Từ biệt Fiona Lois, việc duy nhất Hướng Nhật cần phải làm lúc này là xác định lại chuyện kia. Hắn vốn là sinh viên khoa tin, cho nên muốn lên mạng thì cực kì thuận tiện. Để kiểm chứng suy đoán trong lòng, ngay khi bật máy tính lên, Hướng Nhật lập tức truy cập vào hòm thư mà bản thân hắn đã rất lâu không đụng đến, quả nhiên phát hiện mật mã nhập vào bị sai. Như vậy có thể khẳng định, đúng là nó đã bị hack. Về phần người hack là ai, cũng chỉ có thể chờ tới bữa tối mới biết được. Trải qua một ngày nhàm chán trong trường học, cuối cùng cũng đến tối, khi Tống Thu Hằng gọi điên cho hắn, Hướng Nhật lập tức lấy cớ có hẹn ăn cơm cùng bạn học cũ cấp ba để ra khỏi nhà.
Chúng nữ đã quen với việc mấy ngày gần đây hắn liên tục ra ngoài, hơn nữa vừa dọn sang nhà mới nên có rất nhiều thứ cần phải sắp xếp lại, nhất thời cũng mặc kệ hắn.
Điểm hẹn là ở một nhà hàng cao cấp, Hướng Nhật gọi taxi chạy vội tới, vừa lúc nhìn thấy mỹ nữ lão sư Tống Thu Hằng đang chờ ở cửa nhà hàng, nàng có chút nhíu mày, hình như đã chờ được một lúc rồi. Bên cạnh lúc nào cũng có khách đến dùng cơm ra vào, ánh mắt họ luôn làm như vô tình liếc về phía nàng. Chẳng thế khác được, một mỹ nữ thành thục gợi cảm như thế, hơn nữa còn trang điểm rất tỉ mỉ, có hấp dẫn ánh mắt của đám giống đực cũng là điều khó tránh. Nếu không phải thấy nàng có vẻ như đang đợi ai đó, không chừng đã sớm có người không nhịn được tiến đến làm quen.
Hướng Nhật vội vàng chạy tới, không hề để ý đến ánh mắt ghen tỵ của người bên ngoài.
- Cô Tống, thật ngại quá, để cô đợi lâu quá.
- Không sao , cô cũng vừa mới đến thôi.
Tống Thu Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại nói tiếp:
- Giờ chúng ta vào thôi.
- Vâng
Hướng Nhật gật đầu, hắn muốn nhìn thấy kẻ dám giả mạo hắn lắm rồi.
Hai người bước vào trong nhà hàng, lập tức có bồi bàn tới đón chào, người bồi bàn lễ phép hỏi:
-Hai vị có hẹn trước không ạ?
Hẹn trước? Xem ra cái nhà hàng này rất đông khách, nếu không cũng không đến nỗi ngay cả dùng cơm cũng phải đặt bàn trước. Hướng Nhật nghĩ như vậy.
- Chúng tôi có hẹn người, ở bàn số 48.
Tống Thu Hằng nói.
- Mời hai vị đi theo tôi.
Bồi bàn giơ tay mời, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
Bàn số 48 cách cửa cũng không xa, ngay ở vị trí trung tâm của nhà hàng, đi vài bước là đến nơi. Chỉ thấy bàn số 48 đã sớm có một người ngồi, người hẹn chừng 30 tuổi, toàn thân mặc một bộ âu phục hàng hiệu. Trông cũng có chút anh tuấn, gác trên mũi là một cặp mắt kính viền trắng, thoạt nhìn rất có học thức.
Ánh mắt Hướng Nhật chợt lóe lên, người này…hắn không quen.
Tống Thu Hằng cũng lấy làm kinh hãi, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy nam nhân mà mình chờ đợi lâu nay, không ngờ lại là một người xa lạ. Tuy nhiên, nàng cũng không thất vọng, đối phương đã dùng email kia để liên lạc với nàng, vậy chắc chắn sẽ biết hắn đang ở đâu.
Gã đeo kính cũng sớm phát hiện bồi bàn dẫn hai người đến chỗ mình, khi thấy Tống Thu Hằng thì hai mắt sáng ngời, nhưng hắn che dấu rất khá, trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình thường. Tuy nhiên khi thấy bên cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi đi theo, ánh mắt hơi nhíu lại.
- Cô chính là Tống tiểu thư?
Chờ bồi bàn lui xuống, gã đeo kính đứng lên, hắn mỉm cười đưa tay về phía Tống Thu Hằng.
Tống Thu Hằng cũng vươn tay ra, khẽ bắt tay hắn rồi lập tức buông ra.
- Anh là?
- Tôi nhận sự ủy thác của Hướng đại ca, anh ấy có việc không tới được nên đã nhờ tôi tới đây.
