- Làm sao bây giờ hả mẹ?
Thư Dĩnh cau mày lo lắng nhìn mẹ mình. Cũng như nàng, Thư Vân vẻ mặt cau có, hậm hực nói:
- Uổng mẹ tin tưởng hắn như vậy, hắn lại có thể ôm tiền bỏ trốn, mẹ lúc đầu thật sự có mắt như mù!
Thư Dĩnh không đành lòng thấy mẹ mình tức giận an ủi:
- Mẹ à, đừng như vậy nữa, Chu thúc thúc…
- Con còn gọi hắn là thúc thúc!
Không đợi con gái nói xong, Thư Vân đã trừng mắt nhìn, thấy con gái sợ hãi không dám nhìn mình, bà cũng không gắt lên quá mức nữa.
Thật ra thì chuyện này cũng hoàn toàn tại bà, đều do bà quá tin người. Năm trăm triệu, đúng là năm trăm triệu không thiếu một đồng! Tưởng thủ hạ theo mình nhiều năm như vậy là người trung thành tin cẩn, đưa tiền cho hắn để hắn đi trả khoản tiền vay nợ ngân hàng cho yên tâm, cũng không ngờ khoản tiền kếch xù năm trăm triệu cùng ngày biến mất tăm mất tích với hắn. Ban đầu còn tưởng hắn có việc gì bận, đến ngày thứ hai vẫn không thấy đâu, ngân hàng lại cho người đến giục, Thư Vân cuối cùng mới hiểu ra mình đã bị lừa gạt.
Gọi điện thoại báo cảnh sát cả chục lần, mới biết được đối phương đã rời khỏi Bắc Hải ngay hôm qua, chừng ấy thời gian, chỉ sợ ra nước ngoài còn được. Thiên hạ rộng lớn như vậy, muốn tìm một kẻ ôm một khoản tiền lớn chạy trốn, khác nào mò kim đáy bể.
Thư Vân trong lòng vô cùng hối hận, chuyện này bà nên sớm phải nghĩ đến. Dưới khoản tiền kếch xù như thế, mọi thứ đều thành vật trang trí, cảm tình vài chục năm tính là cái gì, cuối cùng đều không bằng sự hấp dẫn trần trụi của tiền bạc. Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn, khoản nợ ngân hàng đã đến kỳ hạn, ngày mai vẫn phải trả, nếu như không tìm ra được số tiền lớn ấy để trả nợ, công ty sẽ bị đem ra bán đấu giá. Mặc dù con gái lúc trước có mang về một tỷ, nhưng năm trăm triệu đã cần vào việc khác, nếu đưa ra khoản tiền nói trên thì công ty vẫn gặp phải tình trạng phá sản, kết quả đều như nhau.
- Mẹ…
Nhìn thấy mẹ vẻ mặt ngày càng cau có, Thư Dĩnh biết bà đang lo lắng ngày mai ngân hàng cho người đến đòi nợ, trong đầu đã có sẵn kế hoạch, đang muốn nói cho mẹ. Có điều Thư Vân không để ý đến tâm trạng của con gái, bởi vì chuông điện thoại của bà bỗng vang lên, bà liền vội vàng cầm điện thoại lên trả lời. Lúc này, cái bà muốn nghe nhất là điện thoại của cảnh sát, hy vọng họ sẽ đột nhiên báo cho bà tin tức của cái tên ôm tiền bỏ trốn kia , đáng tiếc đó không phải điện thoại của cảnh sát, mà là của cô thư ký.
- Tiểu Cầm, có chuyện gì không?
Thư Vân giọng nói có chút trầm xuống, lúc này bà cũng không hy vọng trong công ty có người điện thoại cho bà, bởi vì bà có dự cảm, chỉ cần công ty gọi điện đến, chắc chắn đó không phải là tin tức tốt lành gì.
- Giám đốc Thư, người của sở thuế vừa mới gọi điện đến, nói rõ ngày mai muốn tới điều tra sổ sách của công ty.
- Cái gì!
