cần sự yên tĩnh, vốn dĩ Diệp Hiểu Phong đã tỉnh nên cần chuyển sang khu khác, nhưng dù sao hắn cũng vừa mới tỉnh lại không lâu, và cũng là mục tiêu nghiên cứu của cha con Dương Thế Cương, cộng với hắn tình hình có chút nhạy cảm nên vẫn là được đặc cách ở lại theo dõi ở ICU khoa. Mà quan trọng là cái kia Dương Lộ Thần bác sĩ mắt vẫn là không ngừng chú ý đến hắn động tĩnh.
Trong phòng bệnh lúc này Diệp Hiểu Phong cũng không hề hay biết đến việc Dương Lộ Thần vẫn đang âm thầm theo dõi hắn, vẫn một mặt giả ngốc cùng Phương tiểu nha đầu trò chuyện tới.
“Tiểu Phương sao em lại nói vậy! Hạ Đông Nghi cô ấy làm sao?”
“Tiểu Phong! Anh vậy mà thật vô tâm, cách đây không lâu Tiểu Nghi cô ấy đã rất đau khổ khi biết chuyện mình đánh mất đi đứa con của hai người, cô ấy sợ anh vừa tỉnh lại sợ anh lại suy nghĩ nhiều nên bắt mọi người phải đem chuyện này giấu đi không nói cho anh biết, sáng nay khi tới đây thăm anh, rời khỏi phòng bệnh cô ấy đã khóc rất nhiều.”
“Đứa bé! Chuyện gì xảy ra?”
Diệp Hiểu Phong lúc này cố dằn lại trong mình sự tức giận, trong mắt hắn vậy mà lúc này không hiểu một tia sát khí chợt lóe qua, tuy là rất nhanh nhưng cũng là khiến cho Phương Phương không khỏi giật mình lạnh cả xương sống, nhưng nàng vẫn là bình tĩnh, giả bộ như không thấy gì vẫn là u buồn nói tiếp.
“Phong tử! thật xin lỗi, lúc trước em thật không biết Tiểu Nghi là đang mang trong mình giọt máu của anh, nên đã gây sức ép cho cô ấy rất nhiều, dẫn đến chuyện cô ấy bị sảy thai… Phong tử! Em thật có lỗi với hai người và đứa bé!...”
Phương Phương vậy mà điệu bộ như sắp khóc ra, một mặt ân hận hướng Diệp Hiểu Phong xin tha lỗi. Diệp Hiểu Phong thật bất lực, cái này tiểu nha đầu thật là ngốc mà, vậy mà luôn đem chuyện đứa bé để ở trong lòng, một mình cứ đinh ninh là vì mình mà hại chết đứa con còn chưa kịp chào đời của Diệp Hiểu Phong và hạ Đông Nghi.
“Tiểu Phương! Anh không nhớ là chuyện gì đã xẩy ra nhưng em cũng không cần đem chuyện này cứ mãi để ở trong lòng. Chuyện gì qua rồi thì cứ để cho nó qua đi.”
Diệp Hiểu Phong vẫn một bên kiên trì dỗ dành Phương Phương, hắn lại không thể đem toàn bộ sự thật về đứa bé nói cho nàng biết, nói vậy chẳng khác nào thú nhận với nàng là hắn không hề mất trí. Đây là điều mà hắn không hề mong muốn, nên chỉ có thể một bên giả động viên nàng tới.
“Phong tử!... Em phải làm sao đây!... Em thật có lỗi với hai người!... Tiểu Nghi cô ấy!...”
Phương Phương vậy mà lúc này cho khóc rống lên, nhưng trong mắt vậy mà thoáng qua một tia giảo hoạt khẽ quan sát Diệp Hiểu Phong.
Diệp Hiểu Phong không khỏi có chút bó tay bó chân, cái này tiểu nha đầu vậy mà nói khóc là khóc, phải biết hắn là rất sợ chứng kiến con gái khóc. Hơn nữa lúc này Phương Phương lại đem chuyện Hạ Đông Nghi nhấc lên, khiến hắn vậy mà có chút sốt ruột lo lắng đi ra, phải biết Hạ Đông Nghi lúc này chẳng khác nào hắn một cái nghịch lân. Hắn vậy mà có chút luống cuống đi ra.
