Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 112: Chương 112: Ác nhân đánh trống la làng




Vừa mới giao chút chuyện riêng nhờ Hầu Tử làm, nhân tiện tại quán bar uống vài ly rượu thì cũng đã đến giữa trưa, Hướng Nhật vội vàng trở về nhà.

Về đến nhà, đáng tiếc hai người đẹp của hắn còn chưa về tới, lưu manh đang đói tới nỗi bụng phía trước gần như dán dính vào lưng phía sau "xẹp lép", dở khóc dở cười nghĩ: cho dù có mua đồ lót kích tình đi nữa cũng không cần phải đi lâu như vậy, giữa trưa rồi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu?

Hướng Nhật lập tức lấy điện thoại cầm nơi tay, bấm một số điện thoại.

- À, anh đó hả? Anh tìm em có chuyện gì không?

Sở Sở giọng nói cực kỳ hưng phấn trả lời máy.

- Cưng à, hiện tại là mấy giờ rồi mà còn không chịu về nhà. Anh đói muốn rã họng gần chết rồi!

Lưu manh bất mãn nói.

- Bây giờ không phải còn sớm mà?... Để em xem giờ coi sao... Cái gì! Đã gần mười hai rưỡi rồi à. Sao có thể vậy được, mới vừa rồi em xem thì mới qua chín giờ sáng tí thôi mà. Xin lỗi anh nhe, bọn em quay về ngay.

- Thôi đi! Nếu thích thì bọn em cứ tiếp tục mua sắm đi. Anh tự ra ngoài ăn được rồi, hai em vui là được.

Hướng Nhật có chút bực mình, rõ ràng lúc đi đã là hơn chín giờ, không lẽ hai cô nàng chỉ mới tới nơi thôi sao?

- Thật không?

Sở Sở suy nghĩ đắn đo khi nghe lời đề nghị của hắn.

- Ừ, hai em cứ từ từ mua sắm đi, anh ra ngoài ăn.

- Wow! Anh yêu thật dễ thương quá đi. Để em cưng cái nghe. Chụt…!

Sau khi làm cái ‘chóc’ Sở đại tiểu thư cúp ngang điện thoại.

Hướng Nhật cười khổ lắc đầu, nếu sớm biết vậy thì đã không trở về nhà làm gì, ở bên ngoài ăn cho khỏe. Xem ra sau này lúc các nàng đi ra ngoài dạo phố thì mình tốt nhất nên gọi điện thoại hỏi thăm các nàng có ở nhà không cho chắc, nếu không một mình thui thủi ở nhà có gì vui?

Dùng cơm trưa qua quýt ở bên ngoài xong, Hướng Nhật quay trở lại trường. Nhưng khi vừa bước vào phòng thì hắn phát hiện không khí giữa trưa này có phần kỳ kỳ. Hơn nữa cái không khí này không bắt nguồn từ người khác mà đúng là từ bản thân hắn!

Mặc dù luôn luôn làm mặt dày không thèm để ý đến chuyện này chuyện nọ, nhưng hiện giờ chính do mối quan hệ giữa lưu manh cùng Sở Sở đã sớm xác định, hơn nữa hắn lại thường cùng đồ đệ Thạch Thanh và Sở Sở ba người cùng một chỗ, mọi người sớm không còn cảm thấy kỳ quái. Không biết cuối cùng là chuyện gì mà bọn họ ngày thường thấy lưu manh thì tránh xa ba thước, nhưng hôm nay vẫn rù rì nói thầm trước mặt hắn.

- Đại ca, anh hôm nay thảm rồi.

Đầu củ tỏi đang đứng trong góc liền tiến về phía hắn, không chờ lưu manh mở miệng đã vụt nói ra trước. Nhìn thằng em đã thay quần áo mới, trên mặt cũng nhìn không ra dấu vết bị đánh, hiển nhiên đã tỉ mỉ lựa chọn trang phục.

- Cái gì mà thảm?

Hướng Nhật bị giọng nói của hắn làm cho sửng sốt.

- Anh thật không biết gì sao? – Đầu củ tỏi hỏi ngược lại.

- Biết thì còn hỏi chú làm gì? Nói mau, xảy ra chuyện gì?

- Đại ca, anh hiện tại đã nổi danh toàn trường rồi!

Đầu củ tỏi giọng nói đầy khoa trương:

- Bảng đen thông báo của trường mới vừa rồi anh không thấy sao? Trên đó ghi ra thành tích "chói lọi" giữa trưa của anh. Bất quá là một đàn em trung thành của anh, em thật sự không tin vào những cái thứ rác rưởi ghi trên đó!

