Hướng Nhật lòng như lửa đốt chạy tới nơi hiện trường, cảnh sát đã kéo hàng rào bảo vệ màu vàng. Người dân bàng quan đứng kín bên ngoài hàng rào, lưu manh không để ý đẩy đám người chen vào, mặc dù mấy người chung quanh bất mãn la hắn nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Trong hàng rào, một chiếc xe nằm lật nghiêng nhìn không ra hình dạng gì đang bốc khói, nhân viên phòng cháy đã dập lửa nên đại khái có thể thấy được đầu và đuôi xe hư hại khủng khiếp, cũng may chỗ lái xe và chỗ ngồi phía sau không mấy hư hại, điều này khiến cho lưu manh an tâm hơn một chút. Nhưng hắn vẫn chộp một viên cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh lớn tiếng hỏi:
- Có người bị thương không? Người bị thương ở đâu? Nói nhanh cho tôi!
Viên cảnh sát trẻ tuổi bất ngờ bị chộp lấy, khiếp sợ khẩn trương kêu to:
- Anh muốn làm gì! Tấn công cảnh sát sao? Người đâu…
Mấy viên cảnh sát bên kia thấy có người tấn công cảnh sát liền lập tức chạy tới, đang muốn phát tác, chợt một tiếng hét lớn ngăn cản bọn họ:
- Dừng tay!
Một viên cảnh sát trung niên mập mạp đi đến.
- Là ông?
Hướng Nhật biết hắn, lúc hắn dẫn theo người đi kiểm tra quán bar mới mở của Hầu Tử, chỉ nể có mặt mình nên rời đi.
- Hướng tiên sinh, đây là hiểu lầm, có gì từ từ nói!
Vạn Bưu không biết làm sao bây giờ, người trẻ tuổi trước mắt này ông ta không thể đắc tội.
- Tôi hỏi ông, người trong xe có bị thương hay không, bị thương thế nào rồi?
Hướng Nhật buông viên cảnh sát trẻ bị chộp ra.
- Hướng tiên sinh, Thiết cục trưởng không có trong xe.
Vạn Bưu biết hắn quan tâm chính là thủ trưởng mình, vội vàng lên tiếng.
- Không có ở trong xe?
Hướng Nhật sau khi nghe được tin này trong lòng thở phào một hơi:
- Vậy xe của cô ấy…
- Cậu theo tôi!
Vạn Bưu đưa hắn qua hàng rào bảo vệ, dẫn đến một chiếc xe cứu hộ, chỉ vào hai người phụ nữ nước ngoài đang nằm trên cáng:
- Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Thiết cục trưởng mất tung tích…
- Cái gì? - Tim Hướng Nhật giật đánh thót.
Thấy vẻ mặt dữ tợn của hắn, Vạn Bưu chỉ vào hai người phụ nữ ngoại quốc nói:
- Có thể hai người ngoại quốc này biết, có điều ở đây không ai hiểu được họ nói gì.
- Để tôi hỏi.
Hai người ngoại quốc bị thương ngoài da cũng không nghiêm trọng, trên mặt có vết máu tuy đáng sợ nhưng chỉ là trầy da bên ngoài. Tuy vậy hiện tại các cô đều không gượng dậy được, rất có thể bị chấn thương bên trong.
Hướng Nhật đột nhiên kinh dị la lên một tiếng, hai phụ nữ ngoại quốc này hắn biết, tuy không biết tên nhưng Nữ hoàng bệ hạ đi toa lét nam để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
- Nói, những người khác trong xe ở đâu?
Hướng Nhật dùng tiếng Pháp hỏi, hắn biết hai người phụ nữ này đều hiểu được.
Quả nhiên, một người phụ nữ trong đó thần sắc lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng lại lập tức chuyển thành lo lắng:
- Phía Bắc ngoài năm dặm có một nhà máy để hoang, có một người rất quan trọng ở đó, có người muốn giết cô ấy, đối phương có rất nhiều súng, hỏa lực rất mạnh, anh mau gọi cảnh sát đi…
Không đợi đối phương nói xong, Hướng Nhật rất nhanh rời khỏi thùng xe, vốn định đoạt một chiếc xe cảnh sát tự lái đi, nhưng người vây xem quá nhiều, hơn nữa vạn nhất phát ra tiếng động cơ làm đối phương chú ý thì cứu người càng thêm khó khắn. Lập tức hắn không do dự lao ra khỏi đám người chạy về hướng Bắc.
