Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 441: Chương 441: Con rể tốt, em rể tốt




Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, liếc nhìn lên gã mũi chim đang bay trên bầu trời kia, Hướng Nhật đã chuẩn bị kỹ càng. Bất quá, để tránh đối phướng đề phòng, hắn giả bộ đem toàn bộ chú ý đặt lên gã người đá khổng lồ do gã mặc âu phục vừa biến thành kia, chuẩn bị tùy ý lúc nào cũng có thể đánh lén.

Quản nhiên gã mũi chim không hề có ý định rút lui lại không hề có chút cảnh giác nào cả, trên thực tế hiện giờ gã đang ở cách mặt đất ít nhất là 20 mét, không ai có thể làm hắn bị bị thương. Huống hồ hắn cũng vì an toàn nên tạo nên một lớp ánh sáng bảo vệ quanh người, xem ra không cần phải lo lắng.

Hiện tại đã ở vị trí tuyệt đối an toàn, hắn có chút không thể nhịn được cảnh hai bên ở trạng thái giằng co, liền nói với đồng bọn:

- Billy, lên!

- OK!

Gã mặc âu phục đáp trả một cách cực kỳ hưng phấn, thân hình to lớn hướng về phía Hướng Nhật mà lao tới, có được sự trợ giúp của đồng bọn lại tự tin với dị năng của bản thân mình, hắn tựa như không hề sợ dị năng không nhìn thấy kia.

Đây chính là cơ hội Hướng Nhật đang chờ, vừa thấy gã kia lao tới hắn liền dùng lực đạp một phát cực mạnh, chưa ai nhìn rõ hắn làm động tác gì cả thì bất thình lình người hắn như một viên đạn pháo bắn thẳng về hướng gã mũi chim trên không trung kia.

Gã mũi chim đồng tử hai mắt co rút mạnh, hắn không nghĩ đối phương lại có thể cũng có cùng loại dị năng bay trên trời như hắn, tuy có ý định né tránh nhưng tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, hắn chưa kịp có động tác gì thì nắm đấm đối phương đã hiện ra trước mặt. Gặp phải cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm này hắn chỉ có thể tận lực mà tăng mạnh lực chống đỡ lên khiên ánh sang, mong trước hết có thể chống đỡ lại đòn thế của kẻ địch công kích, sau đó lại có thể mở rộng khoảng cách để có thể tìm kiếm cơ hội phản công lại.

Đáng tiếc, hắn đã tính sai lực lượng của đối phương hoặc là hắn đã quá tin tưởng vào khiên ánh sáng do mình tạo ra.

Mặc dù tuyệt chiêu lợi hại nhất của Hướng Nhật chính là “Kiếm chỉ”, nhưng đó chỉ là công kích từ xa mà thôi. Nói đến uy lực chân chính cực đỉnh công kích đối phương thì thân thể trực tiếp công kích mới là lực phá hoại mạnh nhất của hắn.

Hơn nữa, Hướng Nhật đã ra tay là dùng toàn lực, không hề lưu lại một chút nào.

Chiếc khiên ánh sáng màu xanh ngay cả chống đỡ 0,1 giây đồng hồ cũng không làm nổi, trực tiếp bị một quyền cực kỳ mãnh liệt đánh tan. Ngay sau đó nắm đấm của Hướng Nhật hung hăng táng thẳng vào người nam tử mũi chim ưng kia.

“ Rắc rắc’ Tiếng xương gãy vang lên khiến kẻ khác sợ đến nỗi nổi da gà, thân thể gã mũi chim ưng bắt đầu từ phần eo đảo ngược lại vẽ thành một độ cong hoàn hảo.

Sau đó, trên không trung hai bóng người đồng thời rơi xuống. Hướng Nhật do sức hút của trái đất không thể không rơi xuống, mà gã mũi chim kia mặc dù có dị năng thoát khỏi lực hấp dẫn nhưng chính bản thân lại bị thương cực kỳ nghiêm trong, giờ đây vô lực không thể tiếp tục trạng thái lơ lửng trong không trung.

