Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 133: Chương 133: Chia rẽ "uyên ương" (thượng)




- Hai em có thể cho anh biết sáng nay đã nói gì với cô nàng họ An mà khiến cô ta giống như người điên cứ đòi dọn tới ở cùng chúng ta vậy?

Trong lúc ăn cơm trưa, Hướng Nhật một lần nữa lại hỏi vấn đề này.

Sở Sở đặt bát xuống, nhẹ giọng trả lời:

- Đây là chuyện riêng tư của cánh phụ nữ tụi em, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?

- Phụ nữ?

Trong mắt Hướng Nhật lộ ra vẻ khác thường:

- Chẳng lẽ em cho rằng họ An kia là một phụ nữ sao?

- Đi chết đi!

Sở Sở trừng mắt nhìn hắn, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại sầm xuống:

- An An tuy rằng có một vài...... hành vi kỳ quái, nhưng chung quy vẫn là một cô gái! Anh là đàn ông mà, có thể độ lượng một chút hay không, đừng so đo với cô ấy nữa?

- Nhưng mà hai em thật sự tình nguyện để cô ta đến ở cùng chúng ta sao? Phải biết rằng, như thế sẽ làm xáo trộn cuộc sống vốn “bình yên” của tụi mình.... Sở Sở!

Đối với việc An tiểu thư nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ muốn dọn tới ở, Hướng Nhật kiên quyết phản đối. Bởi vì hắn có linh cảm, chỉ cần An tiểu thư đến đây, cuộc sống hạnh phúc của hắn bấy lâu nay sẽ chấm dứt, cho nên hắn chắc chắn không thể để cho thứ nữ nhân không phải nữ nhân đó ở cùng. Nhưng không hiểu hai đại tiểu thư nhà mình uống nhầm phải thuốc gì mà cứ một mực tán thành việc cô ta dọn đến ở chung.

Sở Sở hiển nhiên không nghe ra sự bất mãn, phản đối trong lời nói của lưu manh, nàng vẫn giữ vẻ mặt dứt khoát:

- Không sao, bọn em đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể để cho cô ấy ở trong căn phòng lần trước bác gái ở.

- Các em đều đã thu xếp hết cả rồi, vậy anh chẳng còn gì để nói nữa.

Biết nói nữa cũng vô ích, Hướng Nhật lộ vẻ bất đắc dĩ, bỗng hắn vuốt vuốt cằm làm bộ suy nghĩ:

- Nhưng anh vẫn có cảm giác như đang dẫn sói vô nhà.

Bị nói là "dẫn sói vô nhà", Sở Sở cảm thấy rất khó chịu, nàng chỉ tay vào hắn tức giận nói:

- Nói đến sói, anh mới đúng là một con sói háo sắc! Buổi tối hôm đó, rõ ràng đã nói phải cách xa em năm mươi centimet......

Đang định nói hết câu, Thạch Thanh bên cạnh nãy giờ vẫn cắm đầu ăn đột nhiên ho nhẹ một tiếng.

Sở Sở lập tức á khẩu, bình tĩnh trở lại, vội vàng đem mấy lời chưa kịp nói ra nuốt vào bụng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Bởi vì suýt nữa nàng đã nói ra chuyện xấu hổ như vậy, nên giờ nàng chỉ mong tìm một cái lỗ nẻ để chui vào. May mắn là trong nhà không có người ngoài, nếu không đúng là chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người ta. Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được nhấc cái chân đang ở dưới bàn lên rồi hung hăng đá một phát vào đùi lưu manh. Cuối cùng, nàng còn dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương thêm một lần nữa.

- Ai ui....đau!

Hướng Nhật rút chân về rất nhanh. Kỹ xảo giả vờ đau của hắn đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, do đó đã thành công lừa được Sở đại tiểu thư đang dương dương tự đắc.

Sở Sở hừ nhẹ một tiếng, quay đầu sang một bên, nhất quyết không để ý đến hắn nữa.

Thấy thái đô của Sở Sở như vậy, Hướng Nhật biết là bão tố đã qua, trong lòng không khỏi vui mừng . Hắn được đà lấn tới, đang định kêu ca gì đó, đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Sở đại tiểu thư ngay lập tức nghiêng tai nghe ngóng, khiến cho quyết tâm ban đầu không thèm để ý đến Hướng Nhật biến mất khỏi đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn lưu manh. Ngay cả Thạch Thanh cũng dừng việc ăn cơm, ánh mắt hướng về phía sư phụ cầm thú rõ ràng đầy vẻ uy hiếp.

