- Mịa nó chứ!
Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, không đợi mấy cô nàng kịp phản ứng, hắn đã kéo đầu củ tỏi đi, chỉ để lại một câu:
- Anh đi vệ sinh đã.
Kéo theo tên kia rẽ vào một góc vắng vẻ trong trường, lúc này Hướng Nhật mới buông đầu củ tỏi ra, không ngờ hắn còn chưa mở miệng thì tên kia đã hỏi một cách nghi hoặc:
- Lão đại, không phải muốn đi vệ sinh à? Hình như không phải chỗ này, chẳng lẽ anh muốn giải quyết ngay tại đây sao?
- Giải quyết cái rắm!
Hướng Nhật lớn tiếng mắng.
- Mày vừa rồi nói bậy cái gì đó, có phải muốn hại chết tao không hả?
- Không ạ.
Vẻ mặt Đầu củ tỏi rất vô tội.
- Không phải anh nói tất cả đều là đại tẩu sao ạ? Em gọi như vậy có gì sai đâu?
- Có một…
Hướng Nhật lúng túng một lúc, sau đó buột miệng nói mà không suy nghĩ:
- Bây giờ còn chưa phải.
Đầu củ tỏi thở dài một hơi:
- Vậy thì tương lai không phải cũng là đại tẩu hay sao? Gọi trước một chút coi như là luyện tập đi.
- Luyện tập… Mịa nó chứ!
Hướng Nhật bắt đầu nổi điên, đương nhiên cũng không phải vì mấy lời của đầu củ tỏi nói, mà vì không hiểu tại sao mình chẳng nghĩ ngợi gì đã nói ra cái câu kia, chẳng lẽ sâu trong nội tâm mình cũng có ý đồ bất lương nào đó với người đẹp băng sơn hay sao?
Đầu củ tỏi không rõ vì cái gì hắn lại nổi điên, đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên thoáng thấy phía sau đối phương có một người đi tới, trên mặt nhất thời nở một nụ cười dâm đãng:
- Lão đại, anh cứ từ từ mà chửi thề nha. Lại có một đại tẩu đến tìm anh kìa, em biến trước đây, sẽ không quấy rầy hai người nữa.
Nói xong, đầu củ tỏi lập tức chuồn đi nhanh như gió.
Hướng Nhật đã hiểu đối phương nói thế là có ý gì, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Nhâm Quân - Nhâm đại tiểu thư đang chậm rãi bước về phía mình, vẻ mặt cười cười, hình như hôm nay tâm trạng của cô nàng không tồi. Vừa thấy đối phương tới gần, Hướng Nhật bắt đầu ba hoa:
- Cô tới tìm tôi sao?
- Đi ngang qua mà thôi, đừng hiểu lầm!
Nhâm Quân không hề bị ảnh hưởng bởi lời đùa giỡn của nam nhân, vẻ mặt vẫn cười một cách thản nhiên, giọng nói cũng cực kì bình tĩnh.
Hướng Nhật sửng sốt, như ngày thường, cô nàng này nếu không phải bốp chát lại một câu “Không phải” thì ít nhất cũng sẽ nói một cách khó chịu “Liên quan gì đến ngươi” hay sao? Hắn hỏi, nửa là tò mò nửa là đùa:
- Cô hôm nay hình như có chuyện gì rất vui thì phải, nhận được giấy đăng ký kết hôn chăng?
- Nhận được thì cũng là của người khác, có quan hệ gì với ta cơ chứ?
Nhâm Quân hời hợt đáp lại.
Hướng Nhật cố ý khích nàng:
- Vậy cũng không sao, chúng ta đi đăng ký nhé.
Quả nhiên, Nhâm đại tiểu thư vừa xấu hổ vừa tức giận, đồng thời hai gò má cũng đỏ bừng:
- Ai thèm cùng ngươi đi đăng ký chứ? Biến đi cho khuất mắt!
Hướng Nhật thật sự giật mình, cô nàng này rốt cuộc uống lộn thuốc gì rồi:
- Ái chà, mới một ngày không gặp mà cô đã trở nên hung hăng như vậy sao?
- Ta hung hăng thì liên quan gì đến ngươi?
Nhân Quân trừng mắt lườm nam nhân một cái, sau đó khoát khoát tay y như đuổi ruồi:
- Tránh sang một bên, bây giờ chị đây đang có chuyện phải làm.
- Wa...
Hướng Nhật rốt cuộc có thể xác định, cô nàng này chắc chắn gặp chuyện tốt trăm năm khó gặp, nếu không sao ngay cả cách xưng hô “Chị đây” xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra được, điều này càng làm cho hắn tò mò hơn:
- Rốt cuộc cô có chuyện gì thế, có thể tiết lộ một chút hay không, để tôi được cao hứng với?