- Nghe anh nói này, chú có thể sửa lại cái tật xấu hay nói nhảm của mình không hả?

Hướng Nhật không nhịn được gắt.

- Dạ, dạ… Đại ca, là như thế này, anh nghe xong cũng đừng tức giận. Trên bảng kia ghi rõ ràng là anh hôm nay chẳng những đùa giỡn nữ giáo sư xinh đẹp Tống thu Hằng, người mà sắc đẹp được toàn trường công nhận, rồi lại còn đánh người đã có hành động "anh hùng cứu mỹ nhân", chính là giáo sư Mã Vinh... Trường học đã ra quyết định xử phạt anh. Đầu tiên là muốn anh phải viết bản kiểm điểm công khai thừa nhận sai lầm, rồi trong học bạ của anh sẽ ghi một lần hạnh kiểm xấu. Hơn nữa muốn xin lỗi hai người có liên quan kia và bồi thường ba ngàn đồng tiền thuốc men cho Mã giáo sư. Nếu như anh không thực hiện đúng như vậy thì trường học sẽ…

- Thì sẽ đuổi học anh đúng không?

Hướng Nhật giọng nói thoải mái như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ khi nghe cái tin "động trời" này.

- Đúng…

Đầu củ tỏi thấy đại ca mình mặt không đổi sắc, không khỏi bội phục năng lực trấn định của hệ thần kinh của đại ca. Nếu việc này xảy ra trên người nào khác thì sợ rằng không phải như đang nghe tin sét đánh giữa ban ngày sao? Cho dù không phải, không chừng cũng đã sớm ngây người chết lặng, đứng ngồi không yên.

- Nếu mày muốn chơi anh thì anh đây sẽ bồi tiếp mày chơi một lần cho vui...

Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, ánh mắt thoáng hiện lên một tia sắc lạnh. Đang lo tìm không ra lý do để thu thập hắn, không ngờ chính hắn dẫn xác tới miệng như thế. Tốt lắm!

- Đại ca, anh làm sao vậy?

Đầu củ tỏi nghe mà không hiểu hắn đang nói cái gì, nếu không thấy người nào đó sắc mặt coi như bình thường hắn còn tưởng rằng đại ca bị hù dọa đến điên rồi nên nói mê nói sảng.

- Không có việc gì! Chú mày viết thư tình của mình đi, anh bây giờ có chuyện đi ra ngoài một chút...

Hướng Nhật vừa mới đứng dậy thì nghe ở cửa vang lên tiếng kêu réo của một phụ nữ:

- Hướng Quỳ đâu? Tới đây.

- Em đây!

Hướng Nhật chú ý nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng ở cửa phòng nhìn quanh quất. Mặc dù không thường gặp bà ta, nhưng Hướng Nhật không tới nỗi không biết cô giáo chủ nhiệm lớp mình, nhớ mang máng hình như là bà ta họ Trần.

- Đi theo tôi một chút!

Nữ nhân trung niên nói xong thì xoay người bước đi trước.

Hướng Nhật yên lặng theo sát ở phía sau, hắn biết, phiền toái đã tới.

- Hướng Quỳ, nghe nói em hôm nay giữa trưa đánh nhau?

Bên trong phòng làm việc, Trần Tiểu Phân nhìn nam sinh viên đang ngồi trước mặt mà trong đầu bà gần như không có bất cứ ấn tượng nào về hắn. Quần áo rất đơn sơ, áo thun T-shirt ngắn tay màu đen, quần ka ki màu xám tro, cùng với đôi giày thể thao trắng dính vài đốm đo đỏ bên trên. Thân thể trông có vẻ gầy gò, mang một cặp kính, nói chung ngoại hình có vẻ thư sinh trông không tệ chút nào, làm cho người ta cảm thấy hắn là người có văn hóa. Nhìn không có điểm nào giống như loại sinh viên cá biệt quen bon chen với cuộc sống nơi thành thị. Tay phải hình như bị thương, mặt trên băng gạc dính máu màu đã đen xạm lại, xem ra bị thương không nhẹ.

Hướng Nhật cũng không biết nữ giáo viên chủ nhiệm ở trước mặt đang âm thầm nhận xét con người hắn. Mà hắn thật ra cũng không ngờ rằng bởi vì hắn chẳng muốn giải thích, yên lặng ngồi đó lại khiến cho bà có ấn tương tốt về mình, xem ra hắn thành khẩn không có chút làm bộ nào. Hơn nữa tình trạng thân thể của hắn cộng với cánh tay phải bị thương làm cho cảm tình của bà tăng lên không ít.

- Có thể nói cho cô biết là đã xảy ra chuyện gì không?

