Cơm trưa xong xuôi, vốn dĩ Hướng Nhật muốn đón con gái đang ở bệnh viện với mẹ về nhưng sau khi Hướng mẫu dặn dò thì hắn đành phải đi học. Tới trường với hắn cũng chẳng cần thiết, nếu không phải Hướng mẫu ra lệnh hắn cũng chẳng lãng phí thời gian tới trường bởi còn rất nhiều việc phải làm.
Ví dụ như đêm qua việc suýt nữa bị lừa đảo, đầu sỏ là đám Buck gây ra, Hướng Nhật còn muốn tìm thời gian tính sổ với bọn chúng cho xong, ví dụ như nữ hoàng, vài ngày nữa nàng sẽ rời khỏi Trung Quốc, hay là đi gặp Lưu Phi, còn cả đồ đệ Tiết Băng lần trước dẫn về từ thủ đô nữa.
Những việc này cũng chưa vội, đầu tiên, bọn Buck vẫn chưa biết mình đã nắm rõ trò quỷ của chúng nên muốn trả thù có thể từ từ, về phần nữ hoàng, nếu nàng có đi thì nhất định cũng sẽ gọi điện cho mình, còn Lưu Phi cũng chỉ hơi muốn gặp nàng, Tiết Băng thì thôi quên đi vậy.Rốt cục thằng ranh đầu củ tỏi đã xuất hiện ở chỗ cũ, thấy Hướng Nhật vội vã đứng dậy chào hỏi:- Đại ca, anh đến rồi à? Trời ạ, giống như anh trẻ ra thì phải?- Đừng hóng chuyện người nhớn.
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt hớn hở của hắn xem ra mấy ngày nay khá thoải mái liền hỏi:- Quan hệ với bạn gái tiến triển ra sao rồi?- Ha ha…
Đầu củ tỏi cười ngây ngô, cũng quên luôn việc tại sao vài ngày không gặp mà lão đại trẻ lại, thực ra cũng do may mắn có lão đại giúp đỡ, sau khi xảy ra việc ở tiệm tạp hóa Chương Tiểu Huệ đối xử với hắn cực kì tốt, mà buổi tối hôm đó cuối cùng hắn đã từ một thằng con trai trở thành đàn ông, nếm thử tư vị này, hắn lại còn là người đàn ông đầu tiên của Chương Tiểu Huệ nữa nên càng thêm phần cảm kích Hướng Nhật.- Đã toại nguyên rồi chứ gì?
Nhìn vẻ mặt của hắn Hướng Nhật còn không rõ sao, rốt cục thằng nhóc này đã tu thành chính quả (phi thăng r*m đạo ), đúng là đáng mừng đây.
- Còn phải cảm ơn đại ca.Đầu củ tỏi thật thà nói, kỳ thực mấy ngày nay với hắn tựa như trong mộng, tuy bạn gái không quá xinh đẹp nhưng cũng là mỹ nữ, đối với thằng con trai tướng mạo không mấy nổi bật như hắn đã là có phúc lắm rồi. Tay trong tay với người yêu đi trên đường hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt ghen ghét đổ dồn lên người mình.- Thằng ranh, còn khách khí cái gì, nhớ là lúc uống rượu mừng là phải mời anh mày.
Hướng Nhật vỗ vai hắn rồi ngồi xuống bên cạnh, hai người là thành phần râu ria trong lớp học nên đều lựa chọn ngồi cuối.
- Lão đại…
Đột nhiên đầu củ tỏi nhăn nhó.
- Chuyện gì?- Tiểu Huệ… Anh cô ấy ra sao?Đây là lời Chương Tiểu Huệ dặn dò hắn trước khi tới trường, nhưng mà anh nàng hư hỏng như vậy mình còn ân cần thăm hỏi đúng là có lỗi với lão đại.
- Yên tâm, hắn không việc gì, chờ lúc gặp lại có lẽ hắn đã biến thành người khác rồi.Hướng Nhật rất tin vào khả năng làm việc của đám Hầu tử. anh trai Chương Tiểu Huệ chỉ là tên côn đồ, chờ khi hắn biết rõ lưu manh thực sự là thế nào cùng với sự “chăm sóc đặc biệt” của Hầu tử tin rằng chẳng mấy chốc hắn sẽ lột xác.
