Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 167: Chương 167: Chuyện xưa như trái đất - Anh hùng cứu mỹ nhân (trung)




- Đại ca, anh đã đến?

Hầu Tử vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng đón Hướng Nhật tiến vào quán bar, nhìn thấy bên cạnh hắn đi theo một người, có chút tò mò hỏi thăm:

- Đại ca đây là…?

- À, đây là người bạn anh mới quen. Hầu tử, chú gọi An đại ca là được rồi.

Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm chỉnh giới thiệu, không có chút bận tâm vị đại tiểu thư ở bên cạnh đã xiết chặt nắm tay mảnh khảnh. Tuy nhiên khó trách nàng bị người khác gọi như vậy, người mặc một bộ vest đen Tây Âu, lại còn đeo kính râm, giống hệt hình tượng đại ca xã hội đen trong phim. Hơn nữa thân thể nàng cao hơn một ít so với nữ nhân cùng lứa, đứng ở bên cạnh Hướng Nhật cũng không thấy thấp hơn. Ngoài ra ánh sáng trong quán bar mờ mờ ảo ảo, người khác có nhìn lầm thành nam nhân là chuyện bình thường.

- Chào An đại ca!

Hầu Tử lập tức cung kính cúi đầu chào, trong suy nghĩ của hắn, có thể cùng đại ca quan hệ bạn bè cũng không phải người thường, tốt nhất là duy trì thái độ tôn trọng.

- Xéo sang một bên.

An Tâm đang trong cơn giận dữ nghe thế tự nhiên không nửa phần khách khí, huống hồ nàng luôn không có hảo cảm gì với bọn nam nhân, nếu như thường ngày đã sớm một cước đuổi đi, nhưng mà hôm nay nể mặt mũi của thằng khốn bên cạnh, tạm thời bỏ qua cho tên kia vậy.

- Vâng, vâng…

Hầu Tử không dám chậm trễ, cuống quít lùi về phía sau, hắn không ngờ vị đại ca nhìn rất lãnh khốc này không ngờ tính khí lại nóng nảy như thế, mình vừa định làm quen với hắn thì bị quát đuổi, nhưng trong lòng cũng không tức giận bao nhiêu, hắn cũng hiểu chuyện như vậy là bình thường, đại nhân vật quyền cao chức trọng đều vui buồn bất chợt. Hầu Tử tự an ủi chính mình, nhưng trong lòng lại có cảm giác không đúng, giọng nói vị đại ca này – nói như thế nào nhỉ? Hình như rất… dễ nghe? Đúng, đúng là rất dễ nghe.

- Nam nhân đúng là tiện nhân.

Nhìn Hầu Tử như cẩu nô vội vã lùi xuống, An đại tiểu thư cố ý liếc mắt nam nhân bên cạnh phán một câu.

Hướng Nhật trong lòng đang nghĩ làm thế nào để tống cổ cô nàng đi, nghe vậy cũng giả tảng không nghe thấy, tiếp tục đi đến chỗ ngồi Hầu Tử đặc biệt dành riêng cho mình. Dù sao cô nàng yêu quái biến thái kia muốn nói gì đi nữa thì mình cũng chả tội tình cùng nàng ta tranh lý lẽ.

Mà Hầu Tử cũng từ những lời nói này tìm ra đáp án mà mình muốn, thực sự vị đại ca này chính là nữ nhân, khó trách hồn nãy nghe giọng nói có cái gì không đúng. Tuy biết vậy nhưng trong lòng cũng không có một chút khinh nhẹ, ngược lại hắn càng thêm cẩn thận dè dặt hơn, nói không chừng đại tỷ này và đại ca của mình có quan hệ mập mờ, nếu lỡ đây là chị dâu, mà mình lại vô tình đắc tội tới, lúc đó hàm oan thật kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay!

- Đại ca muốn dùng gì?

