Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 220: Chương 220: Đàn ông hạ lưu




- Hai người đều là bà xã ngươi?

An Tâm giơ nanh múa vuốt nói, rồi chân lại đạp tới:

- Khốn nạn! Sở Sở là của ngươi, Thanh Thanh là của ta, ngươi muốn bắt cá hai tay à? Ta giết ngươi!

- Cô thật muốn mưu sát người?

Hướng Nhật thuận tay chộp giữ bàn chân nhỏ của An đại tiểu thư, dùng sức bóp nhẹ vài cái, trên tay truyền đến cảm giác rất mềm mại, Hướng Nhật cuối cùng biết mới vừa rồi tại sao lại bị "đẩy" mạnh tới như vậy, thì ra cô nàng họ An dùng "công cụ" là cái chân. Nhưng may đây chỉ là một cái chân nhỏ đáng yêu, trong suốt, sáng long lanh, nếu là chân của nam nhân hôi thối thì Hướng Nhật nhất định không chút do dự trả lại cho đối phương một cước.

- Không sai!

An Tâm cắn răng giọng đầy căm hận nói, đột nhiên phát hiện cái chân trần của mình còn đang nằm trong tay tên nam nhân kia liền dùng sức giãy rút ra:

- Khốn nạn! Còn không buông ta ra!

Nói xong, do vẫn còn chưa hết giận, cái chân kia của nàng cũng đạp qua luôn.

Hướng Nhật tay phải bị thương, không thể đồng thời nắm giữ cả hai chân, sau khi trúng phải một loạt cú đạp không đau, không ngứa, rốt cuộc hắn cũng khống chế được hai cái chân nhỏ nhắn của nàng. Phương pháp hắn dùng rất đơn giản, tay trái ôm chặt lấy hai bắp chân, như vậy thì An đại tiểu thư cho dù có muốn động cũng không thể. Nhưng cứ như vậy thì khoảng cách của hai người quá gần, cả hai đều có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở "dồn dập" của nhau.

- Ngươi muốn làm gì?

Thấy bắp đùi của mình bị nam nhân ôm lấy, hơn nữa khoảng cách giữa hai người gần đến như thế, An Tâm có chút hoảng loạn, ngay cả muốn nói như thế nào để cho đối phương buông hai bắp đùi mình ra, nàng gần như cũng quên luôn!

- Cô nói gì chứ?

Hướng Nhật hắc hắc cười gian trá, hắn cười đến nổi làm cho An Tâm bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên:

- Ngươi đừng quên, lúc chiều là ai cứu ngươi từ cục cảnh sát ra, ngươi là tên khốn nạn vong ân phụ nghĩa!

Hướng Nhật khinh thường bĩu môi:

- Thành thật mà nói, An Tâm, tôi vô cùng cám ơn chiều hôm nay cô đã "giúp" tôi. Nhưng giúp đỡ là chuyện giúp đỡ, lúc nãy khi cô đá tôi, coi như "thu xếp" hai chuyện bù qua sớt lại, cho nên...

Nói tới đây, Hướng Nhật chợt ngưng lại, ánh mắt đầy vẻ hung dữ:

- Cô đùa giỡn bà xã của tôi việc này là không thể dễ dàng mà quên đi như vậy.

Mắt thấy dáng vẻ đáng sợ này của lưu manh, An Tâm không khỏi nhớ tới hồ sơ tiền án tiền sự giết người của tên nam nhân trước mắt, trong lòng nhũn ra, giọng nói cũng mềm đi không ít:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

- Không muốn gì hết.

Hướng Nhật thấy mình đã hoàn toàn hù dọa được cô nàng, trong lòng đắc ý nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ gì:

- Chỉ muốn ăn miếng trả miếng thôi.

Nhìn thoáng qua động tĩnh trong phòng bếp, khi thấy Sở Sở cùng đồ đệ còn đang bận rộn bên trong, Hướng Nhật đầu ghé sát vào An đại tiểu thư. Thực ra, ý định ban đầu của hắn cũng chỉ muốn hù dọa cô nàng một chút, nhưng không thể làm cho "hai bà xã" trong bếp nhìn thấy, tránh cho bị hiểu lầm.

Song An Tâm không biết như vậy, nàng tưởng lưu manh thật sự sẽ "làm" chuyện gì đó với mình, thân thể không khỏi co rúm lại về phía sau:

- Ngươi, ngươi dám chạm vào người, papa ta sẽ giết ngươi!