- Vậy là tốt rồi, may quá…Mặc dù đầu củ tỏi không ưa gì anh trai của người yêu mình nhưng dù sao cũng là anh vợ tương lai nên cũng không thể thờ ơ. Chém gió hết ba tiết xong, lúc tan học đám Sở Sở có xe đón về, thay vì đi bộ An Tâm lấy hai chiếc Mercedes-Benz từ chỗ cha nàng về. Hướng Nhật không có duyên đi nhờ xe bởi gần đây hắn đi tới đi lui lạnh nhạt với các nàng nên giờ bị mấy vị đại tiểu thư bơ luôn. Hắn chỉ biết im lặng, mình nào có lạnh nhạt, nhưng mà nửa đêm đi đánh lén phòng nào cũng đóng cửa, hắn lại không dám hô hào gì nếu không nhất định sẽ kinh động tới những người khác.
Bởi vậy hắn chỉ biết cực khổ mà nhịn, giờ Trù Ngu tới thì hắn đã vội vàng dặn dò nàng ban đêm không được khóa cửa. Ra tới cổng trường, Chương Tiểu Huệ cùng đầu củ tỏi đã dắt nhau đi mất tiêu, Hướng Nhật phân vân không biết nên làm gì, về nhà hay tới gặp Lưu Phi, có khi nào lại ghé qua thăm Thư Dĩnh tẹo không nhỉ. Lúc hai người nói chuyện điện thoại hắn biết nàng đang bận việc ở cty, dường như có hạng phục hợp tác gì đó với Monica nên đang làm tối mắt tối mũi. Đang nghĩ ngợi thì một chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước mặt, cửa sau hạ xuống lộ ra khuôn mặt xinh xắn, là Tang Âm.
- Bạn học Hướng Quỳ.Tang Âm khẽ mỉm cười khiến không biết bao nhiêu ánh mắt ghen ghét đổ dồn lên Hướng Nhật. Tuy ngạc nhiên với gương mặt non nớt của hắn nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại bởi những việc thần kì hơn nàng cũng đã thấy từ hắn.- Em khỏe chứ?
Tang Âm theo đuổi mình là việc Hướng Nhật rất rõ ràng, nhưng hắn không rảnh đi trêu đùa những cô gái khác nên đành coi như không thấy. Chỉ là việc bị một thiên kim đại tiểu thư trẻ đẹp giàu có chủ động theo đuổi, là thằng đàn ông nói thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn với hư vinh này.- Cha mẹ em muốn mời anh tới ăn cơm, Hướng Quỳ, anh có thể đi chứ?Ánh mắt Tang Âm lộ rõ vẻ cầu khẩn, không biết nàng đã mặt dày mày dạn như vậy mấy lần rồi. Là một cô gái, đây đã là cố hết sức rồi, nàng cũng không nắm chắc mình còn kiên trì được bao lâu. Nhìn vẻ mặt mong chờ của Tang Âm, Hướng Nhật khẽ thở dài, xem ra bữa cơm này chẳng thể tránh.- Đúng lúc buổi tối đang rảnh, hẳn là được rồi, đành tới nhà em làm phiền vậy.- Cảm ơn.
Ánh mắt Tang Âm sáng ngời, hơi kích động mở cửa xe mời Hướng Nhật vào. Cố gắng thật nhiều cuối cùng đã có kết quả. Ngồi vào chỗ xong Hướng Nhật cũng không cảm thấy gì cả, sự nhiệt tình của Tang Âm đối với hắn hắn vẫn luôn chú ý, lần này đã chuẩn bị kĩ càng để ngả bài.- Tang Âm.Hướng Nhật khẽ gọi, liếc gã tài xế nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.- Dạ.
Tang Âm khẽ đáp. Đây là lần đầu tiên ở cùng hắn trong một nơi nhỏ bé như vậy, mà hai người gần kề trong gang tấc khiến nàng hơi mất tự nhiên. Dù động tác thân mật hơn cũng đã từng làm nhưng lại là trong lúc nguy cấp, cái này không đáng nói, lúc này mới có được không khí mập mờ khó tả.- Thực ra anh có bạn gái rồi.Hướng Nhật ho khan, dù sao việc cự tuyệt một cô gái xinh đẹp cũng không thể làm tổn thương lòng tự trọng của nàng.- Em biết rồi, là Quân tỷ.
Dường như Tang Âm không mấy quan tâm.- Ừm, nhưng em có biết Nhâm Quân chỉ là một trong số những bạn gái của anh không?Hướng Nhật hỏi. Tang Âm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cảm giác khó hiểu.- Thực ra bạn gái anh không phải chỉ một, ít nhất thì không đếm hết được bằng ngón tay.Hướng Nhật giơ tay giơ chân một hồi rồi mới dùng từ ngữ nhẹ nhàng đi một chút.