Giọng nói của Trần Tiểu Phân rất ôn hòa. Thực ra khi nhìn thấy lưu manh thì bà không hề tin một người sinh viên trông thật thà hiền lành như vậy mà dám làm ra chuyện động trời "ghẹo hoa, vùi dập anh hùng" kia. Trước không đề cập đến vấn đề thân hình hắn xem ra yếu hơn nhiều so với "nạn nhân" Mã Vinh kia, chỉ cần thấy cái tay phải bị thương của hắn đang phải băng dày mấy lớp băng gạc thì cũng biết là hắn đang bị thương rất nghiêm trọng, nâng tay lên một chút cũng là chuyện khó khăn chớ đừng nói chi chuyện đánh người.

Thấy giọng nói của bà có sự thay đổi lớn, Hướng Nhật cảm thấy không an tâm nên tiếp tục duy trì im lặng. Hơn nữa đối với dạng phụ nữ có tuổi như bà thì trong lòng lưu manh luôn luôn có một loại kính trọng đặc biệt, bởi vì hình ảnh này làm cho hắn nhớ tới "mẹ" của mình ở nhà. Sau một lúc cân nhắc, Hướng Nhật mở miệng nhẹ giọng nói:

- Thưa cô, cô có tin những gì em nói không?

Giọng nói thấp trầm của lưu manh không ngờ làm cho bà nghĩ rằng hắn gặp phải nỗi oan thị kính, lòng bà mềm ra liền nói:

- Yên tâm mà nói ra tất cả sự thật, cô tin em! Hơn nữa cô cũng biết một sinh viên đàng hoàng như en thật không có khả năng làm ra cái chuyện như vậy.

- Thưa cô, chuyện là như thế này…

Và thế là Hướng Nhật đem toàn bộ câu chuyện tên cặn bã Mã Vinh trêu ghẹo nữ giáo sư xinh đẹp Tống Thu Hằng nói ra. Tất nhiên hắn cũng không quên "thêm mắm thêm muối" vào cho có câu chuyện thêm mặn mà, cũng chủ động "không nhớ" một số đọan ai đó suýt chút là bóp nát cổ tay của tên cặn bã. Hơn nữa, hắn cũng "vô tình" nhắc lại câu chuyện mà cô nàng quản lý đội bóng rổ "nghe đồn" về tên cặn bã kia.

Trần Tiểu Phân càng nghe càng tức giận, bà thật không dám tưởng tượng ngay giữa ban ngày ban mặt tại cái "thánh điện" tôn nghiêm dạy người đọc sách này lại còn có chuyện như vậy xảy ra. Chẳng những là chuyện "quấy rối tình dục" nữ đồng nghiệp, hơn nữa sau khi bị vạch trần mà vẫn còn đi kiện ngược lại. Càng làm cho người ta khó có thể chấp nhận được chính là tên cặn bã kia không chỉ đùa bỡn tình cảm nữ sinh, mà cuối cùng còn bội tình bạc nghĩa sau khi làm cho con người ta phưỡn bụng ra. Chuyện này đúng là trực tiếp bôi nhọ danh dự thần thánh của giáo viên!

Trần Tiểu Phân vỗ bàn làm việc nặng nề nói:

- Em yên tâm đi Hướng Quỳ! Em là học trò của cô nên cô sẽ không để cho em bị oan ức thiệt thòi. Chuyện này cô nhất định sẽ phản ảnh tới bộ phận lãnh đạo của trường. Em không cần viết bản kiểm điểm, cô muốn xem coi Mã Vinh lấy tư cách gì đuổi em khỏi trường. Có cậu là hiệu trưởng cũng đâu là cái gì to tát, trường này cũng không phải do một mình ông cậu hiệu trưởng hắn định đoạt

- Em xin cảm ơn cô nhiều!

Hướng Nhật thành tâm cảm ơn. Trong lòng hắn thật sự cảm động, bây giờ kiếm giáo viên giống Trần giáo sư cũng đỏ con mắt.

Trần Tiểu Phân hiền lành vừa cười vừa nói:

- Đứa nhỏ này, có cái gì mà cảm ơn chứ? Sau này bị ăn hiếp bắt nạt thì đừng giấu kín trong lòng, bất kể ở trong trường học hay là bên ngoài trường em đều có thể tìm cô mà nói, biết không hả?

- Da, em…

Hướng Nhật vừa tính nói cái gì đó thì chợt nghe ‘bình’ một tiếng, cái cửa bị ai đó dùng sức đẩy ầm ra.

- Mẹ à, con có chuyện muốn nói, cái chuyện trường học kia…

Đột nhiên trông thấy nam nhân bên trong phòng liền hoảng hốt kêu lên:

- Là anh?

........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.