- Dựa vào gì phải nói cho ngươi!
Nhâm đại tiểu thư khó chịu nên hỏi ngược lại.
Hướng Nhật vô sỉ nói tiếp:
- Hai ta còn lạ gì nữa, đều là vợ chồng già với nhau, cô không nói cho tôi biết thì nói cho ai bây giờ?
- Biến!
Nhâm Quân quát to một tiếng, sau đó lắc lắc đầu bước đi, để lại trong mắt nam nhân một lọn tóc đuôi ngựa đung đưa trong không trung.
Hướng Nhật tưởng như đang trong mộng, cô nàng này hôm nay cũng hung hăng quá đi? Nhưng hắn cũng không định truy đến cùng, mấy cô nàng kia vẫn ở trong phòng học, mặc dù về cơ bản trong trường học không có gì nguy hiểm, nhưng cũng không phải an toàn tuyệt đối, hơn nữa Hướng Nhật cũng biết không nên rời khỏi các nàng quá lâu, nếu không các nàng lại hoài nghi mình đi làm chuyện có lỗi với các nàng thì chết. Đang định cất bước đi về hướng ngược với Nhâm Quân, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thấy Nhậm đại tiểu thư đã đi đươc một đoạn nhưng Hướng Nhật vẫn lớn tiếng gọi nàng lại:
- Chờ chút!
Mặc dù không gọi đích danh, nhưng Nhâm Quân vẫn biết là nam nhân gọi mình, nàng bất mãn quay đầu lại:
- Lại có chuyện gì nữa đây?
Vẻ mặt nàng như muốn nói: nếu như không có chuyện gì quan trọng, cẩn thận ta xử lý ngươi!
Hướng Nhật ấp úng nói:
- Cái này… Tôi có lời muốn nói với cô, rất bí mật, cô có thể lại gần một chút hay không?
- Chuyện gì?
Mặt Nhâm Quân có chút ửng hồng, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều, cũng không biết là đang nghĩ đi đâu, nhưng nàng vẫn đến bên người nam nhân. Trên thực tế, từ buổi sáng hôm đó đối phương giúp mình mua bữa sáng đồng thời còn động tay động chân chiếm tiện nghi của mình, Nhâm Quân đã nhận thấy quan hệ của hai người bắt đầu có những chuyển biến, bây giờ hắn kêu mình lại gần, không phải định làm chuyện xấu gì đấy chứ?
Hướng Nhật do dự một chút, rốt cuộc cũng cắn răng nói:
- Ngày thứ năm, có thể tôi không tới nhà cô được.
Trên thực tế, hắn đắn đo rất nhiều rồi mới nói như vậy, khi chưa giải quyết được cái thế lực đứng phía sau kia, hắn tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi người mấy vị đại tiểu như trong nhà, mặc dù đi nhận phần thưởng đánh cuộc quả thật rất hấp dẫn, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn vì sự sung sướng của mình mà để mấy cô bạn gái rơi vào cảnh nguy hiểm.
Khuôn mặt Nhâm Quân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, vẻ cười cười trên mặt sau khi nghe nam nhân nói thì cũng biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa, nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình và miễn cưỡng nói:
- A…Đúng lúc ta cũng định nói với ngươi ngày hôm đó ta không rảnh…Nếu như không có chuyện gì nữa, ta đi trước…
Nói xong, lập tức quay đầu đi, bởi vì hốc mắt đã phủ một làn sương, nàng không muốn để nam nhân nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của nàng. Đống thời nàng càng oán hận sự vô tình của đối phương, loại chuyện này đều là nữ nhân bị thiệt thòi, nhưng mình đã chịu khuất tất đến như vậy, thế mà nam nhân chẳng có một chút quý trọng, ngược lại còn quăng đi như tiện tay vứt một miếng rẻ rách.
Hướng Nhật lập tức ôm lấy nàng từ phía sau, hắn đã phát hiện tâm trạng bất ổn của đối phương,
- Em nghe anh nói đã, chuyện này không phải như em nghĩ đâu…
Tuy nhiên không đợi hắn nói xong, Nhâm Quân đột nhiên như người mất hết lý trí, nàng vừa kêu gào vừa giãy dụa:
- Ta không nghe, ta không nghe…
Hướng Nhật quýnh lên, hắn sợ bị đám sinh viên đi qua đi lại chú ý, cho nên vội vàng kéo đối phương vào góc tường, đồng thời giữ chặt hai tay nàng, mắt thấy nàng vẫn đang kêu gào, Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi, dùng miệng mình bịt miệng nàng lại.