Hướng Nhật rơi một cách thảm thương, lần đầu tiên làm thí nghiệm cẳn bản không hề có bất kỳ dụng cụ hỗ trợ nào, hắn rơi thẳng xuống đập vào bề mặt xi măng trên đường, dưới mặt đất xuất hiện dấu vết nhìn hệt giống cơ thể người in uống, thoạt nhìn qua có chút giống kỹ xảo điện ảnh trong phim.

Gã mũi chim ưng kia còn thảm hại hơn, vốn thân thể như bị đánh ra thành hai đoạn khiến hắn cơ hồ sắp chết, giờ lại từ trên cao 20 mét rơi xuống, xem ra chết bi thảm đến nỗi không thể chết lại một lần nữa. Đáng thương thay, hắn tự nhận mình là cao thủ dị năng vậy mà ngay cả đợt công kích còn chưa bắt đầu thì đã chết.

Hướng Nhật mặc dù rơi xuống rất thê thảm nhưng thân thể lại hầu như không hề bị thương tổn đáng kể, chỉ là có chút khí huyết dâng lên cảm thấy buồn nôn chắc do tác dụng phụ! Dù sao việc nhỏ đó hắn cũng chẳng để ý, vừa rơi xuống đất liền nhanh chóng bò lên hướng về phía gã mặc âu phục mà vọt tới, chính là không muốn đối phương nhân cơ hội chạy thoát.

Gã này đã sớm bị Hướng Nhật dùng màn bay lên trời mà ngơ ngẩn cả người, hắn tuyệt đối không thể ngờ được rằng đối phương lại có thể thi triển dị năng bay giống đồng bọn của hắn. Việc này tuyệt đối nằm ngoài sự tính toán, bởi vì vừa rồi khi gã lấy Thạch trùy tấn công, đối phương hoàn toàn có thể sử dụng một chiêu dị năng này để đối phó mình mà không cần phiền phức phá nát từng Thạch trùy.

Mặc dù khá kinh ngạc, nhưng hắn cũng thật sự không quá lo lắng, hắn biết thực lực của đồng bọn hắn so với hắn còn mạnh hơn rất nhiều, muốn đối phó với gã đã bị chính mình dồn đến nỗi phải chạy khắp nơi tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.

Nhưng màn kịch kế tiếp làm hắn muốn mất đi cả lý trí, ngay cả một chiêu mà đồng bọn hắn cũng đỡ không nổi, đã bị đánh rơi xuống đất mà tình trạng lại chưa rõ ràng còn sống hay đã chết.

Thấy đồng bọn bỏ mạng, gã như bắt đầu phát điên lên, cũng chẳng thèm để ý Hướng Nhật đang ở phía trước xông tới, liền trực tiếp lao đối đầu.

Hướng Nhật trên mặt thoáng qua một nụ cười tàn khốc, không ngờ đối phương không biết tự lượng sức mình lại còn muốn “phối hợp” với hắn. Thật sự là hắn muốn chết mà không thể trách ta được, ngay lập tức đưa nắm đấm ra ngênh đón. Hắn không phải tốt lành gì mà cũng chả phải loại người quân tử thối tha như trong sách kiếm hiệp. Bỏ qua cho đối phương, chờ đối phương tu dưỡng thực lực mạnh mẽ hơn nữa rồi tìm đến hắn báo thù, ccc, khuynh hướng diệt cỏ phải diệt tận gốc mới chính là bản sắc của hắn.

“Ầm” một tiếng, mặt đất vốn bằng phẳng lại sinh ra một luồng gió mạnh do nắm đấm hai người tạo thành khi va vào nhau.

Hướng Nhật thì bình yên vô sự đứng yên tại một chỗ, còn gã kia trực tiếp bị đánh bay dạt ra bên ngoài, cả cánh tay được bảo vệ bởi đá cũng buông lõng thõng xuống, phỏng chừng đã bị tàn phế.

Dù vậy Hướng Nhất cũng không hề có một chút lưu tình, lại vọt lên phía trước, nắm tay liên tục nện lên người đối phương.

“Phịch phịch phịch” Liên tiếp là những âm thanh vang lên, mỗi lần cú đấm của hắn nện vào đối phương đều làm cho máu tươi chảy như điên. Hướng Nhật đấm khiến cái áo giáp bằng đá này biến thành bột phấn mới chịu dừng tay.

