Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 90: Chương 90: Bác gái, năm nay bác bao nhiêu tuổi rồi?




- Cái gì?

Mắt Hướng Nhật trợn trừng, so với mắt trâu còn muốn lớn hơn. Hắn nhìn nữ nhân trẻ tuổi trước mặt với vẻ không thể tin. Không ngờ gã "nhị thế tổ" bị mình "dạy dỗ" tại nhà hàng Tinh Cấp mấy hôm trước lại có họ hàng với mình:

- Cô nói thằng cặn bã kia là em họ của tôi?

- Nói một lần cho rõ ràng, không phải em họ, là anh họ.

Dịch Tiểu Quân nghiêm túc sửa chữa sai lầm của hắn.

- Họ... họ... cái con mịa nó gấu.

Lưu manh vốn đã lâu không dùng đến ngôn ngữ thô tục quen thuộc nhưng giờ tức quá phải xổ nho một câu, khuôn mặt trở nên dữ dằn, cười gằn nói:

- Ai thèm quan tâm nó là anh họ hay em họ, có gan trêu chọc nữ nhân của tôi, bị giáo huấn là đáng đời.

- Đừng cười ghê như vậy.

Dịch Tiểu Quân không quen nhìn sắc mặt dữ tợn của hắn:

- Dù thế nào hai ngươi cùng là anh em họ, đừng khiến cho sau này khó gặp mặt nhau… Nhưng thằng nhóc kia quả thật đáng đánh, việc hắn làm lần này đến dì út cũng không chấp nhận được.

- Xem ra cô vẫn dễ dàng bỏ qua cho hắn. Tôi xem tính khí cô cũng không tốt đến như thế, sao không thấy cô xử lý hắn?

Hướng Nhật rất hoài nghi nàng có tư tâm bao che cho thằng cháu của mình.

Dịch Tiểu Quân hai tay chìa ra nhún vai:

- Ta làm được gì? Trong tay không có tiền lại không có quyền, hơn nữa bố của thằng cà chớn đó là anh cả trong nhà, nắm giữ tám mươi phần trăm tài chính gia tộc. Ta hôm nay mà đánh hắn, nói không chừng ngày mai đến “tiền tiêu vặt” cũng bị cắt.

- Theo ý cô, ông già của thằng cặn bã kia là kẻ rất hay bênh vực người nhà?

- Không phải chỉ là bênh vực bình thường đâu!

Dịch Tiểu Quân trịnh trọng cường điệu hóa vấn đề, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ khác thường.

- Tôi đây đánh đứa con bảo bối của hắn, hắn có thể tìm cơ hội trả thù tôi hay không?

Đây là vấn đề liên quan đến bản thân, lưu manh cảm giác có lẽ phải hỏi cho rõ.

Dịch Tiểu Quân trầm tư một lúc:

- Nếu ngươi không phải là con rể Thiết gia hay mẹ ngươi không phải Dịch Tiểu Hoa, nói không chừng ổng sẽ làm cho ngươi trở nên rất thê thảm.

Hiểu được ý tứ của nàng, Hướng Nhật mở miệng hỏi:

- Nói cách khác hiện tại tôi rất an toàn?

- Có thể nói như vậy!

Dịch Tiểu Quân trả lời một cách khẳng định, đột nhiên giọng nói thay đổi, mặt lộ ra vẻ lo lắng:

- Được rồi, có chuyện gấp dì muốn nhờ cháu giúp.

- Quá khó khăn thì đừng nên nói với tôi.

Thấy đối phương đổi cách xưng hô, Hướng Nhật lập tức khéo léo từ chối. Trên thực tế, chuyện mà ngay cả đối phương có gia thế ghê gớm như vậy cũng làm không được thì lưu manh cũng không dám chắc có thể làm được, hơn nữa hắn cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng.

- Không khó khăn, không một chút khó khăn nào cả. Nói không chừng cháu còn có phần tốt trong đó nữa.

Dịch Tiểu Quân nói tới đây, mập mờ cười nói:

- Lần trước cháu nhìn thấy bên cạnh thằng cà chớn kia có phải có một cô gái hay không? Trông đẹp phải không?

- Hình như là vậy.

Hướng Nhật không khỏi nhớ lại người đẹp mặc trang phục thanh nhã đi bên người gã "nhị thế tổ", lúc đầu nhìn bộ dáng của nàng dường như cũng không tình nguyện ở cùng một chỗ với tên cặn bã kia:

- Cô hỏi cái này để làm gì?

Nói xong, lưu manh nhìn nàng đề phòng, trong lòng bắt đầu phỏng đoán xem có phải nữ nhân này muốn mình đi làm chút chuyện bất hợp pháp hay không.

