Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1139: Chương 1139: Dị năng mạnh nhất trên đời




Từ trong phòng khách Phương Nghi đã nghe thấy tiếng xe đậu trong khuôn viên biệt thự của mình, một phần nghĩ là Hướng Nhật, một phần lại nghi ngờ là người khác vì nàng chưa từng thấy Hướng Nhật đi xe bao giờ. Tuy nhiên dù chỉ một phần hi vọng thôi cũng khiến nàng thấy vui sướng vô cùng, vội mở cửa, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy chính là người nàng yêu thương, cảm giác rung động được nâng lên đến tận mây xanh, chẳng cách nào kiềm lòng được, nàng như cô mèo con chạy đến và nhảy lên người hắn, hí hửng hết hôn má rồi hôn môi.

- Anh đến sớm hơn em nghĩ, sao anh không gọi em ra đón sẵn từ ngoài sân?

Nàng nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn yêu thương, cơ thể vẫn bám lấy hắn không nỡ buông ra.

Hướng Nhật cũng không buông nàng xuống mà để nguyên vậy đi vào phòng khách, ngồi xuống nghế salon, lúc này hai người trông giống như đang thực hiện một tư thế rất mờ ám:

- Anh thấy cổng không khóa nên chạy thẳng vào luôn, sao em ở trong nhà mà không khóa cổng, lỡ có kẻ rình trộm thì sao?

Hướng Nhật nói xong mới nhận ra mình lỡ mồm, ý nghĩ này thật quá đen tối.

- Ai dám bước vào lãnh địa của em chứ, nếu có thì chỉ có anh mới dám rình trộm em thôi nha.

Phương Nghi cong cái môi đỏ mọng của mình lên phản bác.

Hình ảnh đầy mê hoặc ở tư thế gần như thế này, trước một cô gái tuyệt đẹp, Hướng Nhật đương nhiên là không thể làm chủ được phần hạ thân của mình, và theo lẽ tự nhiên nó dựng lên nổi thành một cục cao chót vót. Lại ở cái tư thế mờ ám, thành ra phần nhạy cảm nhất của hai người lại vô tình chạm vào nhau.

- Anh chưa bao giờ rình trộm, anh nhìn trực tiếp.

Hướng Nhật nói ra câu này cũng tự cảm thấy mặt hắn dày hơn bê tông, hắn mà không rình trộm thì đúng là chuyện lạ có thật. Khi nói đến câu này hắn cũng cảm nhận được đối phương đã phát hiện ra điều bất thường ở phía dưới, điều đó khiến toàn thân nàng nóng dần lên và mặt thì đỏ ửng.

Hướng Nhật cũng chẳng còn cách nào để chịu đựng được lâu hơn nữa, bàn tay từ lâu vốn đã luồn vào bên trong cái váy ngủ sexy màu đỏ. Phương Nghi vốn sở hữu thân hình nóng bỏng mê người, lại thêm mẫu váy ngủ làm bằng chất liệu voan phối ren cho nên trông Phương Nghi càng thêm phần quyến rũ, và bởi vì là mẫu váy hai dây, cổ khoét chữ V vì vậy rất dễ cho tay vào từ bên trên.

Cảm giác đưa tay vào một cái là chạm ngay đến đôi gò bông to tròn mềm mại, lại không bị vướng víu bởi áo ngực, cảm giác tuyệt vời này khiến Hướng Nhật càng lúc càng bị mê hoặc. Tay còn lại tiếp tục vuốt xuống dưới, chạy qua eo của nàng, vuốt xuống đùi rồi vuốt lên, luồn vào trong váy, tiếp tục thọc sâu vào trong quần lót. Bàn tay liền cảm nhận một vùng mềm mại nhưng ẩm ướt và có chút nhầy nhớt, cảm giác nhầy nhớt khi ngón tay đưa vào sâu bên trong mỗi lúc lại càng nhiều.

Phương Nghi quằn quại, sung sướng rên lên, vì đã dần quen với chuyện này nên cảm giác ngại ngùng trước đây cũng không còn nữa, thay vào đó là phối hợp ăn ý với Hướng Nhật. Nàng lột áo của hắn ra và hắn cũng lột cái váy của nàng ra, cứ như vậy cho đến khi cả hai chẳng còn cái gì trên người để lột nữa thì Hướng Nhật mới đặt nàng nằm trên ghế salon. Một tay cầm tiểu lưu manh điều chỉnh đúng vị trí và từ từ hạ người xuống, ngay lúc ấy Phương Nghi cũng cảm nhận được sự thay đổi đặc biệt bên trong cơ thể, điều đó khiến nàng hơi ưỡn người lên và rên nhẹ.

Hành động của Hướng Nhật mỗi lúc thêm nhanh, mỗi đợt Hướng Nhật vào sâu bên trong cơ thể nàng là từng đợt khoái cảm truyền khắp cơ thể, lại thêm bàn tay điêu luyện hết xoa lại nắn một bên ngực của nàng, bên ngực còn lại cũng không bị bỏ qua mà bị chiếm chọn bởi cái lưỡi tài tình của Hướng Nhật. Cảm giác sung sướng từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới, khoái cảm cứ dồn dập liên tục, từ đợt này đến đợt khác, Phương Nghi càng lúc càng cảm thấy hạnh phúc ngây ngất. Sướng đến không chịu được mà từ cái hang ẩm ướt buộc phải phun ra một chút chất nhầy, nó chảy cả ra ngoài khiến Hướng Nhật tạm thời phải rút tiểu lưu manh ra. Sau vài giây, Phương Nghi chủ động ngồi trên người hắn, thực hiện một tư thế khiến nàng cảm thấy vừa sung sướng lại vừa dễ chịu hơn.