- Bố ngươi à? An lão hổ?

Hướng Nhật chợt ngưng bặt, đương nhiên, hắn cũng không phải sợ, mà hắn chợt nhớ tới một vấn đề còn chưa nghĩ thông suốt. Từ hồi chiều khi nghe cái giọng đầy kiêu ngạo của tên mặt trắng toàn thân mặc một màu trắng toát kia, dường như mình cũng không được chào đón, nếu không hắn cũng sẽ không uy hiếp mình bắt rời khỏi An tiểu thư như vậy. Nhưng mình cũng không nhớ kỹ đã đắc tội qua với hắn ở nơi nào, có cần phải vừa thấy mặt liền mở miệng cay độc vậy không? Không, chờ một chút. Hướng Nhật nhớ lại, hình như đối phương thốt ra khỏi miệng những lời ác độc đó khi nghe được mình là sinh viên của một trường đại học bình thường. Chẳng lẽ tên mặt trắng kia tưởng mình chỉ là một người sinh viên bình thường, nói trắng ra không xứng với em hắn, cho nên mới uy hiếp mình? Nghĩ thông suốt điểm này, Hướng Nhật liền thấy tức giận, trên tay cũng vô ý tăng thêm một chút lực, suy nghĩ: thằng mặt trắng tính chơi sao đây? Dám xem thường ông mày! Tốt thôi, ông mày sẽ xử con em mày cho mày xem!

- Ngươi làm đau ta.

Ban đầu thấy lưu manh dừng lại, An Tâm còn tưởng danh tiếng của ông già nhà mình đã dọa được đối phương, nhưng khi thấy lưu manh nghiến răng nghiến lợi một hồi, sau đó vẻ mặt hung dữ bộc phát, An Tâm liền không dám nói thêm tiếng nào cho đến khi trên đùi truyền đến cơn đau đớn thì mới không nhịn được mà kêu lên.

- A, không cố ý, không cố ý...

Hướng Nhật sực tỉnh lại vội vàng buông tay ra. Mặc dù tên mặt trắng kia cho hắn một ấn tượng xấu, nhưng chuyện này không liên quan tới cô nàng này, dù sao người ta cũng vì có ý tốt mới làm như vậy, nhưng có một vấn đề hắn phải hỏi cho rõ ràng:

- Được rồi, An Tâm, cô có một người anh rất thích mặc trên dưới toàn màu trắng trông đỏm dáng, có phải không?

- A?

An Tâm sửng sốt, không biết lưu manh... tại sao hỏi như vậy, nhưng vẫn đàng hoàng trả lời:

- Đó là đại ca An Ổn của ta.

- An ổn? Quả nhiên tên rất hay!

Hướng Nhật cạp cạp cười, trong lòng tính kế hoạch xem coi lúc nào thì đi trả thù một chút, dù sao bị người uy hiếp mà không tìm cách trả miếng thì hắn không còn gọi là Hướng Nhật. Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn như vô ý cuốn theo câu chuyện mà hỏi cô nàng:

- Cô gọi là đại ca vậy không phải cô còn có nhị ca hay tam ca sao?

Câu chuyện đẩy đưa, An Tâm không biết sao cũng không giấu diếm thuận miệng trả lời:

- Ta còn có một anh trai là An Định.

- An Định à?

Hướng Nhật đột nhiên mắt lộ ra vẻ cổ quái nhìn An đại tiểu thư:

- Bố cô là An Toàn, đại ca cô là An Ổn, nhị ca là An Định, cô là An Tâm...

Nói tới đây, Hướng Nhật không nhịn được cười "hắc" một tiếng lớn:

- Một nhà nghĩ cũng tức cười quá hả? An Toàn, An Ổn, An Định, An Tâm... Chẳng những họ đã tốt, tên cũng rất tốt, ha ha ha...

An Tâm lại hoàn toàn như không nghe ra lưu manh đang cười nhạo, thì thào lẩm bẩm:

- Tốt không? Đây là do mẹ ta đặt tên. Bố ta cần sự an toàn, bởi vì mẹ lo lắng cho sự an toàn của ông ấy cho nên mới sửa đổi tên...

Nói tới đây, đôi mắt của An Tâm phủ một làn sương mờ.

- Này, không phải chứ, mới có vậy mà khóc rồi sao?