Dẫn hai người tới góc phòng đã chuẩn bị sẵn, Hầu Tử lấy lòng hỏi han, đương nhiên hắn cũng không dám quên “chị dâu” bên cạnh:

- Còn vị đại tỷ này, không biết đại tỷ thích uống cái gì?

- Không cần hỏi ta, hắn làm chủ là được.

An Tâm không đợi lưu manh mở miệng trả lời luôn. Nói thật thì nàng cực kỳ ghét nơi này, chẳng những nam nhân đông đúc không nói, lại không nhìn thấy bất cứ một nữ nhân nào. Vốn còn tưởng thằng nhóc này sẽ mang mình đến nhà hàng cao cấp nào đó, không ngờ hắn lại đến cái chỗ rác rưởi như vậy, sớm biết như thế mình đã không đi theo, thật sự là lãng phí sinh lực.

- Đại ca anh xem….

Hầu Tử ánh mắt trông mong nhìn đại ca đang nhắm mắt dưỡng thần.

- Đêm nay không uống rượu, mang cho anh một ít thức ăn ăn cho no bụng là được rồi.

Hướng Nhật mở mắt ra, tùy ý phân phó.

- Hả?

Hầu Tử sửng sốt tưởng lỗ tai của mình có vấn đề.

- Bảo chú mày đi thì đi đi, lề mề chậm chạp làm gì! Nhớ, chỉ cần thức ăn có thể đầy bụng là được! Còn nữa, nhanh tay nhanh chân lên một chút!

Hướng Nhật bực quá nhắc thêm một lần.

- Dạ, dạ, em đi ngay!

Lúc này Hầu Tử đã nghe rõ, mặc dù thắc mắc đại ca hôm nay tại sao có yêu cầu này, nhưng cũng không dám hỏi, lập tức xoay người đi lấy thức ăn.

- Họ Hướng kia, cái này là ý gì chứ? Sao lại mời ta ra chỗ này ăn cơm?

Thấy người ngoài đã bỏ đi, An Tâm tức giận chất vấn.

- Nếu không cô cho rằng tôi mời cô đi ăn ở đâu?

Hướng Nhật thoải mái hỏi vặn lại, tiếp theo bĩu môi xem thường:

- Đừng cho là tôi không biết cô có ý định gì. Như thế nào, tưởng bở thừa dịp tôi mời ăn cơm nhân cơ hội bóc lột tôi một trận, định ăn cho tôi nghèo luôn chớ gì? Tôi xem cô đừng mơ mộng vớ vẩn như vậy nữa, cái suy nghĩ ngốc nghếch này mười năm trước tôi đã không dùng rồi!

- Ngươi dám … chửi ta ngu đần?

An Tâm tức giận đến toàn thân run rẩy, dường như có thể xông lên liều mạng bất cứ lúc nào. Thực ra, không đơn giản chỉ vì chuyện lưu manh nói nàng ngốc nghếch, mà còn có chút nhục nhã khi bị vạch trần âm mưu. Nàng đúng là có ý định ăn cho đối phương nghèo rách túi, phải biết rằng có một vài nhà hàng cao cấp xa hoa, nếu thật sự muốn đốt tiền hoang phí, một bữa ăn một triệu cũng không phải khó tìm. An đại tiểu thư chỉ tức mình, đối phương không có chút ga lăng với phụ nữ mà chở nàng tới nhà hàng cao cấp, ngược lại hắn lại dẫn nàng tới cái chỗ tồi tàn thối nát này, cho dù tiêu hoang đi nữa nhiều nhất có lẽ cũng chỉ mấy ngàn là cao. Mắt thấy kế hoạch của mình chết từ trong trứng nước, An đại tiểu thư làm sao không tức cho được?

- An đại tiểu thư thông minh tài trí, làm sao có thể ngốc nghếch như thế chứ?

Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt mông ngựa, tiếp theo chuyển đề tài câu chuyện:

- Nhưng chắc An tiểu thư cũng biết, tôi đây là người rất nghèo, với lại rất ít mời người khác ăn cơm, An tiểu thư chịu khó một chút nhé.