Một cảnh sát trẻ tuổi kêu to muốn tiến lên ngăn cản thì bị Vạn Bưu giữ lại. Ý thức được vấn đề, Vạn Bưu liền phân phó một hai câu cho người đuổi theo, bởi vì rất có thể Thiết cục trưởng cũng ở đó. Nếu cô ta trầy một chút da, tróc một chút vảy, vậy mình cũng không cần suy nghĩ gì nhiều, chờ nuốt súng tự vẫn là ổn.
Dọc theo đường đi, Hướng Nhật dốc toàn lực chạy gấp, dưới thực lực cường đại, khoảng cách năm dặm không mất đến vài phút đã chạy tới. Phía trước có thể thấy được một nhà máy bỏ hoang, loáng thoáng truyền đến tiếng súng nổ, Hướng Nhật hơi yên lòng, nghe được tiếng súng hiển nhiên đối phương còn chưa đắc thủ.
Phụ cận nhà máy không có ngôi nhà nào, xem dấu vết loang lổ bên ngoài vách tường nhà máy này có vẻ đã bị bỏ hoang mấy năm rồi, thật khó tưởng tượng trong thành phố lớn như Bắc Hải tấc đất tựa tấc vàng này không ngờ còn tồn tại nơi đất trống bỏ hoang tàn tạ như vậy.
Tiếng súng từ hành lang tầng ba bên trái truyền ra, từ độ dày đặc của tiếng súng nổ, đối phương hiển nhiên sử dụng loại súng AK tự động.
Nếu như chạy thẳng vào cửa trước sẽ đụng độ với người của đối phương, lúc này không mang vũ khí trong người, Hướng Nhật không ngu ngốc đến nỗi tay không tấc sắt đối phó với đám côn đồ dùng súng, biện pháp duy nhất là quanh quẩn phía sau nhà máy, mượn đường ống thoát nước hoặc…
Bò đến phía sau cột thu lôi gì gì đó đánh lén.
Nghĩ là làm, lưu manh vòng ra phía sau khu nhà hoang, theo ống thoát nước bằng nhựa, nhanh chóng lẻn đến tầng ba, đang muốn từ cửa sổ nhảy vào thì đột nhiên phát hiện bên trong có động tĩnh, lập tức ngừng lại.
- Đáng chết, tao bị bắn trúng bắp chân rồi! Bọn điếm thối tha kia, tao mà bắt được thì phải làm chết bọn mày trên giường!
Giọng một người đàn ông nói tiếng Pháp thở hổn hển.
- Hây, Buckley, bắp chân mày bị thương, đi được không?
Một người đàn ông khác lớn tiếng cười nhạo, nói tiếng Anh mà không phải tiếng Pháp.
- David, biết tao ghét nhất loại người nào không? Đúng, là người Anh, bởi vì miệng bọn họ rất thối, giống như mày vậy!
Người đàn ông nói tiếng Pháp hung dữ nguyền rủa.
- Xin lỗi, Buckley, tao không thể không nói mày là một thằng ngu, thực ra tao là người Scotland, mà người Anh cũng chính là người tao ghét nhất!
- Người Scotland cũng thế thôi, đều miệng thối cả!
- Nếu không phải hiện tại đang có nhiệm vụ, tao cam đoan cho mày một viên đạn, một viên đạn mang đi dòng máu bẩn thỉu của con gà Gô-loa của mày…
“Hai ngài, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, nếu mặc kệ lời nói của đám gái điếm kia, chúng ta đều phải xuống địa ngục.
Lại một thanh âm khác vang lên, cũng nói tiếng Pháp, có điều so với hai thanh âm trước rõ ràng trầm ổn hơn nhiều.
