Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 667: Chương 667: Có muốn tôi báo cảnh sát không hả?




Trong phòng học, Tằng Niếp đang trò chuyện rôm rả với mấy người bạn gái thân thiết, thi thoảng lại liếc mắt nhìn về chỗ ngồi bỏ trống cách đó không xa, trong lòng có hơi hờn giận, nha đầu Hác Manh kia lại tìm lý do nghỉ học, quỷ mới tin nó hơi một tí đã bị cảm.

- Tằng Niếp.

Tóc xanh hưng phấn chạy tới, vì đang mang "thánh chỉ" của vị đại ca kia tới nên hắn biểu hiện không giống như trước đây, lúc nào đối với Tằng Niếp cũng dè dặt.

- Ngươi vào đây làm gì?

Tằng Niếp chán ngán liếc mắt nhìn hắn, lẽ nào tên kia đối với mình còn chưa từ bỏ ý đồ?

- Anh trai bạn đến tìm bạn.

- Anh?

Tằng Niếp sửng sốt:

- Anh nào?

- Chính là cái anh đeo kính rất lợi hại đó.

Tóc xanh rất hưng phấn, dường như người kia là chính hắn vậy.

- A...!

Tằng Niếp hét lên chói tai, không thèm để ý tới mấy người bạn gái bên cạnh có phần hoảng sợ không biết làm sao, vẻ mặt kích động nhìn tóc xanh:

- Anh ta, anh của ta ở đâu? Mau nói cho ta!?

- Đang ở ngoài hành lang...

Còn chưa dứt lời, Tằng Niếp đã phóng như bay ra khỏi phòng học, nhìn thấy bên lan can gần góc phòng học là bóng hình quen thuộc, hai mắt phát sáng, tung tăng chạy qua:

- Anh!

- Cô bé.

Hướng Nhất cười cười, muốn xoa đầu cô nhóc nhưng lại bị né tránh một cách tài tình, trong lòng hắn mơ hồ có một chút ảo giác, mới không gặp một thời gian mà nha đầu này đã trưởng thành hơn rất nhiều, không những cao lên, ngay cả một vài chỗ trên người cũng đang dần dần thành hình.

- Anh, anh hôm nay đến tìm riêng em phải không?

Tiểu nha đầu này có chút bất mãn với thói quen xoa đầu mình của Hướng Nhật, khóe miệng vểnh lên, song thần sắc vẫn rất phấn chấn.

- Ừhm, anh hỏi em một chuyện, em có gặp Hác Manh hay không ?

Hướng Nhật nghiêm túc hỏi.

- Anh tìm nó làm gì?

Đầu tiên nghe Hướng Nhật muốn tìm nàng, Tằng Niếp cảm thấy rất hưng phấn, có phần ngọt ngào, nhưng vừa nghe hỏi về nha đầu Hác Manh thì sắc mặt lập tức thay đổi, chuyển thành bộ dáng bất hợp tác.

- Cô bé, trước đừng ghen tuông vớ vẩn, nha đầu kia mất tích rồi, người nhà cũng đang đi tìm loạn lên kìa.

Hướng Nhật nào còn không rõ tâm tư của nha đầu này, trong lòng chỉ biết cười khổ.

- Ghen cái gì mà ghen?

Tằng Niếp bị vạch trần, mặt đỏ bừng, cố ý đánh trống lảng:

- Anh nói Hác Manh mất tích? Không phải là cô ấy xin nghỉ ốm ở nhà hay sao?

- Đúng là xin nghỉ, nhưng hiện tại nhà nó không có ai. Em có biết nó hay đi chỗ nào không? Nhất là những nơi kiểu như căn cứ bí mật mà người khác không biết ấy.

Trong lời nói của Hướng Nhật có chút mâu thuẫn, nhưng hắn cũng không phát hiện ra.

- Việc này... em với Hác Manh cũng không phải rất thân, sao biết Hác Manh hay đi đâu cơ chứ? Nhưng nếu là một nơi bí mật thì...

Tằng Niếp lộ vẻ suy tư:

- Hình như cũng chỉ có quán bar kia là nha đầu này hay tới, chính là cái quán Trầm Luân chúng ta từng đi ấy, nhưng hình như bây giờ cái quán bar đó đã đổi địa chỉ.

Hướng Nhật tự nhiên biết quán bar cũ đã bị thiêu rụi, nhưng không ngờ nha đầu này cũng biết, lại còn biết Hác Manh cũng thường xuyên tới đó, như vậy sợ rằng nha đầu này cũng tới đó không ít.

- Bây giờ anh sẽ tới quán bar Trầm Luân.

Hướng Nhật nóng lòng muốn biết Hác Manh có ở đó hay không, tự nhiên cũng không muốn nán lại ở đây thêm một giây nào nữa.

- Em đi với anh.

Tằng Niếp lại bám sát lấy hắn.

- Em còn phải học mà?

Hướng Nhật bất mãn nhìn nàng, nha đầu này đi xem náo nhiệt làm gì.

- Sợ cái gì, Hác Manh có thể xin nghỉ, em lại không thể sao? Em cũng xin nghỉ.