Gã đeo kính trả lời rất khéo, cũng không vì xuất hiện thêm một người mà lộ ra chút sơ hở nào.
Lý do này tình cờ lại giống với ý nghĩ trong đầu Tống Thu Hằng, trong lòng không khỏi có thêm một phần hy vọng, nàng có chút kích động hỏi:
- Anh ấy có khỏe không?
Gã đeo kính đã hoàn toàn nhập vai:
- Hướng đại ca rất khỏe mạnh, vẫn giống như trước vậy, mỗi bữa cơm có thể ăn hết hơn một cân thịt.
Đôi mắt đẹp của Tống Thu Hằng mở thật to, trong mắt không khỏi rơm rớm nước mắt, đấy là vì nàng quá vui mừng. Nghe sự miêu tả của đối phương càng làm cho nàng nhớ tới quãng thời gian hạnh phúc cùng hắn trước kia. Không ngờ hắn chẳng thay đổi gì cả, vẫn thích ăn thịt như vậy.
Còn Hướng Nhật nghe thế thì thiếu chút nữa không kiềm chế được xông lên bóp chết gã đeo kính trước mặt, tên này đúng là cặn bã, hoàn toàn copy lại những gì mình ghi chép trong hòm thư.
- Tôi có thể hỏi một chút không, anh ấy hiện giờ đang ở đâu?
Vui sướng qua đi, Tống Thu Hằng càng khao khát được gặp người bạn trai đã mấy năm không thấy mặt ngay lập tức.
Gã đeo kính không trả lời vào vấn đề chính mà chậm rãi nói:
- Hướng đại ca đang bận chút việc, anh ấy dặn, cứ chờ Tống tiểu thư dùng cơm xong, sau đó tôi sẽ lái xe đưa cô đi gặp anh ấy.
- Vậy…
Lời vừa đến miệng, Tống Thu hằng liền nuốt trở về.
Vốn định nói là không cần ăn, bây giờ có thể đi ngay, nhưng cân nhắc đến việc bên cạnh còn có học trò của mình, mình dẫn hắn đến đây mà lại không dùng cơm thì không khỏi có chút khó ăn nói khó nói, nàng lập tức sửa lời:
- Chúng ta chọn món đi.
- Được.
Gã đeo kính có một cử chỉ rất lịch sự.
- Tống tiểu thư xin tự nhiên cho, muốn ăn gì cứ việc gọi, Hướng đại ca đã căn dặn như vậy.
- Vậy tôi không khách khí nữa.
Nghĩ tới việc chỉ lát nữa thôi có thể gặp nam nhân, Tống Thu Hằng nhanh chóng cầm lấy thực đơn trên bàn ăn và bắt đầu chọn món.
Thừa dịp mỹ nữ lão sư bận chọn món, Hướng Nhật rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện, nhìn gã đeo kính đầy thâm ý, hắn thản nhiên hỏi:
- Tiên sinh, xưng hô thế nào đây?
Gã đeo kính đầu tiên là nhìn thoáng qua Tống Thu Hằng đang chọn món, sau đó mới cười nói:
- Ta họ Lý, nếu không ngai, tiểu huynh đệ có thể gọi ta một tiếng Lý ca.
Mặc dù hắn không biết người dôi ra này là ai, nhưng đã có thể đi cùng mục tiêu lần này, vậy nhất định cũng là ban bè hoặc thân thích của nàng, đương nhiên cần tỏ ra thân cận một chút.
- Thì ra là Lý ca.
Hướng Nhật ngoài mặt cười nói nhưng trong thì không, trong lòng cũng đã xem gã này là một người chết, tội giả mạo mình cứ coi như bỏ qua đi, thế mà còn dám bảo mình gọi hắn là “ca”, nếu như không phải bên cạnh còn có mỹ nữ lão sư, hắn đã sớm cho một đấm rồi.
Gã đeo kính không biết một câu vừa rồi đã khiến hắn rước lấy đại họa, lại nói tiếp:
- Không biết tiểu huynh đệ và Tống tiểu thư có quan hệ như thế nào?
- Cậu ấy là học trò của tôi.
Hướng Nhật còn chưa kịp trả lời, Tống Thu Hằng đã đáp ngay, có lẽ nàng sợ đối phương hiểu lầm. Cậu học trò bên cạnh mặc dù thoạt nhìn thì nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, nhưng nói thế nào cũng là một nam nhân, giải thích rõ ràng thì vẫn tốt hơn.
- Học trò?
Trong mắt gã đeo kính lóe lên một tia kinh ngạc, hắn không rõ tại sao đối phương đến chỗ hẹn còn dẫn theo một học trò làm gì, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ bất lịch sự. Chỉ âm thầm suy tính, có thêm một người ngoài dự liệu, vậy đối với kế hoạch ban đầu hiển nhiên là phiền toái hơn một chút.Nhưng chỉ là thêm một chút phiền toán mà thôi, dù sao đối phương vẫn là học trò, lát nữa cũng lắm thì tìm một lý do đuổi hắn đi, nếu thật sự không được, vậy cứ để hắn đi theo cũng không sao, dù sao trông hắn gầy yếu như vậy cũng chẳng có sức uy hiếp gì.