- Đừng có ra vẻ như đi chết đến nơi như vậy! Dì sẽ không hại cháu!

Dịch Tiểu Quân tức giận lườm hắn một cái:

- Thật ra rất đơn giản, dì chỉ muốn cháu giúp nàng, ừm… Nếu có thể, tốt nhất làm cho nàng rời khỏi thằng cà chớn khốn nạn kia.

- Hả?

Hướng Nhật nhìn nàng nghi ngờ, hắn thật sự không xác định được nữ nhân trước mặt này cuối cùng có chủ ý quỷ quái gì:

- Tại sao muốn tôi giúp? Còn chỗ tốt mà cô nói là…

- Chỗ tốt để nói sau đi!

Dịch Tiểu Quân ngắt lời hắn, nói tiếp:

- Việc mà dì muốn nói chính là, nàng ta là con gái của một người bạn của dì, nàng phải đi theo cái thằng cháu khốn nạn kia… Dì cũng không muốn cả đời nàng ta bị hủy hoại như vậy.

- Tại sao cô không làm?

- Vừa mới nói là không có tiền rồi còn gì.

Dịch Tiểu Quân trừng mắt lần nữa.

- Chuyện đó và tiền có quan hệ gì nhau?

Hướng Nhật cũng không tin cái lý do thối tha này, hắn thật sự rất hoài nghi dụng tâm của nữ nhân trước mặt. Mặc dù nhìn nàng từ trên xuống dưới cũng không thấy một điểm bất lương nào, nhưng lưu manh chung quy vẫn cảm giác được đối phương dường như đang đào hố sẵn cho hắn nhảy xuống.

- Quan hệ rất lớn đấy. Nói thật là như thế này, công ty của bạn dì đang nợ một số tiền, muốn tìm đến dì để vay. Đáng tiếc trong tay dì không có tiền, cho nên nàng phải đi tìm tên cháu khốn nạn kia, sau đó hắn thừa nước đục thả câu yêu cầu con gái của bạn dì phải làm bạn gái hắn. Vốn bạn dì đã quyết tâm tuyên bố phá sản, kết quả…

- Kết quả là con gái của bà ta ra mặt, tự nguyện làm bạn gái của thằng cặn bã kia?

Hướng Nhật nối tiếp lời nàng chưa nói hết.

Dịch Tiểu Quân gật đầu:

- Không sai, chính là như vậy.

- Vậy cô muốn tôi giúp như thế nào?

Hướng Nhật rất có ấn tượng với người đẹp ăn mặc thanh nhã kia, bây giờ nghe xong chuyện nàng cam tâm tình nguyện đưa thân vào miệng sói để giúp mẹ nàng gây dựng lại công ty thì rất đồng tình, đương nhiên, việc hắn trong lòng có phải có chút ý đồ xấu xa hay không thì không biết được.

- Cho nàng vay tiền.

- Bao nhiêu? - Hướng Nhật cẩn thận hỏi.

- Không nhiều lắm, chừng một tỉ thôi.

Dịch Tiểu Quân thoải mái nói ra con số cứ như là tiền được người ta in ra rồi vứt bên đường.

- Cái gì? Thế mà cô cũng dám nói ra? Cô nghĩ tôi nhiều tiền lắm hả?

Lưu manh bắt đầu cân nhắc cẩn thận xem có nên nhúng tay vào chuyện này hay không.

Dịch Tiểu Quân thấy hắn la be be như vậy, cao giọng nói:

- Nói nhảm, bạn gái cháu là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu nhất Bắc Hải, cháu còn ôm nghèo kể khổ cái gì?

- Xin lỗi ạ, người giầu nhất Bắc Hải thì có liên quan gì tới tôi? Hắn có nhiều tiền hơn nữa cũng đâu phải của tôi. Hơn nữa, nói như thế nào tôi cũng là nam nhân, sao lại có thể đi lấy tiền của bạn gái mình?

- Cháu khẳng định?

Trong mắt Dịch Tiểu Quân đầy vẻ không tin.

- Bớt nói nhảm đi, cô xem tôi giống cái loại bám váy đàn bà sao?

Hướng Nhật nghe vậy hận không thể móc con mắt của nàng ra.

- Quả thật không giống, bố cháu năm đó cũng tính khí này… Nếu thế, đành phiền cháu đi mượn người yêu bé nhỏ của cháu vậy.

- Không mượn!

Hướng Nhật không chút khách khí cự tuyệt, đột nhiên lại nghĩ tới việc gì đó, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nàng:

- Ngay từ đầu cô đã có chủ ý này?

