Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung
Chương 1109: Băng Chúa Nhi
(Chúc các fan của Đỉnh Cấp Lưu Manh một mùa Noel ấm áp, an lành. ^^)
***
“59, 60, dịch chuyển.”
Tú Linh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì hiệu lực của ma thuật thời gian vừa hết kịp lúc. Đời mình bao nhiêu năm tu luyện kiếm thuật, có thể làm được thế này cũng coi như là tới giới hạn rồi. Nàng tự biết sức mình không có khả năng đánh bại đối phương nên dịch chuyển đến bên cạnh Hướng Nhật. Nàng cười hì hì nói:
- Tôi mệt rồi, anh đánh đi, nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của người Trung Quốc.
Nói xong nàng ngồi bệt xuống đất, thở phì phò, mí mắt lim rim.
Tú Linh không biết rằng, vào lúc nguy cấp, nếu nàng không thể chạy thì Hướng Nhật sẽ đến bên che chở cho nàng, vì hắn luôn đứng từ xa quan sát từng biến chuyển của trận chiến.
Hướng Nhật đưa mắt nhìn vào nụ cười yếu đuối, thể hiện sự gắng gượng, tính kiên cường của nàng, không khỏi cảm thán. “Đã mệt như vậy rồi còn cố tỏ ra mạnh mẽ, quả là một cô gái cứng cỏi, rất có tương lai.” Hắn nhẹ nhàng đến bên nàng, khẽ cúi người, đưa tay vuốt nhẹ từng lọn tóc mai lòa xòa trên khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi. “Cả căn phòng này đang bị đóng băng, vậy mà còn có thể đổ mồ hôi, đủ thấy nàng đã phải vất vả như thế nào.” Hắn ân cần nói:
- Cô vất vả rồi, giờ nghỉ ngơi đi, việc còn lại để tôi.
Tú Linh cười nhẹ, mắt nhìn Hướng Nhật quay đi rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Nhã Lan cũng đã đến bên ngồi cạnh nàng, lấy khăn lau mồ hôi, và rồi nàng nói với Hướng Nhật:
- Ma thuật là thứ không thể khinh nhờn, anh hãy thận trọng.
Hướng Nhật phát động hai tầng lĩnh vực bao bọc thân thể, màng nước mờ mờ hiện ra, trong suốt như sương mai. Không quay đầu lại nhưng vui vẻ nói:
- Đây là cơ hội để tôi tìm hiểu ma thuật.
Alan đứng quan sát nãy giờ, trong lòng có chút thất vọng vì chưa thể giết được người dịch chuyển. Trong giới pháp sư, nếu ai giết được người dịch chuyển thì người đó đã làm nên thành tích xứng đáng để lưu truyền sử sách. Bây giờ thấy Hướng Nhật bước lên làm kỳ đà cản mũi, tự nhiên đã đổ hết mọi luyến tiếc, tức giận lên đầu hắn. Alan gầm gừ nói:
- Này nhóc, cô bạn gái của ngươi là một món hàng hiếm, nếu muốn sống thì giao nó cho ta. Nhân lúc nó ngủ ta còn tiện ra tay tiêu diệt.
- Hàng ư? - Hướng Nhật nắm chặt tay, mặt lạnh lùng, ánh mắt không có tý thiện cảm nào, tựa như nhìn vào một thứ cực kỳ đáng ghét. - Bạn của ta không phải là món đồ ngươi muốn là được. Chừng nào ta còn sống thì ngươi đừng mơ tưởng.
Alan cười giễu cợt, nói:
- Ồ, rất có chí khí.
Alan là một pháp sư lão luyện về kinh nghiệm chiến đấu, kể cả tầm xa và cận chiến, phép thuật và vật lý đều hoàn hảo không còn khuyết điểm. Chỉ nhìn một chút cũng biết Hướng Nhật còn non kém, không phải vì tuổi tác hay sức mạnh. Mà là vì kinh nghiệm quá ít, chưa gì đã đòi dùng hai tầng lĩnh vực để hộ thể, trong khi không để dành nó mà công kích. Hẳn là trước giờ chỉ toàn đánh đấm với đám rác rưởi nên cứ nghĩ phòng thủ tốt, sức mạnh hơn người là ăn chắc phần thắng. Nhưng không, một trận đánh thật sự, muốn thắng được đối thủ mạnh bằng mình hoặc hơn mình thì nên biết khéo léo, tận dụng tối đa lợi thế và khắc phục tối đa nhược điểm, có công có thủ, biết điểu khiển lực lượng chính xác, biết biến chuyển chiêu thức linh hoạt, nhanh tay lẹ mắt mới có thể “châu chấu đá voi.” Bởi vậy Alan vốn không để Hướng Nhật vào mắt, nét mặt không chút cảm tình, nói tiếp:
- Nếu có thể đánh thắng người bạn của ta thì hãy nghĩ đến chuyện bảo vệ bạn của ngươi.