Được đối phương khen ngợi một câu, An Tâm cũng có chút mát dạ, nhưng vẫn cứ giả vờ tức giận nói:

- Cho dù như vậy, ngươi sao có thể mời nữ nhân tới cái chỗ này?

An Tâm cũng không hiểu được người trước mắt có chỗ nào là nghèo, nàng nghĩ hẳn là hắn đang trêu chọc chính mình.

- Ồ!

Hướng Nhật giả vờ kinh ngạc, trong giọng nói dường như so với gặp được đĩa bay của người ngoài hành tinh còn khó tin hơn:

- Cô là nữ à?

- Hướng Quỳ!

An Tâm căm hận vỗ bàn một cái đứng lên, trong giọng nói lửa giận như muốn thiêu đốt người nào đó cháy thành tro mới thôi:

- Ngươi đủ rồi đó! Đừng tưởng mình mạnh mà có thể khi dễ người khác, làm cho bà nổi giận thì bà cùng ngươi liều mạng!

- Này, này, làm gì mà tức giận thế, cũng chỉ đùa cô một chút thôi mà.

Hướng Nhật chậm rãi xua tay, chờ đối phương một lần nữa ngồi xuống lúc này vẻ mặt mới nghiêm túc nói:

- Thật ra tôi nghĩ cô cũng biết tôi không vô duyên vô cớ mà mời cô ăn cơm, phải không?

- Có cái gì cứ việc nói thẳng ra đi!

Nhìn nam nhân đang tỏ vẻ nghiêm chỉnh, An Tâm không hiểu sao lại thấy hoảng hốt trong lòng.

- Đã như vậy thì tôi cứ việc nói thẳng, tôi muốn cô dọn qua chỗ khác ở, giống như Sở Sở và Thạch Thanh!

Hưóng Nhật theo thói quen vuốt vuốt mũi.

- Ngươi muốn đuổi ta ra khỏi nhà? Không có cửa!

An Tâm lập tức cự tuyệt, sau đó tự nhiên liên tưởng đến ý đồ của đối phương, dám chắc bởi vì hắn muốn mang nữ nhân khác về nhà, do đó ngại mình ở đó vướng chân vướng tay. Sở Sở tức giận bỏ đi không nói, ngay cả chính mình cũng muốn đuổi đi, thật đúng là chuyện viển vông!

- Trước tiên đừng vội cự tuyệt, tôi đây muốn tốt cho cô thôi, ở cùng với tôi một chỗ cô sẽ rất nguy hiểm!

Hướng Nhật cố ý nhấn mạnh hai chữ “nguy hiểm”.

Đáng tiếc An đại tiểu thư đã quyết tâm:

- Ta nói cho ngươi biết, nói cái gì ta cũng sẽ không dọn đi!

Vốn vì Sở Sở các nàng dọn đi, trong lòng An Tâm có chút mong muốn cùng đi theo, nhưng bây giờ nàng đã biết được ý đồ của thằng khốn nạn này, vậy chuyện nàng ở lại là chuyện tất yếu, cho dù không thể ngăn hắn cùng với “hồ ly tinh” xáp vào nhưng ít ra cũng có thể bất chợt xuất hiện làm cho hắn thống khổ chơi.

- He he, cô cần phải nhớ cho kỹ, Sở Sở và Tiểu Thanh đều không có ở nhà, cô nói coi, hai người cô nam quả nữ cùng sống chung…

Hướng Nhật cũng không thèm nói tiếp, nụ cười dâm đãng thay thế, người nào đó chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì có thể hiểu được.

- Ngươi dám!

Quả nhiên An Tâm lớn tiếng gầm lên, nàng tự nhiên biết hắn ám chỉ cái gì:

- Ngươi nếu dám động vào ta, ta sẽ đem ngươi đi thiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.