Tiểu nha đầu này đúng là không thể dùng lý lẽ được nữa, nàng nghiêng người nói với tóc xanh:

- Này, ngươi vào xin phép giáo viên hộ ta, nói trong nhà ta có việc, xin nghỉ nửa ngày.

- Được, Tằng Niếp, bạn cứ đi đi, tớ sẽ xin phép cho.

Tóc xanh đồng ý không cần nghĩ ngợi, một cơ hội để lấy lòng Hướng Nhật sao hắn có thể bỏ qua được chứ? Mặc dù không phải là trực tiếp lấy lòng hắn, nhưng lấy lòng em gái của hắn cũng không kém chút nào.

Nam sinh đeo khuyên tai bên cạnh cũng không tỏ ra kém cạnh:

- Đại ca, có muốn chúng em đi tìm Hác Manh giúp không?

- Không cần, tao biết ở đâu rồi, bọn mày cứ lo đi học đi.

Hướng Nhật cảm thấy rất phiền hà, vẫy vẫy tay, bị nhiều người quấn lấy đối với hắn chẳng có chỗ nào tốt.

Quán bar Trầm Luân có thể nói là địa bàn của Hướng Nhật, muốn tìm người, thực sự là chuyện rất đơn giản. Mặc dù bọn Hầu Tử chưa về, nhưng vẫn còn một số tiểu đệ ở lại trông nhà, đối với Hướng Nhật cũng không lạ.

Mang theo Tằng Niếp tới quán bar Trầm Luân, sớm đã có mấy tên tiểu đệ thấy Hướng Nhật đi tới, hưng phấn chạy ra đón.

- Ở đây có cô nhóc nào hay không?

Đối với mấy tên thích vuốt mông ngựa này, Hướng Nhật cũng không thèm bắt chuyện, trực tiếp hỏi vào vấn đề.

- Cô nhóc?

Một tên tiểu đệ ốm như cây gậy sửng sốt, mấy cô nhóc tới quán bar không nhiều, nhưng cũng chẳng ít, không biết lão đại muốn tìm ai.

- Àh, cao khoảng này, trông cũng xinh đẹp như thế này nè.

Hướng Nhật chỉ vào Tằng Niếp, nhưng cô bé lại đáp trả bằng ánh mắt không hài lòng, chắc hẳn mang nàng ra so sánh với Hác Manh chính là đã hạ thấp nàng.

- Xinh đẹp như cô ấy ạ?

Tên ốm tỏ vẻ đang nhớ lại, dường như có chút ấn tượng:

- Hình như vừa thấy qua, vừa rồi có một cô bé đến đây, gọi rất nhiều bia... Đúng rồi, lão đại, có phải là cô bé kia không?

Tay hắn chỉ về phía cái bàn trong góc phòng.

Hướng Nhật phóng mắt nhìn theo, quả nhiên thấy nha đầu Hác Manh đang ngồi trên ghế sofa, cầm một chai bia tu ùng ục, bên cạnh nàng còn có một anh chàng mặc đồ tây trẻ tuổi uống cùng với nàng, thỉnh thoảng còn nói với cô bé hai ba câu gì đó khiến cho cô bé cười sặc sụa.

Hướng Nhật có hơi nhìn không hợp nhãn, mặc dù chỉ là uống bia, nhưng uống nhiều như vậy cũng không tốt cho sức khỏe. Hắn đi tới, vung tay đoạt lấy chai bia còn một nửa trong tay của cô bé:

- Cô bé.

- Lão... khốn nạn, đừng có gọi tôi là cô bé!

Nhìn thấy Hướng Nhật xuất hiện, ánh mắt Hác Manh đang ngà ngà say bỗng dưng sáng lên, nhưng lại nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt lại biến thành vô cùng tức giận.

- Nhìn em xem bây giờ đã thành cái gì, mau theo anh về!

Hướng Nhật cầm lấy tay xốc nàng lên, nha đầu này đúng là càng ngày càng to gan, quán bar vốn đã không phải là một chỗ tốt đẹp gì, lại còn uống nhiều rượu bia như vậy, chẳng may xảy ra chuyện gì thì có khóc cũng không kịp.

- Không về, có chết cũng không về! Anh thả tôi ra, tôi không muốn về! Mấy người đều là lũ lừa đảo, không cần phải mấy người lo!

Hác Manh giãy giụa mãnh liệt, nhưng càng giãy thì càng bị giữ chặt, sau cùng chẳng biết làm thế nào liền cắn luôn một cái.

Chẳng qua Hướng Nhật da thô thịt dày, không cảm thấy đau đớn một chút nào, mắt thấy cô nhóc này đang có chút điên cuồng, Hướng Nhật liền nắm luôn cánh tay còn lại của nàng, thuận tay kéo luôn cả cô nhóc ôm vào trong lòng.

Nhưng vừa mới xoay người định đi thì thanh niên lúc trước cùng Hác Manh uống rượu liền đứng dậy, cản lối đi của hắn:

- Người anh em, cậu làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không, người ta không muốn đi về cùng cậu, cậu lại bắt lấy cổ, có muốn tôi báo cảnh sát không hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.