Lưu manh cuối cùng đã hiểu vì sao bà dì này lôi mình ra ngoài cửa nói chuyện. Đầu tiên, phải công nhận một điều, đối phương quả thật đã không tiết lộ việc mình là “con rể” Thiết gia, nhưng có lẽ mục đích thật sự là muốn dựa vào bí mật này để tống tiền mình.

- Không ngờ bị cháu nhìn ra được, quả đúng là như vậy!

Dịch Tiểu Quân không vì ý đồ của mình bị vạch trần mà có chút xấu hổ nào, ngược lại vô tư thừa nhận, thậm chí trong giọng nói đầy uy hiếp:

- Mượn hay không mượn là chuyện của cháu, nhưng dường như ai đó quên mất một bí mật! Nghe đâu là con rể nhà ai ấy… Đúng rồi, dì phải nhớ lại đã, phải nhớ lại thật kỹ….

Nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt khác thường nhìn lưu manh.

Hướng Nhật tức đến nỗi muốn bước tới bóp chết nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, cắn răng nói:

- Được, tôi đáp ứng!

- Sớm nói như vậy có phải tốt không, hại dì lãng phí biết bao nhiêu tế bào não.

Dịch Tiểu Quân rất không hài lòng đối với sự lần lữa của hắn, cho nên nàng không ngại mượn việc này để chế nhạo ai đó một chút:

- Không phải cháu nói sẽ không mượn tiền của nữ nhân sao? Bây giờ như thế nào…

Mặc dù biết rõ là đối phương đang khích hắn, nhưng lưu manh vẫn không nhịn được mà giải thích:

- Đó là tiền của tôi!

- Đúng vậy, nếu đã là bạn gái, tiền của nàng đương nhiên coi như là của cháu.

Trong lời nói Dịch Tiểu Quân đầy thâm ý châm chích.

- Chẳng hơi đâu so đo với cô. Cô làm ơn động não tí xíu đi, cái người giàu nhất Bắc Hải sẽ mặc kệ chuyện tôi và Sở Sở yêu nhau sao? Lão Sở A kia mà chịu để cho con gái của mình ở cùng một chỗ với một thằng nhóc nghèo kiết xác? Thằng ngu cũng biết điều đó là không thể nào.

Lưu manh phát hiện, dường như ở trước mặt bà "dì út" này thì mình trở nên dễ xúc động hơn, chẳng lẽ là vì nàng có vài phần giống "mẹ mình"?

- Nói cũng đúng.

Dịch Tiểu Quân vuốt vuốt cằm. Từ xưa đến nay giữa giàu và nghèo luôn có một hố ngăn cách không thể vượt qua được, từ chuyện hai mươi năm trước bố mẹ hắn bị ngăn trở vì chênh lệch địa vị, nàng lại càng hiểu rõ thêm. Vì thế đương nhiên nàng sẽ không cho rằng lão Sở A kia sẽ điên đến nỗi để cho con gái mình ở cùng một thằng oắt con vô dụng, nói cách khác… Ánh mắt Dịch Tiểu Quân sáng lên, chỉ thẳng vào lưu manh đang ở trước mặt, nói một cách khẳng định:

- Cháu có tiền!

- Không sai, cho cô biết một chuyện, công ty Hướng Nhật là của tôi.

Đối với kiểu tham tiền của bà dì này, Hướng Nhật không cảm thấy có nửa điểm không ổn thỏa trong đó, hắn còn có chút tự đắc.

- Cái gì? Công ty ấy là của cháu?

Trên mặt Dịch Tiểu Quân hai chữ "không tin" to tướng:

- Chính là cái công ty Hướng Nhật mà cách đây không lâu thằng cà chớn khốn nạn kia muốn thu mua? Sau lại nghe nói có một lượng vốn đầu tư lớn được rót vào nên việc thu mua mới không thành công, là tiền của cháu vay mượn?

- Rắm chó, không phải vay mượn mà đó chính là tiền của tôi.

- Dì rất nghi ngờ làm cách nào cháu lại đào ra nhiều tiền như vậy, theo dì được biết, nguồn vốn rót vào là năm tỷ, cháu lấy đâu ra chứ?

- Bí mật!

Hướng Nhật thần bí nói, hắn cũng không nghĩ sẽ đem toàn bộ quân bài trong tay lộ ra.

- Muốn nói dì cũng chẳng thèm nghe.