Thư Vân đầu óc choáng váng, tại sao nhà đã dột lại gặp mưa cả đêm? Người của sở thuế muốn tới, bà cũng không sợ, dù sao công ty cho tới nay mọi sổ sách ghi chép đều đầy đủ, không có lậu thuế, trốn thuế, nhưng cái làm bà lo lắng chính là việc sở thuế tìm đến cửa, cho dù không có vấn đề gì xảy ra thì danh dự của công ty cũng bị dính nhọ. Cũng không biết là kẻ đáng ghét nào khơi ra chuyện này, chủ tâm là để công ty rơi vào cảnh khó khăn.
- Còn có…
Người đối diện có vẻ như không dám nói tiếp.
- Còn có cái gì?
Thư vân quát lớn.
- Lê Tổng vừa mới cùng mấy người thành viên ban quản trị mở một cuộc họp nội bộ, nói là....
Nói tới đây, cô thư ký lại có chút do dự.
Thư Vân cố nén cơn giận :
- Cô không thể nói gẫy gọn một hơi cho xong à?
Trong lòng bà không khỏi nổi nóng, miệng lầm bầm, mấy tên cấp lãnh đạo trong công ty dám vụng trôm mở cuộc họp nội bộ, lại không thông báo cho mình, xem ra là không coi cái chức giám đốc công ty ra gì.
Nếu như chuyện này không phải do cô thư ký một tay bà đề bạt nói ra, bà thật đúng bị bán đứng từ bên trong. Nghe ra thượng cấp của mình đang tức giận, cô thư ký bên kia đầu dây cũng không dám che giấu:
- Lê Tổng mấy người bọn họ chuẩn bị bán cổ phần trong công ty của bọn họ đi.
- Bán đi? Quả nhiên tàn nhẫn, việc này so với “rút củi dưới đáy nồi” còn tàn nhẫn hơn!
Thư Vân nghiến răng nói, đang nghe đối phương nói đến việc mấy người cấp lãnh đạo của công ty lén lút mở cuộc họp nội bộ, bà đã mơ hồ đoán đưọc một chút sự việc. Chẳng trách lúc hết giờ làm việc, khi bà trở về còn thấy mấy người kia vẫn ở lại công ty, thì ra là muốn đem cái chức giám đốc này bỏ qua môt bên, bọn chúng đúng là đã có âm mưu từ trước. Nếu như để cho bọn chúng thành công, sợ rằng cho dù ngày mai bà có thể trả được khoản vay ngân hàng, thì công ty này cũng không còn là của bà nữa. Một mình bà nắm giữ 42.3% cổ phần của công ty, phần còn lại đều trong tay mấy đại cổ đông nắm giữ, có lẽ là đã tìm được người mua, chỉ cần bán cho cùng một người, ngay ngày mai, cái cơ nghiệp mà bà cực khổ sáng lập kia sẽ đổi chủ.
- Một lũ lang sói giậu đổ bìm leo đáng khinh!
Thư Vân oán hận mắng to một câu, giận dữ cúp điện thoại.
- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?
Thư Dĩnh nhìn sắc mặt mẹ mình so với lúc trước còn khó coi hơn, biết chắc vừa xảy ra chuyện lớn.
- Đừng hỏi nữa, đến công ty ngay bây giờ, ta muốn coi xem lũ lang sói kia còn dám xem thường, đem bán công ty trước mặt ta hay không!
Thư Vân lại cáu lên, nắm lấy tay con gái muốn đi ra.
- Mẹ, đợi một lát.
Thư Dĩnh cảm thấy không nên để mẹ nàng cứ như vậy mà ra ngoài, nàng biết rõ mẹ mình đang vô cùng tức giận, không biết được đến cuộc họp công ty lại nói ra những điều gì, nàng lập tức can ngăn, chuẩn bị nói ra kế hoạch kia của mình.
- Con muốn nói gì ?
Thư Vân cũng cảm thấy con gái dường như có chuyện muốn nói với mình, nên trùng mắt nhìn.
- Mẹ à, mẹ trước hết phải nghe con nói, con lần trước không phải lấy một tỷ từ “hắn“ sao? Thật ra con còn có thể….
