Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 36: Chương 36: Á mỹ cha - Ta nguyện ý




- Lưu manh! Còn không mau thức dậy!

Đang lúc Hướng Nhật trong cơn dâm mộng đem nàng Thiết cảnh sát đè lên giường thì lỗ tai truyền tới cảm giác đau đớn đem hắn đang chuẩn bị dựng thương lên ngựa bị kéo về thực tại.

- Em làm gì vậy, em yêu? - Hướng Nhật xoa xoa chỗ vừa bị véo.

- Dậy thôi, anh đúng là quỷ lười mà, phải đi học rồi!

Sở Sở một tay cầm cái giá xới cơm bằng gỗ, tay còn lại trút giận lên người lưu manh đang nướng trên giường:

- Anh ngủ chảy cả nước miếng, đáng chết! Bẩn hết cái gối đầu ‘Mickey’ của người ta rồi, anh đền đi!

- Để anh ngủ thêm một lúc. Không phải một cái gối hình cartoon thôi sao? Đợi anh có thời gian anh mua cho em một vạn cái, năm ngàn cái cho em ôm, năm ngàn cái cho em ném chơi khi cao hứng, còn mua... a! Không có…

Hướng Nhật sau khi ú ớ vài tiếng thì lật người một cái, lại tiếp tục ngủ!

- Đáng ghét quá! Anh mà còn không rời giường, bữa sáng nguội hết cả rồi. Có phải là muốn em lấy nước đá làm tỉnh anh không hả?

Hướng Nhật bật ngay người dậy, ra sức gãi đầu, giống như trên đó có cả mấy chục đàn chấy rận:

- Anh ghét đi học!

- Đi đánh răng! Rửa mặt mau! - Sở Sở nói như ra lệnh.

- A!

Hướng Nhật điên cuồng hét lên một tiếng rồi vọt người xuống giường, vẻ mặt đằng đằng sát khí chạy vọt vào phòng tắm.

- Đáng ghét! Anh dọa em đó hả.

Sở Sở vội vàng vỗ vỗ ngực, lúc đầu còn tưởng hắn lao vào nàng.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Hướng Nhật tinh thần tốt hơn tí xíu nằm ngả người trên ghế sofa. Hắn gác cả hai chân lên bàn, tiện tay mở TV, nhàm chán đổi kênh. Bây giờ việc duy nhất phải làm là chờ em yêu dọn bữa sáng lên. Trải nghiệm qua vài ngày sống trong cảnh có người phục vụ cơm nước tới tận miệng cộng với trình độ lười biếng đã đạt tới mức ‘lô hỏa thuần thanh’ như hắn, hắn rất nhanh thích ứng với chuyện được em yêu phục vụ miếng ăn cái ngủ và coi nó như là một thói quen tốt.

- Lại là món trứng nữa sao?

Hướng Nhật nhìn thấy cái đĩa trong tay Sở Sở vàng trắng đan xen chính là món trứng gà rán, hắn giống như nuốt phải một con mọt nhỏ. Tuy nói em yêu của hắn tài nghệ bếp núc hoàn toàn có thể tặng cho hai chữ ‘cao thủ’, nhưng mỗi ngày ăn cùng một loại đồ ăn thì cho dù là ai cũng có lúc thấy ngán ngẩm buồn nôn.

- Không ăn thì đổ đi là xong. - Sở Sở làm bộ muốn đem đĩa đồ ăn đi.

- Đừng, đừng, anh ăn mà!

Hướng Nhật bất đắc dĩ cúi đầu cam chịu, nếu không đem nó tiêu diệt sạch sẽ chỉ sợ hắn phải rước lấy một trận dỗi hờn nhức đầu.

- Khó ăn như vậy sao? Nhìn anh ăn giống như em cho anh ăn thuốc độc không bằng. Chẳng lẽ anh không biết trứng rán là món có giá trị dinh dưỡng nhất sao?

Sở sở ở bên cạnh kể lể phân bua mới hắn.

- Anh chỉ biết hình như ăn trứng gà có thể kích thích tuyến thượng thận, theo đó tăng cường cái công năng nào đó he he...

Hướng Nhật dâm đãng cười cười một cách mờ ám.

- Đi chết đi!

Sở Sở lườm hắn một cái rồi nói:

- Em đi học trước đây, anh nhớ là phải đến trường đó, đừng trốn học nếu không em về sẽ cho anh biết tay em…

- Này em yêu, em không đợi anh sao? - Hướng Nhật bất mãn hỏi.

- Chờ cái đầu anh ấy! Lại muốn ở trên đường sàm sỡ người ta, nhiều người như vậy, em không cần!