Hướng Nhật còn tưởng nàng do bị mình cười nhạo nên rơi lệ. Nhưng theo sự hiểu biết của hắn về cô nàng họ An này thì dường như nàng không phải là người nhu nhược như vậy. Hơn nữa Hướng Nhật từ lúc nói câu nói kia liền đã chuẩn bị đón nhận mưa gió bão bùng rồi, nhưng thái độ của nàng thật là ngoài dự liệu của hắn. Mắt thấy An tiểu thư rơi lệ, Hướng Nhật cũng biết xấu hổ, cười lấp liếm cầu tài rồi nói:

- Chỉ đùa một chút thôi mà, cô không nên để ý, thật sự, chỉ đùa một chút...

An Tâm không để ý tới lưu manh đang nói gì, nước mắt rơi lã chã:

- Lúc ta bảy tuổi thì mẹ ta mất đi, ta đến bây giờ còn nhớ rõ những lời mẹ nói, mẹ ta hy vọng chúng ta một nhà có thể sống một đời bình an, không phải trải qua cuộc sống lo lắng hãi hùng, hu... hu...

Nàng nhắc đến mẹ thì khóc sướt mướt, đột nhiên cả người nhào thẳng vào trong lòng hắn.

Hướng Nhật cuối cùng hiểu được, cũng không phải vì mình cười nhạo mà gây họa, chỉ vì An tiểu thư bị mình khơi mào ra mối thương tâm, nhớ lại chuyện cũ nên xúc động. Hắn vội vỗ vỗ vai của nàng rồi ôn nhu an ủi:

- Đừng nghĩ chuyện không vui trước kia nữa, bây giờ không phải tốt lắm sao? Yên tâm đi, có tôi ở đây cô sẽ vẫn vui vẻ mà sống, bằng không sau này tôi sẽ chiếu cố chăm sóc cô cho tốt nghe!

- Ai muốn ngươi chiếu cố!

An Tâm vốn khóc một hồi đã bình tĩnh trở lại, lúc vừa nghe đến những lời này thì lập tức giãy khỏi lồng ngực của lưu manh, nổi giận mắng:

- Chỉ biết giả mù sa mưa, cũng không phải mỗi ngày ngươi đều khi dễ ta sao, ngay cả bà xã của ta ngươi cũng đoạt!

Hướng Nhật tức cơ hồ muốn hộc máu, hắn chỉ muốn chửi thề, cái gì gọi mà ngay cả bà xã cũng đoạt? Đó rõ ràng là bà xã của ông đây! Nhưng vì không muốn đả kích đến cô nàng, Hướng Nhật nhắc khéo nàng một sự thật:

- An Tâm, cô phải biết rằng, cô là nữ mà.

- Là nữ thì có làm sao? Là nữ thì không thể thích nữ sao?

An Tâm trừng đôi mắt đẫm lệ, tức giận bất bình nói.

- Đúng, đúng, cô nói đúng!

Thấy đối phương càng nói thì càng bá đạo, càng có xu thế kích động, Hướng Nhật vội vàng nói cho qua chuyện, nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, dáng vẻ hiện tại của An đại tiểu thư giống như "lê hoa đái vũ" – khóc như mưa như hoa rơi – quả thật làm cho hắn rất động lòng!

- Biết ta nói đúng vậy là được rồi. Ta nói cho ngươi hay, sau này không cho phép ngươi chạm tới Thanh Thanh, nếu không ta không để yên cho ngươi!

An Tâm oán hận uy hiếp, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hung dữ nhìn lưu manh hỏi:

- Ta hỏi ngươi, giữa trưa ngươi vào trong phòng ta...

- A…

Hướng Nhật đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết cắt đứt lời của nàng. Cái chuyện mà cô nàng muốn hỏi hắn đương nhiên biết rõ, bởi vì chính hắn là hung thủ đã làm nên vội vàng tìm lý do chuồn đi:

- Không được, bụng tôi đói quá, chịu không được, tôi muốn lập tức ăn cơm!

Vừa nói, thừa dịp An tiểu thư còn chưa có phản ứng, Hướng Nhật đã phóng vào trong phòng bếp.

- Đồ chết bầm!

An Tâm tức giận mắng to một tiếng. Từ phản ứng lấy cớ rời đi của hắn nàng khẳng định "món đồ riêng tư" kia của mình nhất định bị hắn thuận tay "cuỗm" mất. Trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, cái món đồ đó chính là cái áo lót mà mình mặc một ngày chưa giặt, cũng không biết cái tên lưu manh khốn kiếp lấy đi làm gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.