Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 743: Chương 743: Chuyện vui ngoài ý muốn!




“Thượng tướng, tôi cũng mong chờ lần đầu gặp mặt này, nói thực ông đúng là người yêu nước đấy”

Chờ cô nàng đáng ghét kia đi rồi. Hướng Nhật mới Trần thượng tướng tiếp tục nói chuyện cười đùa.

“Khà khà, ngồi xuống đi” Trần Quốc Đống cũng không để ý mà thậm chí còn có chút hứng thú, ông luôn có thói quen nghiêm túc, đột nhiên có người nói chuyện như vậy cảm giác thật thoải mái.

Hiển nhiên Hướng Nhật không làm khách mà ngồi đại xuống một chiếc ghế, Trần Quốc Đống đứng lên bước tới ngồi bên cạnh Hướng Nhật.

“Cậu cùng tiểu Phương có gì rắc rối sao?” Trần Quốc Đống hỏi, hắn rất coi trọng Hướng Nhật, không chỉ bởi cống hiến của hắn với đất nước mà bởi hắn là dị năng giả cường đại, nên khi hắn xảy ra xung đột với cấp dưới thì hắn cũng phải lên tiếng, nếu mà có thể hắn cũng chẳng ngại làm mối luôn.

“Chỉ do Dịch Bình Bắc là ông ngoại của ta” Hướng Nhật nói, hắn tin rằng Trần thượng tướng là người trong quan trường, không thể nào không biết Dịch gia và Phương gia đối địch.

“Gì?” Trần Quốc Đống nhíu mày, vốn tưởng rằng Hướng Nhật có “lí lịch và gia thân” trong sạch, không ngờ lại là con cháu Dịch gia, chuyện này có chút khó giải quyết.

Thấy Trần thượng tướng nhíu mày, Hướng Nhật đoán ra ông ta kiêng kị gì đó, tranh đấu rắc rối cao tầng hiển nhiên Trần thượng tướng không muốn dính vào, Hướng Nhật liền đem quan hệ của mình cùng Dịch gia nói rõ ra, có chút cường điệu mẹ mình bị từ bỏ từ 20 năm trước.

“Nói vậy thì Dịch gia biết cậu là dị năng giả ?” Trần Quốc Đống nhíu mày.

“Đúng thế” Hướng Nhật gật đầu. Việc này cũng không cần giấu diếm.

Trần Quốc Đống cúi đầu trầm tư, cũng không khó để đoán ra vì nguyên nhân gì mà Dịch gia nhận đứa cháu ngoại như Hướng Nhật. Nhưng cứ vậy hắn lại dính tai bay vạ gió.

“Tiểu Hướng, việc này vạn lần đừng để trong lòng, kỳ thực tiểu Phương không hề sai gì cả”

Lo lắng càng ngày càng cần sự hợp tác của Hướng Nhật, hiển nhiên Trần thượng tướng không muốn trong lòng hắn có khúc mắc, tuy rằng mâu thuẫn của Dịch gia và Phương gia ông không thể giải quyết nhưng nhất định phải làm Hướng Nhật an lòng.

“Thượng tướng, không phải là ông nghĩ tôi tức giận cô bé kia chứ?” Hướng Nhật liền hiểu ý của Trần Quốc Đống, nhưng thật ra thì hắn cũng không suy nghĩ nhiều về cô nàng họ Phương kia.

“Cô bé?” vẻ mặt Trần Quốc Đống trở nên kì quái nhìn Hướng Nhật.

“Khụ khụ, có gì không đúng à?” tuổi hai đời của hắn lớn hơn Trần thượng tướng, hiển nhiên không cảm thấy có gì lạ cả.(là tuổi Hướng Nhật+ Hướng Quỳ nhá)

“Cậu biết tiểu Phương năm nay bao nhiêu tuổi không?” đột nhiên Trần thượng tướng nghĩ đến thực tế, thực sự bề ngoài của tiểu Phương khó mà xác định được.

“40 hay 50?” Thấy bộ dáng chần chừ của Trần thượng tướng, Hướng Nhật liền biết có lẽ cô nàng họ Phương kia không trẻ như vậy, cũng có thể là quái dị giống như cô nàng Phạm Thải Hồng kia.

Vẻ mặt Trần thượng tướng xám xịt. Tuy rằng ông có ý để Hướng Nhật cố gắng đôn tuổi lên nhưng Hướng Nhật đi quá xa rồi:

“Cũng không đến mức đó, tiểu Phương năm nay chưa đến 36”

“Quả thực không quá lắm” vốn đã quen cô nàng yêu nữ Phạm Thải Hồng nên Hướng Nhật cũng không ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra gì đó, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ:

“Đúng rồi, thượng tướng, đây là con chip”

Do sợ con chịp bị hư hỏng nên Hướng Nhật bỏ vào một cái hộp.

Thấy cái hộp nhỏ chứa con chip của không quân Mỹ, Trần Quốc Đống nhận lấy mà tay run rẩy, mở hộp ra, quả thực bên trong có vật giống như bản mạch:

“Cậu chờ một chút, tôi ra ngoài rồi trở lại” kích động vội đứng dậy bước ra ngoài.