Sở Sở nói xong cầm cái xách tay Chanel đi ra cửa.

- Không nghĩ tới cô nàng học hết tẩy của mình sớm như vậy, đúng rồi, đúng rồi.

Hướng Nhật miệng đầy thức ăn, vừa nhai nuốt vừa tự hỏi:

- Chẳng lẽ công lao này là do nước miếng của mình? Nếu mà là như vậy thì phải sử dụng nó cho thật tốt mới được, nữ nhân quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt!

Lần lựa dây dưa một hồi đến tám giờ rưỡi sáng, khi hắn đến trường học thì vừa lúc hết tiết một. Đối mặt với thế công cường đại vô đối bằng nước mắt của Sở Sở, Hướng Nhật cuối cùng giơ cờ trắng đầu hàng, thề rằng sau này sẽ không đến muộn nữa, nhưng đồng thời hắn cũng sẽ có nhiều cơ hội để sàm sỡ, vì em yêu của hắn đáp ứng đi học cùng với hắn.

Đang chuẩn bị cùng Sở Sở vuốt ve trò chuyện một phen thì Đầu củ tỏi ở đâu hớt hơ hớt hải chạy tới:

- Đại ca, Thạch Thanh tìm anh.

- Tiểu Thanh, nàng đến đây làm cái gì?

Hướng Nhật nhức đầu, chẳng lẽ lại vì vấn đề gia tăng thực lực.

Đầu củ tỏi ở bên cạnh nghe được mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng, trong lòng khen ngợi đại ca thực quá sức lợi hại. Ở ngay trước mặt bạn gái còn quang minh chính đại thân thiết âu yếm gọi tên một phụ nữ khác, thật sùng bái lão đại hết sức! Tưởng rằng lập tức sẽ có một trận núi lửa phun trào không ngờ sự việc diễn ra êm ru làm hắn trợn mắt há mồm ngây ngốc nhìn.

- Chị Thanh tìm anh khẳng định là có việc cần, anh còn không mau đi!

Sở Sở gỡ bàn tay quỷ quái của hắn đang đặt trên eo mình ra, sẵng giọng.

- Đã có lệnh của bà xã không dám không nghe! Nếu đã như vậy, anh đi đây.

Hướng Nhật đi được hai bước quay đầu lại bày ra lý do để trốn tiết:

- Nếu có việc quan trọng anh không thể quay lại thì đừng tính là trốn học nhé?

- Hừ, đợi sau này sẽ hỏi chị Thanh, nếu quả thật có việc thì thôi, nhưng mà nếu không có việc gì... Hậu quả anh tự mình lo thu xếp đi!

Sở Sở lời lẽ nghiêm trọng uy hiếp nói.

- Anh biết rồi mà bà xã.

Hướng Nhật chớp chớp mắt, đồ đệ ngoan như vậy thì tùy tiện tìm lý do gì đó là có thể qua mặt được thôi, quá đơn giản!

Khi hắn ra khỏi phòng học, quả nhiên thấy đồ đệ ngoan mặc váy dài liền thân lẳng lặng đứng quay lưng về bên này ở cách đó không xa. Gió nhè nhẹ lay động góc váy của nàng, hình ảnh duyên dáng yêu kiều làm cho lưu manh không thể không có một chút ý niệm không lành mạnh trong đầu.

- Tiểu Thanh em tìm anh hả? - Hướng Nhật biết rõ nhưng vẫn hỏi.

- Sư phụ, lại tới làm phiền anh, thực ngại quá.

Thạch Thanh vừa khom lưng vừa nói.

- Không có gì đâu! Em chính là đồ đệ ngoan của anh, có cái gì mà mắc cỡ ngượng ngùng chứ.

Hướng Nhật giọng mập mờ nói.

- Là như thế này, sư phụ, anh có thể theo em đến một nơi này không? Thạch Thanh đỏ mặt có chút thẹn thùng nói.

- Đi đâu?

Hướng Nhật trong lòng dao động, tiếp đến thấy đồ đệ mặt đỏ như gấc, trong đầu hắn chợt hiện khung cảnh nóng bỏng trong một khách sạn nào đó.

- Sư phụ đi rồi sẽ biết.

Thạch Thanh hai tay giao nhau đặt dưới bụng, khom người nói.

- Ây? Tiểu Thanh, em sai rồi. Đối với sư phụ mà còn dấu dấu diếm diếm như vậy, đó chính là không tôn sư trọng đạo.

- A, thực xin lỗi, sư phụ, em không phải có ý đó đâu.

Thạch Thanh cuống quít hạ thấp người giải thích.

- Ha ha, anh thuận miệng nói ra thôi, không có ý trách em đâu.