- Hình như Lý ca rất bất ngờ?
Thấy gã đeo kính lâm vào trầm tư, Hướng Nhật trực tiếp cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, tiếp đó không đợi đối phương trả lời đã hỏi:
- Tôi muốn hỏi một chút, sao Lý ca lại quen vị Hướng đại ca kia?
Gã đeo kính hơi ngẩn ra, sau đó lập tức trở lại bình thường. Không biết tại sao, tên học trò trước mắt luôn khiến hắn có cảm giác như là mình đã sớm bị nhìn thấu hết thảy. Tuy nhiên, thân là người có trình độ diễn xuất rất khá, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bị người khác bóc mẽ, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh:
- Cái này có thể nói là duyên phận, lần trước ta đến Mỹ, không may bị trộm mất ví, sau đó gặp được Hướng đại ca, là anh ấy đã giúp đỡ ta. Nói ra thì anh ấy chính là ân nhân cứu mạng ta.
- Quả thật là quá đúng lúc.
Hướng Nhật cười mà như không cười. Trong đầu cũng cẩn thận hồi tưởng lại, lúc ấy bức email cuối cùng mình gửi Tống Thu Hằng đúng là có nhắc tới việc mình muốn đi Mỹ, tuy nhiên khi đó là vì mình đang dẫn đám đàn em đi sống mái với mấy băng nhóm xã hội đen khác để tranh đoạt vị trí đệ nhất bang của Nam Thành, sợ liên lụy đến nàng, cho nên mới cố ý nói dối là mình muốn đi ra nước ngoài. Chỉ không ngờ lại bị gã đeo kính trước mặt đục nước béo cò.
Gã đeo kính đã nhìn ra tên học strò này đang nhắm vào mình, trong lòng không khỏi đề cao cảnh giác, hắn nói thuận theo đối phương:
- Đúng vậy, nếu lần đó không gặp được Hướng đại ca, không chừng ta đã sớm chết đói rồi.
- À?
Mắt Hướng Nhật hơi híp lại, đột nhiên hắn hỏi:
- Vậy Không biết Lý ca có quen người nào tên là Hướng Nhật không?
Hướng Nhật còn nhớ rất rõ, trong hòm thư hắn đều dùng tên “Hướng Dương”, chưa từng đề cập đến tên thật của mình. Cho nên hắn dám khẳng định, đối phương chỉ biết cái tên Hướng Dương mà không biết Hướng Nhật và Hướng Dương chính là cùng một người. Đưa ra câu hỏi như vậy, tiểu tử này còn không chịu hiện nguyên hình hay sao?
Nhưng Tống Thu Hằng bên cạnh lúc này lại sửng sốt liếc mắt nhìn hắn, nàng không rõ tại sao cậu học trò theo mình tới đây lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. Còn nhớ là trước kia nàng đã từng nhắc đến cái tên Hướng Nhật trước mặt cậu học trò này, cho nên đối phương có nhớ được cũng không đáng kinh ngạc. Chỉ là nếu đã nhớ được, sao lại không biết Hướng Nhật và “hắn” chính là một người cơ chứ?
Nàng còn đang ngẫm nghĩ, gã đeo kính lại hỏi một câu rất không đúng lúc:
- Hướng Nhật? Chẳng lẽ là thân thích của Hướng đại ca?
Tống Thu Hằng giật mình, nàng ồ lên kinh ngạc, đối phương là bạn của hắn, sao lại không biết tên thật của hắn? Đang lúc nghi hoặc, nàng đột nhiên hiểu được phần nào tại sao cậu học trò bên cạnh lại hỏi như vậy. Nhưng nàng thật sự không muốn tin, niềm hy vọng của bấy nhiêu năm đau khổ chờ đợi rốt cuộc lại là như vậy sao?
Gã đeo kính cũng không ngu, khi thấy mỹ nữ lão sư bên cạnh có biểu hiện khác thường, hắn biết trong này có thể có nội tình mà mình không biết, không khỏi thầm mắng một tiếng, sau đó lập tức bổ cứu:
- Thật ra Hướng đại ca không đề cập đến người nào tên Hướng Nhật, bởi vì Hướng đại ca rất ít khi nói về chuyện của minh. Nói ra thì, đối với những chuyện của Hướng đại ca ở trong nước, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi chỉ biết một điểm, có duy nhất một người Hướng đại ca nhớ mãi không quên, chính là Tống tiểu thư.