Nói rồi nhanh như chớp, Alan cắn nhẹ vào đầu ngón tay để một giọt máu rơi xuống nền băng, sau đấy đặt bàn tay lên giọt máu đó, một vòng tròn ma thuật màu đỏ xuất hiện, Alan đọc chiêu thức bằng tiếng Đức:
“Thuật triệu hồi: Băng Chúa Nhi”
Ngay lập tức từ chỗ vòng tròn ma thuật bỗng xuất hiện một cô gái trong trang phục bằng băng, là một chiếc váy băng thiết kế vô cùng tinh xảo, sáng lấp lánh, những hạt băng nhỏ sâu thành chuỗi tạo thành chân váy dài quá chân. Nàng bay lơ lửng trên không, cách mặt đất hơn một thước, mái tóc màu xám khói xõa ngang vai, đuôi tóc chạm tới đôi cánh thiên thần bằng băng. Trên đầu và dưới chân nàng luôn có một vòng tròn ma thuật màu xanh nước biển, chúng có viền với những văn tự La Mã cổ, chạy xung quanh bốn vòng tròn nhỏ, bốn vòng tròn nhỏ lại có chính giữa tâm là một vòng tròn nữa. Và ở nhân của vòng tròn ma thuật là một vòng tròn liên kết với bốn vòng tròn nhỏ. Mỗi một cái vòng tròn nhỏ lại có những văn tự cổ đại, chúng chạy xung quang không ngừng và chiếu ánh sáng màu xanh dương xuống Băng Chúa Nhi. Tuyết bỗng nhưng rơi ngay trong phòng, những bông tuyết mong manh, trắng xóa nhè nhẹ rơi, chúng bám lên đầu và tóc của mọi người. Tuyết rơi làm căn phòng trở nên lạnh đến độ âm.
Băng Chúa Nhi vừa xuất hiện đã đưa mắt đảo một vòng, liền biết chuyện gì xảy ra, nàng nhìn Alan khẽ cười:
- Cũng lâu rồi ông không gọi tôi. Ông vẫn cô độc và giá lạnh như mọi khi.
Băng Chúa Nhi đến từ thế giới Tinh Linh, nới đó có hàng triệu tinh linh mang sức mạnh phi thường, mỗi pháp sư, phù thủy khi học thuật triệu hồi đều có cơ duyên lập giao ước với một hoặc nhiều tinh linh. Sau khi lập giao ước, những pháp sư, phù thủy có thể triệu hồi tinh linh ở bất cứ đâu và những tinh linh sẽ kề vai, sát cánh chiến đấu với người triệu hồi.
Alan rất tự hào về Băng Chúa Nhi, nàng là chúa tể của băng giá, năm xưa hắn đã mất không ít công sức mới có thể lập được giao ước với nàng. Nên rất quý trọng nàng, hắn mỉm cười và nói:
- Cô cũng cô độc và giá lạnh như tôi, công chúa à. Hai năm qua tôi bị ngủ đông bởi chính ma thuật của mình, chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Alan nói xong thì cười ha ha cho qua chuyện.
Băng Chúa Nhi nghe nói liền hiểu hai năm qua tại sao hắn không gọi nàng nên không hỏi thêm, mắt nhìn và chỉ tay về Hướng Nhật, nàng hỏi:
- Phải chăng ông gọi tôi lên là vì cậu ta?
Alan gật đầu nói:
- Ừ, nó đó, một đứa trẻ kém cỏi, hãy cho nó biết sự lợi hại của một pháp sư cũng như một vị thần là cô.
Băng Chúa Nhi đưa mắt quét ngang người Hướng Nhật nói:
- Một dị nhân. Tôi thích!
Nói xong liền cười ác độc. Từ dưới lớp băng bỗng trồi lên cả một đội quân bằng băng, có trang bị khiên và kiếm, tất cả đều là băng.
Chúng là Lam Băng Binh, quái vật đến từ Karakoram, thân hình cao hơn ba mét, cơ bắp rắn chắc, bước đi làm mặt đất rung chuyển.
Băng Chúa Nhi nhìn Hướng Nhật lạnh lùng nói:
- Cậu bé dị nhân, ta là con gái thứ hai của Thần Tuyết, vị thần cai quản dãy Himalaya hùng vĩ. Sức mạnh của ta là nỗi khiếp sợ của nhân loại, nơi nào ta xuất hiện thì nơi đó băng tuyết bao trùm, người nào đến gần ta thì cũng nhanh chóng bị hóa thành người tuyết. Với sức mạnh của ngươi thì không sao, nhưng e rằng cô bé kia sẽ không trụ được lâu. - Nàng nói và nhìn về phía Nhã Lan.
Hướng Nhật đã sớm dự tính trước là các nàng sẽ rất lạnh nên âm thầm dùng lĩnh vực bao bọc, tin chắc chừng nào hắn còn sống thì người được bảo vệ sẽ không sao, nên hắn chẳng cần nhìn lại mà mỉa mai nói:
- Ta cóc cần biết cô là thần thánh phương nào. Nếu muốn sống thì biến.
Băng Chúa Nhi bĩu môi:
- Chà! Mạnh miệng gớm, để coi nhóc có tài cán gì.
Nàng nói xong liền ra lệnh cho đội quân:
“Chúng bay lên!”