Hướng Nhật rất muốn ra chỗ khác để nghe điện thoại, nhưng sợ lại càng làm cho hai nàng thêm nghi ngờ, chẳng còn cách khác đành móc điện thoại ra. Chỉ là trong lòng hắn thầm cầu nguyện, hy vọng không phải nữ sĩ quan cảnh sát gọi tới, nếu không thật nguy hiểm.

Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đúng nữ sĩ quan cảnh sát gọi, hắn đành phải giả vờ là "gọi nhầm số". Dẫu biết rằng như thế sẽ làm nữ sĩ quan cảnh sát tức điên lên, nhưng dù sao so với việc bị hai cô nàng trước mặt xé xác ngay tại chỗ thì đỡ thê thảm hơn một chút. Có điều lo lắng của Hướng Nhật rõ ràng là dư thừa, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình di động, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, không phải nữ sĩ quan cảnh sát, mà là một người "đàn bà không biết xấu hổ".

- Cháu ngoan của dì, đã chuẩn bị tốt cho việc hy sinh "sắc đẹp" chưa?

Một giọng nữ đùa cợt từ đầu dây bên kia truyền đến.

- Đừng nhiều lời, ở chỗ nào, tôi lập tức tới đó.

Đối với mấy lời mà nữ nhân tự xưng là “dì Út” ngày hôm qua trước lúc bỏ đi lưu lại, Hướng Nhật vẫn còn nhớ rõ, hôm nay hắn phải giúp nàng ta đi làm chuyện tốt: chia rẽ "uyên ương".

- Vội cái gì!

Giọng nói mập mờ ở đầu dây bên kia lại chế giễu hắn:

- Cháu có nhiều bạn gái như vậy còn vội làm gì? Nhưng cũng khó trách, ai bảo con gái của bạn dì lại xinh đẹp như vậy....

- Nói nhảm nữa tôi sẽ cúp máy!

Hướng Nhật không chút khách khí cắt ngang lời nói của dối phương, hắn cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian với người đàn bà vừa phiền phức vừa trơ trẽn này.

- Thằng nhóc thối tha! Nói chuyện với người lớn như vậy hả?

Người phụ nữ tức giận nói, nhưng ngay sau đó lập tức hạ thấp giọng:

- Được rồi, cháu nghe đây, là nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên trên đường Trường Xuân. Nhưng cháu cũng nên kiềm chế một chút, đừng có làm hỏng việc của dì, nếu không dì không dám cam đoan sẽ không lỡ miệng nói ra điều gì……

”Tít" một tiếng, không chờ nàng ta nói xong,Hướng Nhật cúp máy chấm dứt cuộc gọi.

- Hướng Quỳ, có chuyện gì à?

Thấy lưu manh treo điện thoại, Sở Sở lên tiếng hỏi. Mặc dù nghe ra đối phương là nữ, nhưng thấy thái độ của lưu manh rất khó chịu, cho nên mây mù trong lòng được xua tan đi không ít.

- Có chút việc nhỏ, bây giờ anh phải ra ngoài một chuyến.

Hướng Nhật đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Thạch Thanh ở bên cạnh lại ra vẻ "thiện chí" nhắc nhở hắn:

- Giọng trong điện thoại hình như là của phụ nữ, sư phụ, anh vội vã như vậy..... chẳng nhẽ có chuyện gì "quan trọng" à?

Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "quan trọng", dụng ý gì thì không nói ai cũng hiểu .

Quả nhiên, tính "tò mò" của Sở Sở nhanh chóng bị khơi dậy, ánh mắt nhìn lưu manh cũng trở nên nghi hoặc:

- Đúng rồi, Hướng Quỳ, nếu có chuyện gì "quan trọng" bọn em cũng muốn đi theo, chưa biết chừng có thể giúp anh được đôi chút."

Hướng Nhật lườm đồ đệ một cái, sau đó nhìn về phía Sở đại tiểu thư và bày ra bộ mặt khổ sở:

- Sở Sở, việc này em không giúp được đâu, anh đã nói với em rồi mà, lúc nãy là "dì út" gọi điện, hôm qua dì ấy có nhờ anh giúp một việc, nhớ không? Giờ đang giục anh đến chỗ dì ấy đây này.

- Ra là vậy!

Sở Sở cũng cảm thấy giọng của người vừa gọi điện có chút quen tai, công thêm thái độ khó chịu của lưu manh, cơ bản đã khẳng định hắn nói thật nên cũng không tiếp tục gây khó dễ mà bật đèn xanh cho hắn.

Hướng Nhật như được đại xá, thừa dịp cô nàng đồ đệ thích mưu đồ bất chính còn chưa mở miệng, hắn nhanh như chớp đẩy cửa xông ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.