“Tiểu Nghi cô ấy làm sao?... Tiểu Phương bình tĩnh đừng khóc nữa…”
“Phong tử!... Em phải làm sao đây?.... Òa … Em thật là có lỗi với cô ấy!... Tiểu Nghi cô ấy thật là đáng thương…”
Phương Phương vậy mà lúc này không kiêng dè gì nữa càng là khóc rống lên, trong mắt càng là nhiều hơn một tia giảo hoạt, trong lòng càng là nở một nụ cười đắc ý “Phong tử! đến coi anh giải quyết ra sao?...”
“Oách! Tiểu Phương em đừng có khóc nữa!... Bình tĩnh a!... Chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà… Đến từ từ nói xem Tiểu Nghi cô ấy làm sao?...”
Diệp Hiểu Phong vậy càng là lúng túng tay chân, Trong lòng hắn lúc này rất là lo lắng cho Hạ Đông Nghi, phải biết hắn vậy mà từ hôm Diệp Thiên Thành tàn nhẫn ra tay với hắn, hắn lại rất là lo cho sự an nguy của các nữ nhân xung quanh hắn, nhất là Hạ Đông Nghi khi nàng biết rất nhiều chuyện làm khuất tất của Diệp Thiên Thành, hắn sợ là khi hắn tỉnh lại tên anh trai khốn nạn kia sẽ lo lắng mà nhanh xuống tay với Hạ Đông Nghi.
“Òa… Tiểu Nghi cô ấy thật là đáng thương nha!...”
Phương Phương thấy vậy càng là được đà khóc to lên, càng là khiến Diệp Hiểu Phong không khỏi lúng túng tay chân, cái này là muốn đòi mạng người a, cũng may là phòng có cách âm tốt không thì không khỏi đem cho nữa cái bệnh viện cũng bị nàng cho đánh thức.
Mà làm hắn khó chịu nhất lúc này là chuyện Hạ Đông Nghi, cái này tiểu nha đầu lại không ngừng khóc nức nở càng khiến cho hắn trong lòng càng như có lửa nóng, vô cùng sốt ruột.
“Tiểu Phương!... Bình tỉnh đừng khóc nữa!... Đến từ từ nói xem Tiểu Nghi nàng là làm sao?...”
“Phong tử! … Anh vậy mà thật vô tâm!... Tiểu Nghi cô ấy vậy mà thật khổ nha!...”
Phương Phương được đà càng khóc rống lên, trong lòng là không khỏi đắc ý đi ra “Phong tử! cuối cùng anh cái đuôi chuột cũng chịu lòi ra, xem lần này anh còn trốn được.”
“Oách! … Tiểu Phương anh nhận lỗi được chưa! … Đến nói xem Tiểu Nghi cô ấy làm sao!... Thật khiến người ta sốt ruột.”
“Phong tử!... Bác sĩ Lý nói cô ấy sau này không thể có con được nữa!... Òa… Em thật có lỗi với cô ấy!”
“Không phải trước chỉ nói xẩy thai thôi sao?... Sao giờ lại nói không thể có con được là sao?”
Diệp Hiểu Phong không khỏi khó hiểu đi ra, lần trước nha đầu này mấy lần nhấc lên với hắn chuyện này, cũng là đâu có nói Hạ Đông Nghi chuyện không thể có con được, chuyện này vậy mà có chút kỳ quái nha. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ được nhiều bởi lúc này hắn tinh thần đều đang đặt hết trên người Hạ Đông Nghi đến lo chuyện an nguy của nàng, nào có suy nghĩ được nhiều.
“Òa… Tiểu Nghi đáng thương!... Bác sĩ Lý nói cô ấy mất máu quá nhiều, lại phát hiện trễ nên ảnh hưởng tới việc sinh nở sau này.”
Phương Phương vừa nói đôi mắt tính quái không ngừng quan sát lấy biểu hiện của Diệp Hiểu Phong, trong lòng càng là đắc ý đi ra.
