Tên nhóc tóc vàng giơ nanh múa vuốt, quơ quơ cây khảm đao trên tay, dẫn đầu vọt lên. Hướng Nhật bĩu môi xem thường, từ cách múa đao của đối phương thì có thể thấy được đây chỉ là một đám bụi đời đầu đường xó chợ, chỉ biết cầm đao chém lung tung mà thôi, không có được một tí thực lực hay tốc độ, loại rác rưởi này mà sống tới bây giờ quả là một kỳ tích.
Tiếc thay, cái tên được xem là rác rưởi cũng không có nhận thức ra thân phận rác rưởi của mình, vẫn như cũ huy đao chém tới, ánh mắt thì tràn đầy sự ác độc. Giống như là muốn đem người trước mặt chém ra thành tám đọan mới thỏa cơn nóng giận.
Ban đầu, Hướng Nhật vốn tính chờ cho đối phương đến gần mình thì mới ra tay, nhưng thấy ánh mắt của tên rác rưởi làm hắn tức giận thay đổi chủ ý, hắn không dễ gì mà tha cho cái loại cặn bã này, trước mặt hắn mà dám có thái độ không kiêng nể gì ai, cho nên, không chút chần chừ lao lên phía trước tung ra một cước đá từ dưới lên, lúc này thì vẻ bọn rác rưởi hơi có chút kinh ngạc.
“Bốp’’ một tiếng, nghe giống như là cái túi nhựa căng bỗng nhiên nức toát đột ngột nổ tung. Sau đó chỉ thấy thằng nhóc tóc vàng kia bị hất bay lên không một cách quỷ dị, không phải bay về phía sau mà là bay…. lên trời!
Bị hất lên cao chừng bốn năm thước, chừng như hết đà bay rồi ngừng lại, rồi đột ngột rơi thẳng xuống đất.
- Ầm!
Thân thể hắn rơi ngay mặt sàn xi măng tạo ra một tiếng vang thật là nặng nề. Thằng nhóc tóc vàng nặng nề rớt xuống đất! Cả người gần như hôn mê, bị trúng một cước nghiêm trọng như vậy một tiếng la cũng không thốt ra được.
Mười mấy tên còn lại chưa động thủ, bị chấn động bởi tình cảnh này. Lí trí nói cho bọn họ biết đây không phải sự thật, nhưng sự thật lại hiển hiện ra trước mắt như thế, chẳng lẽ là ảo giác hay sao? Lúc mới bắt đầu, xem ra chuyện bọn chúng muốn thu thập cái tên bốn mắt tàn phế kia là chuyện dễ như trở bàn tay, không tốn chút công phu! Chỉ một thằng nhóc tóc vàng thôi cũng đủ. Thậm chí lúc thấy thằng tóc vàng vung đao chém tên bốn mắt, cả bọn thấy hắn như bị hù dọa khiếp sợ, trong lòng bọn chúng còn không nỡ, nói chi một đám cùng xông lên? Dẫu sao bọn chúng cũng là những người tương đối hiểu rõ cá tính của thằng tóc vàng, hắn xuống tay cực kì ác độc, ai đắc tội với hắn xem như cả đời tàn phế!
Nhưng sự thật phát sinh tiếp theo sau đó rõ ràng vượt ngoài dự đoán của bọn chúng. Tên nhóc tóc vàng chẳng những không đắc thủ, ngược lại bị tên bốn mắt nhìn không có chút sức lực kia đá bay! Mà cái thế bay đó cũng thật không thể tưởng tượng nổi, giống y chang một cảnh trong phim thường xem vậy. Mọi người trong lòng đều nghĩ như thế, bởi vì ngoại trừ lý do đó ra thì không thể tìm được bất cứ nguyên do nào khác. Chẳng lẽ muốn cho bọn chúng tin rằng người trước mặt là tên ngoại quốc đang giả trang để đóng phim chăng? Điều này so với đóng phim còn khó tin hơn!
Tên thanh niên có nốt ruồi có thể nói trong đầu hắn đang rất hoảng sợ. Người khác có thể không biết nhưng hắn lại rất rõ ràng, có thể nói một đại lực sĩ cũng không thể nào đá một người thân cao 1m80 nặng 75kg bay lên giữa không trung như tình huống vừa xảy ra, nếu như nói bị đá bay ra phía sau bốn hay năm mét thì còn có thể, nhưng tên bốn mắt kia lại làm được!
Hơn nữa nhìn tên bốn mắt kia cũng không phải là đại lực sĩ gì, hắn chỉ là một tên sinh viên gầy còm ốm yếu, lại đá bay người lực lưỡng như vậy. Cuối cùng thì hắn hiểu được vừa rồi tại sao đối phương có thể bình tĩnh đến vậy, không phải là trì hoãn thời gian để tìm kế thoát thân, mà là trong mắt y bọn hắn chỉ sợ cũng không bằng con kiến, muốn xử sao thì xử! Thử hỏi một con sư tử có bao giờ thấy mười con kiến mà bị dọa cho kinh sợ hay không? Câu trả lời dĩ nhiên là không!
Sở Sở và Thạch Thanh vẻ mặt vẫn như thường, không có biểu hiện đặc biệt gì. Đối với hai nàng mà nói, trong lòng hai nàng thì người đó đã sớm vượt qua phạm trù nhân loại bình thường.
- Mấy vị, còn muốn tiếp nữa không?
Hướng Nhật rất hài lòng với cái chiêu mình vừa biểu diễn, nhìn sang mấy tên nhóc đã hoàn toàn bị mình chấn trụ, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉm.
- Chúng ta nhận thua!