Mặc dù trong lời nói vẫn có chút sơ hở, nhưng Tống Thu Hằng vẫn tin tưởng, cam tâm tình nguyện tin tưởng. Không chỉ vì đối phương giải thích có bài bản hẳn hoi, mà phần nhiều là vì cái câu nói cuối cùng, người mà hắn nhớ mãi không quên? Là mình! Dù đây có là một lời nói dối, nàng cũng sẽ không chút do dự mà tin tưởng.
Hướng Nhật tức không để đâu cho hết, không ngờ gã đeo kính này lại nhanh trí như vậy, xem ra quả thật mình đã xem nhẹ hắn rồi. Ngẫm lại cũng đúng, đối phương có thể dễ dàng lừa gạt mỹ nữ lão sư tới đây, không có chút bản lãnh sao được? Nhìn vẻ mặt Tống Thu Hằng, Hướng Nhật biết là nàng đã tin lời đối phương, đúng là nàng quên không được mình sao? Trong lòng không khỏi thở dài phiền muộn.
Còn gã đeo kính thì vuốt mồ hôi lạnh, hắn không ngờ thiếu chút nữa là bị vạch trần thân phận. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tên học trò suýt nữa làm gã xấu mặt, trong lòng bắt đầu nảy sinh ác ý, lát nữa nếu tiểu tử này chủ động rời đi thì tha cho hắn, nếu còn không thức thời mà cứ đi theo, vậy phải giáo huấn cho hắn một trận nhớ đời! Mẹ kiếp, thiếu chút nữa phá hỏng hảo sự của lão tử.
Lúc này, món ăn đã được đưa lên, mấy người bởi vì đề tài vừa nói nên cũng mất đi hứng thú nói chuyện, chỉ một lòng một dạ giải quyết cho xong bữa tối.
Tống Thu Hằng là muốn sớm được gặp người kia để giải nỗi khổ tương tư. Hướng Nhật cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn là muốn sớm được thiến tên kia. Còn gã đeo kính là muốn ăn xong nhanh để đưa người đến nơi cần đến, lúc đó cho dù có bị lộ ra mặt thật cũng không sợ. Chỉ cần tới địa bàn của mình, hết thảy đều do hắn làm chủ.
Do mỗi người đều có tâm tư riêng nên bữa tối chấm dứt rất nhanh.
Gã đeo kính thanh toán rồi dẫn hai người ra bãi đỗ xe. Vừa đi vừa hỏi Hướng Nhật bên cạnh:
- Tiểu huynh đệ, cậu không về nhà học bài sao?
- À, ta muốn đi theo xem vị Hướng đại ca kia trông thế nào.
Hướng Nhật thản nhiên đáp.
- Vậy thì cùng đi.
Trong mắt gã đeo kính lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu ngươi đã tự đi tìm lấy cái chết, vậy cũng đừng trách ta.
Vào trong xe, nam nhân đeo kính lập tức khởi động và cho xe chạy thật nhanh.
Hướng Nhật và Tống Thu Hằng ngồi ở ghế sau, nhưng khác với vẻ mặt mong chờ của mỹ nữ lão sư, hắn chủ yếu chỉ âm trầm nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ xe.
Về lộ trình đang đi, có thể nói là nơi hắn rất tinh tường, cứ tiến về phía trước sẽ dẫn đến nơi giao nhau giữa Đông thành và Nam thành. Là người lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm như hắn, so với người thường thì hắn càng hiểu rõ hơn về tính nguy hiểm và tính an toàn của địa phương này..Nguy hiểm là đối với người bình thường, thông thường khi đã bước vào địa phương này, nam nhân rất ít khi không bị cướp bóc, mà nữ nhân rất ít khi không bị xâm phạm. Còn an toàn là dành cho đám côn đồ, nơi này không có ai quản lí, bởi vì đây là nơi giao nhau giữa hai thành khu, hơn nữa vừa có người bình thường lại vừa có xã hội đen chém giết nhau, cục cảnh sát của hai thành khu đều sẵn lòng nhường quyền quản lí cho đối phương. Kết quả của sự nhường qua nhường lại là xã hội đen ngày càng lộng hành, cảnh sát lại càng kiêng kỵ. Tình hình ngày càng diễn biến theo chiều hướng xấu, người bình thường ở khu vực này cũng ngày càng ít đi, cơ bản đã bị dân xã hội đen chiếm đóng. Bây giờ nếu gã đeo kính đưa mình và mỹ nữ lão sư tới địa phương ấy, Hướng Nhật không cần phải nghĩ cũng biết đối phương muốn làm gì. Tuy nhiên có thêm một người nằm ngoài dự liệu là mình ở đây, hắn làm được trò gì cơ chứ?
- Chúng ta tới rồi.
Đang bĩu môi nghĩ thầm thì xe dừng lại trước một nhà dân bình thường, gã đeo kính mang vẻ mặt đắc ý mở cửa xuống xe trước.