Lúc này gã mặc âu phục cũng chỉ thoi thóp thở, sở dĩ hắn còn có thể sống là vì Hướng Nhất còn muốn lưu hắn lại để đem cho thằng anh vợ kia, xem có thể tra xét cái gì không, có lẽ thằng anh vợ nhất định sẽ rất cao hứng. Nếu có thể tra hỏi xem lần này đối phương huy động bao nhiêu nhân lực, lẩn trốn tại đâu sau đó có thể tiến hành một lần truy quét gọn thì thật hay.

Rút lấy điện thoại, Hướng Nhất bấm liền 8 số của gã anh vợ.

Phía đối điện khi bắt máy liền thốt ra một câu cực kỳ ngắn gọn:

- Đã trễ như vậy, có chuyện gì?

Hướng Nhật cũng chả muốn nói nhảm, liền lập tức vào vấn đề:

- Vừa rồi mới có hai kẻ tập kích ta.

- A?

Phía đối diện giọng nói đột ngột trở nên căng thẳng, chắc hẳn đang nghĩ đến chuyện gì, sau đó lại yên lăng… rõ ràng là đợi đoạn sau.

- Một chết, một sống, hiện đang trong tay ta.

Hướng Nhật thản nhiên nói.

- Là ai?

- Không nhận ra, chỉ biết trong đó một người là dị năng giả dùng mặt đất tạo Thạch trùy công kích, kẻ kia có thể bay, cụ thể dị năng không rõ ràng lắm vì đã bị ta xử lý rồi.

Hướng Nhật giọng nói thoải mái không có một tí cảm xúc nào thể hiện là vừa phạm tội giết người.

Người bên kia suy nghĩ trong giây lát, cũng không biết là bị chấn động mạnh hay là suy nghĩ cái gì khác mà mãi một lát sau mới nói:

- Nếu đúng như người miêu tả thì chắc hẳn là “ Phong hành giả” Luther và “Đại địa võ sĩ” Billy.

- Ngươi biết chúng à?

Hướng Nhật sửng sốt, vì tên của hai tên này trong lúc chúng xưng hô với nhau hoàn toàn khớp với lời thằng anh vợ vừa nói. “Phong hành giả” không còn nghi ngờ gì nữa chính là cái gã mũi chim kia, về phần “ Đại địa võ sĩ” thì đích thị là gã mặc âu phục rồi, danh hiệu của hai tên này cũng rất chính xác với dị năng của mỗi người bọn chúng thể hiện

Người đối diện giải thích:

- Không quen biết, chỉ nghe nói qua, hai người này đều là cao thủ dị năng, vài chục năm trước cũng rất nổi danh. Không thể tưởng tượng là họ lại bại trong tay ngươi. Được rồi, thằng khốn “Đại địa võ sĩ” làm tổn thương lão Nhị thì ngươi lưu lại mạng sống cho hắn.

- Thật sự là trùng hợp!

Hường Nhật có chút cảm thán nói, chính tự mình trong lúc vô tình không thể ngờ lại vì cậu anh vợ báo thù, mặc dù vậy hắn cũng không có khoe công, giọng nói liền xoay chuyển:

- Ngươi tới chỗ của ta, ta đem người này giao cho ngươi.

- Ở đâu, ta lập tức qua đó.

Hướng Nhật vội vàng báo vị trí của mình, chỉ chờ thằng anh vợ tới nhận người sau đó liền nhanh chóng trở về nhà.

Phía bên kia, An Ổn biểu hiện cũng không giống như trong điện thoại. Sau khi bỏ điện thoại xuống, hắn không hề nóng lòng tìm người đến vị trí đó nhận người mà là đi tìm cha mình.

- Cha, đã có tin tức về người tập kích lão Nhị ngày hôm qua.

An Ổn cỗ gắng duy trì vẻ bình tĩnh trong giọng nói.

- Ở đâu?