- Ư ~~~~~
Con mắt Nhâm Quân mở to, đầu óc trống rỗng, vì đầu óc ngừng hoạt động nên thân thể cũng không động đậy nữa.
Lần đầu tiên cùng Nhâm đại tiểu thư tiếp xúc thân mật đến vậy, Hướng Nhật vừa cảm thấy kích thích, đồng thời lại có chút thống hận mình cao không đủ, ai ngờ phải nhón chân mới hôn được đối phương. Không còn cách nào khác, nàng cao hơn hắn đến 7,8 cm, không làm như vậy thì chỉ có thể hôn vào cổ nàng mà thôi. Có điều hắn cũng sợ bị người ta nhìn thấy, cho nên không dám chiếm nhiều tiện nghi, khi đã xác định thân thể đối phương không giãy dụa nữa, hắn mới buông lỏng đối phương ra. Đương nhiên, để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn ôm chặt đối phương, chẳng may nàng có hành động gì quá khích thì cũng có thể tùy cơ ứng biến.
- Ngươi còn không buông ta ra!
Nhâm Quân đã bình tĩnh trở lại, nàng hung hăng trừng mắt lườm nam nhân một cái, ngoại trừ mặt có hơi ửng hồng, còn lại bề ngoài giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra
.
- Em phải hứa với anh trước, không được la hét nữa, anh mới thả em ra.
Giọng nói Hướng Nhật có phần hổn hển, bởi vì mới vừa rồi thân thể hai người tiếp xúc khiến cho dục vọng của hắn tuôn trào.
- Biết rồi, còn không buông ta ra!
Nhâm Quân vừa tức giận vừa ai oán, nàng nói:
- Dù sao trong mắt ngươi, ta cũng đâu là cái gì…
- Em nói lung tung cái gì đấy!
Hướng Nhật không khỏi cười khổ, nữ nhân đúng là loại động vật kỳ lạ nhất, rõ ràng mình không đi được là có lợi cho nàng ta mới đúng, nhưng nàng lại cảm thấy bị xem thường, thậm chí còn cho rằng mình không thèm nàng, không nên suy diễn lung tung như vậy chứ.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Con mắt Nhâm Quân nhìn chằm chằm vào nam nhân, đột nhiên nàng nhỏ giọng nói:
- Nếu không sao anh lại…
- Em đừng hiểu lầm!
Hướng Nhật lập tức cắt lời nàng, hắn cố ý lộ ra một vẻ mặt ám muội:
- Kỳ thực thì anh rất muốn đi, nhưng khoảng thời gian này quả thực là không được, anh có chuyện hết sức quan trọng phải làm…Xem thái độ của em, hình như có hơi bất mãn thì phải, hay là chúng ta hẹn ngày khác đi?
Để phối hợp với những gì đang nói, Hướng Nhật ôm Nhâm đại tiểu thư chặt hơn, mục đích là để nàng ta cảm giác được sự bành trướng mạnh mẽ đến từ “tiểu đệ đệ” của mình.
- Anh… sắc lang!
Nhâm Quân lập tức cảm nhận sự biến hóa trên thân thể nam nhân, trên mặt nàng lộ ra vẻ kiều diễm ướt át, nhưng trong lòng mơ hồ có một cảm giác ngọt ngào, không phải đối phương không có cảm giác với mình, nếu không sao hắn lại có phản ứng như thế? Tuy nhiên trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn tỉnh bơ:
- Ai thèm hẹn ngày khác với anh, anh cho rằng mình là ai chứ, của hiếm chắc? Hừ !!
- Anh cũng chưa từng nhận mình là của hiếm.
Hướng Nhật thản nhiên nói, đột nhiên đổi giọng, thanh âm cũng mập mờ hơn rất nhiều:
- Cùng lắm hôm đó anh bồi thương “Gấp bội” cho em, thỏa mãn chưa, he he…Nếu như em chịu được…Anh nhất định không có vấn đề gì!
- Anh đi chết đi!
Nhâm Quân ngượng không chịu nổi, nàng lấy tay nhéo đối phương. Tên sắc lang này đúng là càng ngày càng hạ lưu, cái gì mà chịu được với không chịu được? Mình còn chưa cùng hắn… Thế mà đã nói như vậy rồi, quả thực là một đại dâm ma!
Hướng Nhật trêu chọc Nhâm đại tiểu thêm vài câu, sau đó chuyển đề tài:
- Nói thật đi, sao hôm nay em cao hứng như vậy?
- Không nói cho anh biết!