Dịch Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng, ra vẻ vô cùng xem thường. Nhưng chưa tới 0.1 giây sau, hai mắt nàng sáng rực, ngay cả sắc mặt cũng dịu dàng đi không ít, thậm chí còn có chút nịnh nọt:

- Có nhiều tiền như vậy, cho dì út mượn một ít tiền tiêu vặt được không

Cháu xem xem, quần áo này dì mặc trên người cũng phải gần một năm rồi, còn mỹ phẩm trang điểm trên mặt so với hàng hiệu quốc tế thì kém xa, cả chì kẻ mắt, son môi …

- Đừng nói nữa, muốn bao nhiêu? Nhưng mà phải nói cho rõ trước, tôi bây giờ cũng không có nhiều.

Sợ bị tống tiền đến thê thảm, Hướng Nhật rào trước đón sau thật kỹ lưỡng.

Đạt được mục đích, Dịch Tiểu Quân lộ ra bản mặt vốn có:

- Đừng có dài dòng như vậy, mau đem ra đi!

- Tự mình điền đi, đừng có quá đáng!

Hướng Nhật đưa ra một tờ chi phiếu trắng. Từ lúc đến nhà Sở đại tiểu thư nhìn thấy lão gài Sở A tiện tay là cầm tập chi phiếu điền vào một khoản tiền lớn trông rất oách, lưu manh cũng học theo mang bên người một quyển. Cái này so với việc mang nhiều tiền mặt trên người thì thuận tiện mà oai hơn nhiều.

- Dì cũng không khách sáo đâu.

Kẻ mê tiền chỉ thiếu mỗi nước là không chảy nước miếng ra tay “loạt xoạt” điền vào một chuỗi con số dài. Hướng Nhật thấy vậy không khỏi sởn tóc gáy, bởi vì thật sự nàng ta viết quá nhiều số 0, nhiều đến nỗi khiến người ta phải rùng mình.

- Cháu xem đi, không thành vấn đề chứ?

- Một trăm triệu?

Lưu manh chỉ cảm thấy một tiếng nổ rầm trong đầu, dường như có ngàn vạn con ruồi đang kêu vo ve không ngừng.

- Ít à? Nếu thế cháu cho dì thêm…

- Không được! Cho nữa tôi trở thành tên ăn xin mất.

Hướng Nhật khóc thét lên, nhưng trong lòng cũng không thấy thê thảm như biểu hiện bên ngoài. Một trăm triệu mặc dù không ít, nhưng nhờ nó mà bà dì không lộ cho người trong nhà biết bí mật của mình, đáng giá!

- Hẹp hòi!

Dịch Tiểu Quân làm bộ tức giận mắng, nhưng trên thực tế trong lòng đã cười đến muốn nở hoa. Nàng không nghĩ chỉ tùy tiện đi một chuyến lại có thể kiếm được món hời lớn như vậy. Nhớ tới việc mình đáp ứng chú Ba đến đây thì hắn cho mình một triệu, thật sự là keo kiệt tới cực điểm, vẫn là thằng cháu trai mới kiếm này hào phóng. Nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, nàng kích động đến muốn điên lên được thầm nghĩ: có tiền, bây giờ đi mua mỹ phẩm, quần áo, giầy, sau đó sẽ mua một chiếc Ferrari, cái màu đỏ nhìn thấy lần trước không biết còn ở đó không? Ha ha… Đi! Không chờ xem phản ứng lưu manh như thế nào, nàng xoay người bỏ đi.

- Chờ chút, tôi còn một chuyện muốn hỏi.

Mặc dù Hướng Nhật hiểu được một trăm triệu này đáng giá, nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của bà dì kia, trong lòng hắn ít nhiều cũng có một chút khó tiêu.

- Nói đi!

Mới kiếm chác được từ hắn, Dịch Tiểu Quân tâm tình rất dễ chịu, đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của hắn.

- Cô vừa rồi nói cô gái đó là con gái của một người bạn, tôi thấy cô gái đó phải hơn hai mươi tuổi nhiều…

Nói tới đây, lưu manh dừng lại, không tiếp tục nói cho hết.

- Thế thì sao?

Dịch Tiểu Quân quả nhiên mắc mưu, tò mò hỏi.

- Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Nói xong, Hướng Nhật lập tức xoay người đi vào trong nhà không chút do dự, tiện tay khóa cửa lại, mặc kệ "bác gái" bên ngoài đập cửa ầm ầm đến rung trời.

Trong phòng khách, Sở Sở và Thạch Thanh đều nhìn hắn với ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hướng Nhật chỉ vào huyệt thái dương của mình, sau đó lại chỉ ra ngoài cửa. Hai nàng đầu tiên mơ hồ, một lát sau mới gật gù ra vẻ ta đây đã hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.