Nói tới đây, Thư Dĩnh giọng ngập ngừng, mặt đỏ bừng lên:
- Con còn có thể tìm hắn để nhờ!
- Con muốn nói là tìm Tiểu Hướng?
Thư Vân chân mày giãn ra, có ý dò hỏi.
- Đúng vậy.
Thư Dĩnh khẳng định.
- Con cho rằng Tiểu Hướng sẽ đồng ý sao?
Thư Vân hiển nhiên hiểu rõ con gái nói đến ai, nhớ đến lần trước, trong khi mình còn đang bù đầu để xoay sở cho công ty, đột nhiên con gái lại cầm về một tỷ, điều này làm cho bà kinh ngạc, trong lòng mừng như điên đồng thời cũng hoài nghi con gái có phải đã hy sinh cái gì để đổi về hay không, nhưng nghĩ lại, dù một người có tiền cũng không thể xuất ra một tỷ chỉ vì muốn thân thể nữ nhân. Sau lại thấy cô con gái chợt đỏ mặt, dáng bộ e thẹn ngượng ngùng, bà lập tức đoán được có thể anh chàng kia thật sự có tình ý với con gái mình, bởi chỉ có thế thì mới không tính toán đến khoản tiền lớn kia, hơn nữa xem vẻ mặt con gái, dường như cũng rất ưng ý, nên liền không nói thêm gì nữa.
Bà có hỏi một chút thông tin về đối phương, đồng thời cũng mừng rỡ cho con gái tìm được chỗ dựa tốt. Lại thêm chuyền ở dạ tiệc kia khi bà gặp con rể tương lai. Anh chàng rất lịch sự, lễ phép làm cho bà rất hài lòng, hơn nữa sau lại biết được anh chàng là cháu trai của Sở A, trong lòng bà lại càng vui mừng. Nghĩ đến đây, Thư Vân lại cảm thấy đó không phải là một ý kiến hay, bởi vì con gái lần trước vừa mới mượn một tỷ, lần này lại mở miệng mượn nữa, cho dù đối phương có tốt đến đâu, chỉ sợ cũng sẽ có điều oán thán. Dù sao số tiền này cũng không phải là ít, cả năm trăm triệu, huống chi điều làm bà càng lo lắng là nếu con gái lại mở miệng đòi hỏi lần nữa, cho dù đối phương có đưa thêm năm trăm triệu, không chừng ấn tượng trong lòng về con gái sẽ giảm đi nhiều, như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Nói cho cùng, giữa nam và nữ muốn bên nhau trọn đời, quan trọng nhất chính là tin tưởng lẫn nhau và hy sinh vì nhau, chứ không phải chỉ từ một phía. Nếu như chỉ vì việc này mà khiến cho quan hệ của hai đứa trở nên nhạt nhẽo, đây cũng không phải là kết quả mà Thư Vân muốn thấy, mặc dù công ty là quan trọng, nhưng hạnh phúc của con gái cũng quan trọng không kém.
Chỉ có điều Thư Dĩnh không hiểu mẹ mình nghĩ xa đến như vậy, nên nắm chặt tay bà nói:
- Có thể mà, mẹ, hắn nhất định có thể mà!
Đối với nam nhân kia, Thư Dĩnh có một thứ cảm giác tin tưởng đến mù quáng, lần trước hắn không cần nhiều lời mà đưa liền một tỷ cho nàng, lần này nhất định cũng không ngoại lệ!
- Chuyện này….có thể sao?
Thấy con gái tự tin như vậy, Thư Vân trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Đồng thời con rể tương lại là cháu của người giàu nhất Bắc Hải, một tỷ mấy kia đối với hắn cũng rất đơn giản.
- Dạ.
Thư Dĩnh gật đầu liên tục, móc điện thoại ra, thật may sao trong lúc chào hỏi ở buổi dạ tiệc hôm nọ, hắn có cho nàng số điện thoại, nếu không thật không biết phải làm sao để tìm hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng ngọt ngào cười, nàng bấm số điện thoại.