An Lão Hổ đang ngồi ở trên ghế salon hút xì gà lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, con của mình bị đối phương làm bị thương, ông ta tự nhiên muốn tìm cách trả thù. Huống chi, ông ta đã từng đáp ứng nữ nhân quan trọng nhất của cuộc đời ông ta, tuyệt đối sẽ không để cho con cái mình bị thương tổn. Mặc dù chỉ là vết thương ở ngoài da, An Lão Hổ vẫn cứ hận không thể đem đối phương băm ra thành trăm mảnh.

- Đang ở trong tay tiểu tử hiện ở cùng một chỗ với An Tâm.

- Đã xảy ra chuyện gì?

An Lão Hổ nhíu lông mày, lại nghĩ: “Chẳng nhẽ bọn họ đã phái người đi đối phó với Tâm Tâm?”

Vừa nói xong, An Lão Hổ lo lắng tình hình thực tại của con gái, liền muốn lao ra cửa.

An Ổn ngay lập tức gọi hắn lại:

- Cha, hãy nghe con nói hết đã. Tâm Tâm không có việc gì.

- Là tiểu tử họ Hướng xảy ra chuyện?

An Lão Hổ tiếp tục hỏi.

- Hắn cũng chả có chuyện gì, gặp không may chính là bọn từng tập kích lão Nhị, một tên chết, một bị thương.

Sau khi vừa nghe xong, An Lão Hổ cười ha ha:

- Xem ra ta đây chọn lựa con rể cũng không tồi, không ngờ hắn nhanh như vậy vì anh vợ tương lai mà báo thù.

An Ổn không để ý tới sắc thái của cha mình, tiếp tục hỏi:

- Cha, người biết hai tên kia là ai không?

- Ai?

An Lão Hổ giọng nói hơi trầm lại, hắn biết con trai hắn sẽ không vì chuyện này mà lắm lời như vậy.

- “ Phong hành giả” cùng với “Đại địa võ sĩ”.

An Ổn nhẹ nhàng nói ra danh tính hai người kia.

An Lão Hổ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, không dám tin vào tai mình nữa mà hỏi lại:

- Con nói, hai tên này bị người thu thập rồi sao?

Cũng khó trách hắn phải kinh ngạc, bởi vì hai người này thật sự rất nổi danh. Hơn 10 năm trước, ngang dọc cả cái Dị năng giới này, người chưa từng nghe qua danh tính của họ quả thật không nhiều lắm. Nhất là “Phong hành giả”, dựa vào năng lực bay trên trời cũng đã đứng vào vị thế không thể đánh bại mà người khác cũng không thể tấn công tới hắn, chỉ có thể lâm vào tình cảnh cực kỳ xấu, đã có rất nhiều cao thủ dị năng giả chết dưới tay hắn. Ngày hôm qua không phải lão Nhị nhanh chóng thoát được, chỉ e không đơn giản là những vết thương nhẹ như vậy thôi.

Không thể ngờ rằng, sau hơn 10 năm không gặp, còn đã tưởng là bị kẻ thù giết chết, nhưng hóa ra hai kẻ này lại ẩn mình dưới cái tổ chức thần bí kia. Tổ chức kia đã không ngại tiếc vốn mà phái ra đích danh đại cao thủ đến, nhưng cuối cùng lại là bị người thu thập, điều này làm sao không làm cho An Lão Hổ khiếp sợ chứ? Ngay cả đối với hắn, đối phó lại một người cũng có thể miễn cưỡng, nhưng ứng phó với “Đại địa võ sĩ” mà thôi, đối với “Phong hành giả” thì ông ta cũng không có biện pháp. Còn ai có khả năng đối phó với dị năng bay trên trời như vậy chứ ?

An Ổn gật đầu, dám chắc rằng cha mình đang cực kỳ nghi vấn, liền đem chuyện vừa rồi nói qua điện thoại tường thuật lại một lượt nữa.

An Lão Hổ suýt bật ngửa người ra, không kìm chế được nhìn trừng trừng vế phía con trai cả của mình:

- Con rể tốt của ta, em rể tốt của ngươi nói ngươi tới nhận người, ngươi còn lề mề ở đây làm gì, mau mau dẫn người đi, còn không mau đi!

An Ổn thở dài, không dám chần chừ, lập tức vội vã ra khỏi nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.