Hướng Nhật ngồi đợi ở trong phòng có chút nhàm chán, nói thực thì Trần thượng tướng là chủ nhân mà lễ đãi khách quá kém, mình mang theo vật quan trọng như vậy đến, không nói đến đưa mỹ nữ ra tiếp nhưng một tách trà cũng phải có chứ?

Đương nhiên cái này hắn cũng chỉ thầm oán trách thôi chứ thực sự yêu cầu Trần thượng tướng gọi mỹ nữ đến tuyệt đối là không được.

Đợi vài phút thấy Trần thượng tướng vẫn chưa về. Hướng Nhật đứng dậy chuẩn bị xem xét một chút, dù sao cũng khó đến được đây, cũng nên tham quan chút chút.

Nhưng chưa đợi hắn mở cửa. Đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, mà xem ra người ở ngoài có gì đó khẩn cấp nên tâm tình khó chịu phát tiết lên cánh cửa. Lúc nhìn thấy cô nàng họ Phương thì Hướng Nhật liền coi nàng là kẻ đến sau(chả hiểu chém đại).

“Anh làm gì?” thấy Hướng Nhật đứng ở cửa, cô nàng họ Phương liền cảnh giác tỏ vẻ nghi ngờ hắn.

“Sao nào, đi ra ngoài cũng một tí phạm pháp à?” Hướng Nhật khó chịu với cô nàng này nên cũng chẳng thèm nể mặt.

“Không biết đây là căn cứ quân sự sao? Đi ra ngoài một tí? Anh cho rằng mình có quyền sao?”

Phương Nghi cũng không có cảm tình gì với Hướng Nhật, kẻ từ khi biết kẻ này là người Dịch gia nàng liền xác định hắn là kẻ thù rồi.

“Thượng tướng cho tôi quyền, ông ấy cho tôi tự do đi lại” dù Trần thượng tướng chưa từng nói như vậy nhưng Hướng Nhật cứ cho là thế, dù thượng tướng có biết thì sợ rằng cũng sẽ không nói gi hắn, mà cô nàng là người thích cô giả oai vũ(không biết là gì, ai biết pm mình sửa) nên hiển nhiên lời Hướng Nhật có tác dụng, nghe thấy ý của Trần thượng tướng thì sắc mặt cô nàng họ Phương càng thêm khó coi nhưng không hề phản bác.

“Anh chờ đó cho tôi!” nói xong liền vội vàng mở cửa ra ngoài.

Hướng Nhật cảm thấy không biết nói sao, chẳng lẽ cô nàng này vào là muốn cãi nhau với mình? Do việc này nên Hướng Nhật cũng mất đi hứng thú dạo chơi, mà tránh lỡ may Trần thượng tướng trở lại mình cũng không biết nói sao cho đúng nên lại trở về ghế salon, Hướng Nhật quyết định kiên nhẫn chờ thượng tướng quay lại.

Chừng mười mấy phút sau Trần thượng tướng trở về, vẻ kích động trên mặt vẫn không hề mất đi, ngồi xuống nắm tay Hướng Nhật:

“Tiểu Hướng, lần này cậu lập công lớn cho quốc gia, có con chip này chúng ta có thể tiết kiệm vài tỷ kinh phí nghiên cứu đấy”

“Bên trong con chip là tài liệu cao cấp?” nhìn vẻ mặt mừng như bắt được vàng của Trần thượng tướng, Hướng Nhật vội hỏi.

“Đúng, phải nói là thành quả nghiên cứu mới nhất của nước Mỹ” Trần Quốc Đống cười nhìn Hướng Nhật, không thể không cảm thán nhân phẩm hắn tốt, vậy mà vô tình có được.

“Tuy rằng lúc trước cậu nói cống hiến không cho quốc gia, nhưng quốc gia cũng không thể bạc đãi cậu, đây là phần thưởng của cậu”

Vừa nói Trần thượng tướng liền đem một cuốn sổ màu đỏ cho Hướng Nhật.

“Đây là gì?” nhìn vật màu đỏ có quốc huy màu vàng kia, trong lòng Hướng Nhật nghi ngờ.

“Giấy chứng nhận an ninh quốc gia” Trần thượng tướng cười nói.

“Nói vậy thì tôi là nhân viên nhà nước rồi” ánh mắt Hướng Nhật sáng rực, cái này thực ngoài ý muốn, thân phận này không tệ, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn.

“Có súng lục không?” vốn ham mê súng nên tới giờ Hướng Nhật chưa hề bỏ qua, nếu như có thể quang minh chính đại dùng súng, không sợ bị bắt thì lần này trở về có thể ra oai trước mặt nữ cảnh quan, xem nàng còn nói được gì.

“Cậu cần súng lục? Nhưng nếu cậu thực sự muốn thì tôi sẽ bảo người đưa cho, chứng nhận sử dụng súng có thể làm ngay cho cậu”

Đối với yêu cầu của Hướng Nhật, Trần Quốc Đống hiển nhiên đáp ứng, ông tin rằng Hướng Nhật sẽ không làm bậy, còn về phần giấy chứng nhận gì đó không phải chỉ là lời nói sao?

“Tôi cũng không khách sáo đâu” Hướng Nhật khách sáo mới kì quái, không ngờ lần này tới lại được cái này.

Quá tốt mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.