Tên thanh niên có nốt ruồi cũng còn lý trí, biết phân biệt nặng nhẹ, nhưng trong lòng hắn thì đang đem nữ nhân mười tám đời của nhà tên họ Mã ân cần thăm hỏi một lượt.
Khó trách tên họ Mã kia lại hào phóng đến như vậy, đánh gãy một chân liền cho ngay mười vạn. Thì ra đã biết mục tiêu là tên biến thái khó xơi dị thường, nhưng mà lại không thèm cảnh báo cho bọn họ biết tí ti, chẳng lẽ muốn mượn đao giết người chăng? Thực ra, không phải gã tự nhiên có suy nghĩ như vậy, do mối quan hệ làm ăn đã lâu với tên họ Mã, đương nhiên họ Mã biết bọn hắn không tốt lành gì, có lẽ nghĩ bọn hắn có ngày sẽ uy hiếp y, nên tính lợi dụng lần này để mượn đao giết người.
Có ý tứ! Được lắm! Ngươi đã nhẫn tâm làm chuyện bất nhân, thì cũng đừng trách ta làm chuyện bất nghĩa!
Nhưng thực ra cái tên họ Mã gì đó đúng là bị một phen cực kỳ oan uổng, hắn ta thực sự không biết lưu manh có lực lượng biến thái như vậy, sở dĩ ra giá cao như vậy hoàn toàn là do lần bị vũ nhục trong quán ăn, việc đó nghiêm trọng đến nỗi làm hắn như mất đi sự thông minh của người lớn, thành như trẻ con mà ra một cái giá ngu ngốc là mười vạn chỉ cho một cái chân!
Tên thanh niên có nốt ruồi hoàn toàn không nghĩ tới khả năng trên, hắn chỉ nghĩ tên họ Mã bình thường keo kiệt bủn xỉn, nay đột nhiên xuất ra nhiều tiền như vậy chỉ cho một “nhiệm vụ nhỏ nhặt”, điều này khiến cho hắn càng tin chắc vào phán đoán của mình.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng lý do để thoái thác, tên thanh niên có nốt ruồi mở miệng nói trước trong lúc đối phương vẫn không nói gì:
- Anh có muốn biết ai là người thuê tụi tôi làm chuyện này hay không?
- Có phải là cái tên cặn bã họ Mã muốn bọn bay làm cái chuyện này không?
Hướng Nhật vừa cười vừa nói, biết đối phương đã bị mình hù dọa tới nỗi mất cả can đảm, không dám tiếp tục động thủ. Nếu không thì cần gì phải đem chuyện lấy lòng như vậy nói với mình.
Thực ra, Hướng Nhật cũng không muốn ra tay, mặc dù giải quyết đám phế vật này chỉ là chuyện nhỏ, với lại còn cô đồ đệ cao thủ luôn nghe lời hắn bên cạnh, hắn chỉ sợ vạn nhất có chuyện gì làm tổn thương đến một trong hai nữ nhân của hắn, vậy thì có muốn chết vạn lần cũng không đủ.
- Không sai! Chính là hắn!
Tên thanh niên nghiến răng oán hận nói, bây giờ hắn ta càng thêm tin vào phán đoán của mình. Bởi vì từ vẻ mặt của đối phương thì có thể thấy được, đối phương đã sớm biết tên họ Mã sớm muộn gì cũng tìm người gây phiền toái cho y, nên khi nghe mình hỏi cũng không tỏ ra kinh ngạc.
Hận ý trong lòng tên có nốt ruồi càng lúc càng nặng, hắn quyết định phải trả thù cái tên họ Mã kia:
- Vậy anh có muốn biết hắn làm gì mà có lắm “chuyện tốt” như vậy không?
- Ồ?
Hướng Nhật hơi động tâm, hắn vốn nghĩ chuyện tới đây ngừng cũng tốt. Dầu sau thì tên họ Mã cũng từng học cùng trường, bây giờ có thể biết được một số “việc tốt” mà tên họ Mã làm, đúng là muốn cầu cũng chẳng được.
- Hắn là một tay buôn ma túy!
Chỉ câu nói đầu tiên đã làm Hướng Nhật chấn động, không nghĩ tới cái tên bạn học thời trung học ngày xưa của mình lại còn… có một sự nghiệp “huy hoàng” đến vậy.
- Còn gì nữa?
- Hắn lợi dụng học sinh để phân phối ma túy cho hắn. Theo tôi được biết, người bạn giàu có kia của anh hiện đang khống chế một số lớn học sinh giúp hắn tiêu thụ ma túy.
Nghe đến đó, vẻ mặt Hướng Nhật sáng lên:
- Ngươi nói đều là sự thật sao?
- Hoàn toàn là sự thật!
Ngay lập tức, tên thanh niên có nốt ruồi không một tí do dự mang câu chuyện “làm giàu” của tên họ Mã tuần tự kể lại cho Hướng Nhật nghe khiến cho hắn phải há hốc mồm. Ngay cả Sở sở và Thạch Thanh bên cạnh cũng cực kỳ phẫn nộ trước những việc tên họ Mã gây ra, nếu nói là một “câu chuyện làm giàu’’ thì thật ra nên thay bằng một "câu chuyện cướp của giết người" hay là một “câu chuyện buôn ma túy’’ thì đúng hơn!
- Mịa! Bắt được cá to rồi!
Hướng Nhật có chút hưng phấn mà cảm thán. Đương nhiên hắn có lý do để hưng phấn, vì hắn đang lo không có cách nào để lấy lòng nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp, nhưng hiện giờ thì mỡ tự dâng tới miệng mèo rồi còn gì?