Hướng Nhật vô cùng vừa lòng với biểu hiện của đồ đệ, rất lễ phép và chu đáo. Từ nãy đến giờ đã cúi lạy ba lần rồi, hình như có một nước lắm đảo nào đó có cái lễ nghi như vậy, chẳng lẽ Tiểu Thanh... ông già nàng là thị trưởng, cho nên không có khả năng là người Nhật Bản, vậy rất có thể là mẹ của nàng chăng?

- Tiểu Thanh, hỏi em một chuyện này.

- Sư phụ, anh hỏi đi.

- Mẹ em là người Nhật sao?

- Đúng vậy Sư phụ. Sao anh biết được vậy?

Thạch Thanh ngạc nhiên nhìn hắn, cái này tuy không phải là chuyện bí mật to lớn gì nhưng cũng là rất ít người biết.

- Thì ra là vậy! Ha ha, là bởi vì em khom người lễ phép quá nên anh mới hoài nghi. Đúng rồi, bình thường đều là mẹ em dạy em sao?

Hướng Nhật tâm tình kích động, đồ đệ ngoan quả nhiên có truyền thống của phụ nữ đảo quốc, đây đúng là cái phúc lớn của mình.

- Đúng vậy, sư phụ!

- Em nói được tiếng Nhật không?

- Dạ không. Mẹ không có dạy em, ba em cũng không cho em học.

Thạch Thanh nói đến vấn đề này thì hơi cau cau mày, thấy vậy Hướng Nhật nuốt nước miếng cái ực, thật sự rất mê người.

- Vậy nếu nghe ba từ ‘á mỹ cha’ em có biết là gì không?

Hướng Nhật trong lòng đầy ý nghĩ đen tối hỏi.

- Á mỹ... là tiếng Nhật sao? Nó có nghĩa là gì hả sư phụ?

Thạch Thanh trong mắt có một chút chờ mong, nói chung chính là do tò mò, hình như không có gì có thể làm khó sư phụ cả, ngay cả tiếng Nhật cũng biết nói!

- Ý nghĩa của ba từ ‘á mỹ cha’ này cùng với ‘ta nguyện ý’ không khác nhau lắm. Như sau này nếu anh có việc gì bảo em làm, em trả lời một câu ‘á mỹ cha’ là được.

Hướng Nhật cố ý bóp méo sự thật, nhớ tới đời trước lúc ấy còn đang học đại học cùng đám bạn bè ‘mèo mã gà đồng’ của hắn nghe tiếng đàn bà kêu gào ‘á mỹ cha’ qua những cảnh tuyệt vời trong các phim AV. Nếu đổi lại là cô đồ đệ xinh đẹp trong trắng này cũng kêu một hai tiếng như vậy, không chừng có thể làm hắn kích thích quá độ mà 'bắn xối xả' cũng nên!

- Á mzỹ da, á mỹ chaa, á mỹ… là ‘ta nguyện ý’ sao?

Thạch Thanh ngượng ngịu phát âm, sau đó lại cung kính vái hắn một cái nói tiếp:

- Cảm ơn sư phụ, em biết rồi!

Hướng Nhật nghe được thiếu chút nữa 'bắn' ra ngoài, giọng của đồ đệ ngoan hiền thông minh vốn còn có chút lạnh lẽo, nhưng lúc nàng nói những lời này thì sao lại hấp dẫn không thể tả nổi, thiệt giết người a! Hắn nghĩ không biết nếu lên giường thật thì sẽ mất hồn đến thế nào, nghĩ đến đây ‘thần thương’ của hắn dựng đứng lên biểu lộ sự đồng cảm, để tránh bị phát hiện Hướng Nhật lập tức đổi đề tài:

- Tiểu Thanh, em thật sự không nói cho anh biết đi đâu sao?

- Thực xin lỗi sư phụ. Đáng lẽ em không nên giấu anh, nhưng mà ba em nói, trước khi anh đến nơi thì không thể nói ra.

Thạch Thanh lại một lần nữa vừa xin lỗi vừa giải thích.

- Anh biết rồi, thì ra là đến nhà em.

Hướng Nhật hơi buồn cười phát hiện ra không biết cô đồ đệ của mình là người sao Hỏa (Mars) hay là sao Diêm vương (Pluto), thật là khờ khạo đáng yêu quá đi thôi. Sự thật nàng không muốn nói cho mình biết nơi sẽ đưa mình đến, nhưng chỉ một câu nói ngây thơ lại lộ ra mục tiêu.

- Sư phụ sao mà anh biết được?

Thạch Thanh nghe hắn nói xong kinh ngạc đưa tay che miệng, chẳng lẽ sư phụ thực là không gì không biết sao?

.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.