Nhâm Quân đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút.
- Có nói hay không hả!
Hướng Nhật hung dữ nói, đồng thời nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng kiều diểm của đối phương, hình như chuẩn bị thưởng thức nó một lần nữa.
Nhìn ánh mắt mờ ám của nam nhân, Nhâm Quân cũng có dự cảm chẳng lành:
- Anh muốn làm gì? Nói cho anh biết, đây là trường học, vạn nhất bị người ta bắt gặp…
Hướng Nhật cười dâm, đồng thời nói xen vào:
-Không phải mới vừa làm một lần hay sao? Làm thêm lần nữa thì đã sao.
- Em nói là được chứ gì.
Rất rõ ràng, Nhâm Quân đã sợ rồi, nàng không chấp nhận được chuyện mình ở nơi đông người bị phát hiện là đang thân mật với một nam nhân. Sở dĩ vừa rồi để đối phương thực hiện được cũng chỉ vì nàng không ngờ hắn có thể đột nhiên làm như vậy, lúc này thấy hắn lại có xu hướng dùng sức mạnh để chiếm tiện nghi của mình, Nhâm Quân chỉ đành khuất phục nghe theo hắn.
- Sắp bầu chủ tịch hội sinh viên, em là một trong hai người được đề cử.
- Chủ tịch hội sinh viên?
Hướng Nhật làm bộ kinh ngạc nhìn Nhâm đại tiểu thư, đột nhiên thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, hắn áp sát đầu vào.
Nhâm Quân không ngờ nam nhân lại đột nhiên giở trò, nàng “A” một tiếng định né tránh, nhưng vẫn chậm một bước, tuy nhiên vì nàng có lợi thế chiều cao, cho nên nam nhân không đạt được mục địch, chỉ có thể hôn vào cổ của nàng. Nhâm Quân nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng mắng:
- Anh vô lại vừa chứ!
Nhưng Hướng Nhật lại không thèm để ý đến lời của nàng, thậm chí còn nói bằng vẻ khó chịu:
- Sao em cao thế? Lần sau khi anh hôn em, em có thể cúi đầu xuống được không, nếu không anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
-Anh…Ai kêu anh lùn như vậy?
Nhâm Quân tức điên lên được, vô sỉ thì đã gặp nhiều, nhưng chưa từng gặp qua người không xấu hổ như vậy, muốn chiếm tiện nghi của mình còn chưa tính, thế mà dám bảo mình phối hợp với hắn? Đây là đạo lý gì vậy? Ghê tởm! Tại sao mình lại thích người này, trước kia mình đã thề phải gả cho người cao hai mét cơ mà, nhưng bây giờ…Nhìn lại người này một chút, rốt cuộc là có chỗ nào tốt? Trông không quá đẹp trai, so với mình còn lùn hơn, tính cách cũng không tốt, hay nổi nóng, thích sử dụng bạo lực, lại càng không biết tôn trọng phụ nữ… Một loạt khuyết điểm được liệt kê ra trong đầu Nhâm đại tiểu thư, hồi tưởng lại những lúc tiếp xúc với nam nhân, nàng càng khẳng định đây là một tên háo sắc, vô lại, hoa tâm, hạ lưu cũng như không biết xấu hổ là gì.
Hướng Nhật cũng không biết mình đã trở thành đại biểu kiệt xuất cho loại nam nhân “Cực phẩm” trong mắt đối phương, tuy nhiên thấy cô nàng này dám chê mình lùn, điều này đương nhiên không được, hắn quyết định phải cho nàng biết thế nào là uy của ông xã:
-Cái gì, em dám chê anh lùn? Xem anh trừng phạt em như thế nào!
Nói xong, hai tay di chuyển, định chộp vào bộ phận mẫn cảm của nàng.
- Không được !
Nhâm Quân hét lên một tiếng, hai tay che ngực:
- Anh không lùn, không lùn một chút nào, anh rất cao lớn, so với em còn cao hơn…
- Nói dối cũng không cần trắng trợn vậy chứ?
Hướng Nhật tức giận nói, đang định lên dây cót tinh thần để chiếm lấy hai tòa pháo đài của đối phương, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói bất mãn:
- Tiểu Hướng, Quân Quân, các con đang làm gì thế? Đã vào học rồi, không nghe thấy tiếng chuông hay sao?
Mồ hôi lạnh của Hướng Nhật rơi xuống nghe “Tách” một tiếng, cái giọng cùng với cách nói chuyện kiểu này, trừ cô giáo Trần chủ nhiệm lớp thì còn có ai nữa? Nhưng sao bà có mặt đúng lúc quá vậy?