“Chuyện này!... Tiểu Nghi cô ấy biết chưa?... Bác sĩ Lý có nói đến hướng điều trị không?”
Diệp Hiểu Phong càng là lo lắng tới, hắn sợ là Hạ Đông Nghi nếu biết chuyện này là sẽ hoàn toàn suy sụp, phải biết là nàng vui mừng đến thế nào khi biết mình sắp được làm mẹ, cũng đã suy sụp đến thế nào khi biết mình mất đi đứa bé, nếu nàng lại biết chuyện này, có lẽ nàng sẽ không vượt qua được mất. Diệp Hiểu Phong trong lòng vậy mà vô cùng lo lắng, hắn vậy mà quên luôn chuyện mình đang giả mất trí, mà không ngừng đem sự lo lắng cho Hạ Đông Nghi hướng Phương Phương hỏi tới.
“Phong tử! Anh thật là rất quan tâm đến Tiểu Nghi nha! Xem bộ dáng của anh là rất lo lắng!”
Phương Phương vậy mà lúc này nở một nụ cười tinh quái nhìn Diệp Hiểu Phong, nha đầu này thật là khó đớ, nói khóc là khóc, mà nói cười liền cười chẳng hề có thông báo trước, khiến người ta thật khó mà đem nàng cảm xúc cho nắm bắt.
Diệp Hiểu Phong cũng là không mấy chú ý đến biểu hiện này của nàng, nói thật lúc này hắn tâm trí đều để ở trên người Hạ Đông Nghi, nào có một sự phòng bị với Phương tiểu nha đầu này, hắn vậy mà tưởng nha đầu này lại ăn phải dấm chua bộ dáng.
“Tiểu Phương là lúc nào rồi còn ghen loạn. Mau nói xem Tiểu Nghi chuyện sao rồi?”
“Phốc … Phốc ….Phong tử! Anh xem!... Anh diễn xuất thật là tệ! ….”
Phương Phương vậy mà lúc này ôm bụng cười nắc nẻ nhìn bộ dáng vô cùng lo lắng của Diệp Hiểu Phong.
“Tiểu Phương! Em còn đùa nữa!... Mau nói Tiểu Nghi chuyện chính!... Thật khiến người ta xót ruột!”
Diệp Hiểu Phong không khỏi nổi nóng, cái này tiểu nha đầu thật khiến người ta lo lắng chết được, đã là giờ phút nào rồi còn đùa giỡn được, cái này thật mà không biết bao giờ mới trưởng thành được.
“Phốc… Phốc….Phong tử! Anh không phải là mất trí nha! Sao lại khôi phục nhanh nha!... Xem bộ dáng lo lắng của anh kìa!...”
“Oách! Tiểu Phương em!...”
Diệp Hiểu Phong lúc này có chút xám xịt, cái này Phương đại nha đầu thật là hết nói, nàng là đến đây dò xét hắn mà, hắn vậy mà thật sơ xuất vậy mà để cho tiểu nha đầu này nắm bắt được cái đuôi. Nàng vậy mà quá tinh ranh.
Giữa lúc Diệp Hiểu phong còn đang cứng họng chưa biết phải giải thích ra sao thì Phương Phương lại ôm bụng cười nói:
“Phốc … Phốc … Phong tử anh thật là biết diễn nha! Suýt chút nữa em cũng là bị anh cho lừa gạt được.”
“Lừa gạt!... Chuyện gì? Cái gì diễn xuất? Tiểu Phương hôm nay em thật là khó hiểu”
Diệp Hiểu Phong vậy mà giả ngốc hỏi tới, hắn cũng không ngu vội khai ngay, chỉ cần hắn không thừa nhận thì tiểu nha đầu này cũng không làm gì được hắn.
“Phong tử! Anh không cần phải giả ngốc. Anh diễn xuất vậy mà quá tệ.”
Phương Phương càng là ôm bụng cười ngặt nghẽo, cái bộ dáng ngốc trệ lúc này của Diệp Hiểu Phong vậy mà khiến nàng không nhịn được cười. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!