- Đúng vậy, thủ lĩnh, nhưng bọn chúng canh giữ ở cầu thang, chúng ta muốn xông lên cũng không dễ.
Buckley nói.
- Để cho tao, tao cho bọn nó một quả rocket…
- Mày câm miệng cho tao, David! Tao không thể không nhắc nhở mày, cái đề nghị của mày thật dốt thậm tệ, tao không muốn rước tới một đống cảnh sát đâu, giờ súng phóng lựu cũng không ở trong tay chúng ta mà trong tay tên James chó chết, tên đó không phải nói muốn đánh lén mấy con điếm kia sao? Sao giờ còn không hành động…
Hướng Nhật ngồi xổm bên ngoài cửa sổ xác định trong phòng chỉ có ba thằng, căn cứ vị trí giọng nói bọn chúng nói chuyện với nhau xem ra cách mình không xa, nếu đột nhiên nhảy vào đánh bọn chúng ứng phó không kịp, có tám phần chắc chắn có thể giải quyết xong.
Chỉ là trước khi đi vào phải tìm lấy món vũ khí phòng thân, thời khắc mấu chốt cũng có thể làm ám khí đánh ra.
Hướng Nhật chớp mắt, chú ý tới đống gạch bên cửa sổ, tay thoáng dùng sức, tách ra hai viên, ngầm nắm bóp, rất có cảm giác, dùng để đánh người tuyệt đối là lựa chọn chính xác.
Đã có vũ khí rồi, lưu manh không hề do dự, chân bắn ra nhảy vào trong cửa sổ.
Mấy thằng trong phòng hiển nhiên không ngờ có người từ cửa sổ nhảy vào, sau khi hơi sửng sốt thì theo phản xạ giơ súng lên. Song Hướng Nhật không cho bọn chúng cơ hội, thừa dịp mấy thằng còn đang ngẩn ra, hai viên gạch trên tay đập tới, sau đó chồm người lên.
- Bộp! Bộp!
Hai thằng lần lượt ngã xuống. Thằng cuối cùng cách Hướng Nhật rất gần, vừa muốn bóp cò, lại thấy đối phương đã áp sát gần mình, vội giơ hai tay ngăn cản, nhân lúc ngăn cản mượn lực thối lui mà cầm súng bắn.
Đáng tiếc, tính toán rất chuẩn nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Chỉ nghe “rắc“ một tiếng, tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cơn đau nhức truyền đến, hai cánh tay đã bị phế.
Hướng Nhật được thế không buông tha, tung ra một cước đá thằng cuối cùng nặng nề bay đập vào vách tường, đến khi ngã xuống trong miệng thằng xấu số máu tươi trào ra như suối, không thể giữ mạng.
Mặt tỉnh bơ đi tới trước hai người đàn ông bị gạch đập trúng, một người bị đập bể mất nửa đầu, óc màu trắng bắn tung tóe, người kia không may bị đánh trúng cổ họng, viên gạch găm vào sâu chừng hai tấc, chết đến nỗi không thể chết lại.
Hướng Nhật gỡ vũ khí trên người hai thằng, một khẩu M-16 và một khẩu AUG, đều là loại súng trường xung kích tầm trung cực tốt . Còn thằng bị một cước xui xẻo đá bay thì ngực lộ ra khẩu AK-74, hỏa lực mặc dù không bằng khẩu AK-47 nhưng giờ nguy hiểm trước mắt Hướng Nhật cũng không để ý nhiều vũ khí phòng thân là loại nào, cứ việc lấy vũ khí trên thân mình đầy máu.
Ra khỏi phòng, căn cứ câu chuyện ba tên vừa rồi mới nói, Hướng Nhật biết trên cầu thang có người. Nữ sĩ quan cảnh sát chắc đang ở phía trên, nhớ lại nàng đã từng nói với mình là phải bảo vệ cho một phụ nữ quan trọng, lưu manh đoán chừng là Nữ hoàng bệ hạ thích đi toa lét nam...
Nữ hoàng bệ hạ rất có thể cũng ở bên trên.