Hướng Nhật bây giờ chỉ nằm yên hưởng thụ tư thế cỡi ngựa, mắt nhìn cặp ngực tròn trịa, to quá lòng bàn tay đang rung rinh như muốn mời gọi trước mắt, không nhịn được hắn bèn phải đưa tay ra xoa nắn.

Sau vài phút cỡi ngựa, Phương Nghi đã thấm mệt, nàng dừng lại cúi xuống hôn lên môi Hướng Nhật. Hiểu ý, Hướng Nhật vòng tay ra sau lưng nàng, ôm lấy nàng và điều khiển tiểu lưu manh tiếp tục nhấp liên hồi vào sâu bên trong nàng. Vài phút ở tư thế cỡi ngựa cọ sát trôi qua nhanh chóng, Hướng Nhật chỉ cho Phương Nghi một biến thể ở tư thế này đó là nàng quay lưng lại về phía hắn. Phương Nghi ngoan ngoãn làm theo, vẫn để tiểu lưu manh ở sâu bên trong nàng, từ từ xoay lưng lại, tay chống xuống ghế, và nàng chủ động lên xuống để tiếp tục tận hưởng niềm vui hoan lạc...

Sau hơn một giờ đồng hồ, với đủ các tư thế đứng, ngồi, ngang, dọc... thì cuộc vui hoan lạc cũng kết thúc trong sự thỏa mãn của cả hai người. Trên gương mặt thấm đẫm mồ hôi, mang nét đẹp đầy nhục cảm của người phụ nữ hạnh phúc, Phương Nghi nở một nụ cười thật tươi sau khi từ trong nhà tắm bước ra và đã mặc một cái váy ngủ khác với cái vừa rồi, cái này màu hường và dùng vải tơ lụa mềm mại, cũng hai dây, cổ chữ V gợi cảm nhưng chất vải mang lại cho người mặc vẻ đẹp tinh tế nhiều hơn sự quyến rũ.

- Anh hại em phải thay một bộ đồ rồi đó.

Nàng nói rồi dịu dàng ngồi xuống tựa đầu vào vai hắn. Hướng Nhật cũng đưa tay vuốt ve mái tóc ngang lưng màu đỏ tím óng ánh của nàng. Trong lòng hai người bây giờ không cần nói ra, ai cũng biết và cảm nhận được, giây phút này thật đẹp.

- Lẽ ra đêm nay anh sẽ khiến em phải thay nhiều bộ đồ hơn, nhưng anh còn bận nhiều việc, không thể ở lại cùng em được.

Hướng Nhật lấy từ trong túi áo ra Nhất Diệp Trâm, cũng không để Phương Nghi có cơ hội nói, hắn nói tiếp:

- Anh lo lắng cho an nguy của em. Hiện tại kẻ thù của anh rất mạnh, với khả năng hiện giờ của em anh không cảm thấy yên tâm khi để em một mình.

- Hướng Quỳ... anh...

Nghe lời nói chân thành của Hướng Nhật, như rót mật vào trái tim của nàng, lòng Phương Nghi không khỏi xúc động, đôi mắt tự dưng ngấn lệ vì hạnh phúc. Cảnh tượng người đàn ông tốt đến mức độ đêm hôm khuya khoắt, đường xá xa xôi chạy đến tận nơi chỉ vì cảm thấy không yên tâm khi để người yêu lẻ loi một mình, cảnh tượng gây xúc động thông thường chỉ thấy trên phim ảnh lại xuất hiện ở ngay trước mắt nàng, bảo sao nàng không cảm động, có lẽ bất kỳ cô gái nào cũng phải động lòng chứ không riêng gì nàng.

- Em có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày gặp được người đàn ông trên cả tuyệt vời như anh.

Hướng Nhật mỉm cười với nàng rồi đứng dậy:

- Đừng nghĩ nhiều nữa, người đàn ông của em đương nhiên là phải tuyệt vời rồi.

Hướng Nhật nói rồi sử dụng Nhất Diệp Trâm, cũng theo cách mà hắn đã làm với Liễu Y Y. Mọi chuyện sau đó đều diễn ra suôn sẻ, Phương Nghi nâng cấp sức mạnh hiện tại của nàng lên cấp sáu, dị năng tạo ra bộ giáp sinh học của nàng bây giờ không còn chỉ đơn giản là bộ giáp nữa, mà là toàn bộ cơ thể của nàng có thể chuyển hóa thành một con rồng khổng lồ, hoặc một con phượng hoàng khổng lồ, hay một con khủng long... Kể từ bây giờ, dị năng của nàng mới thật sự được làm sáng tỏ, chính xác thì đây là dị năng hóa thú, ở cấp độ thấp chỉ có thể tạo ra lớp vảy bao bọc cơ thể, thậm chí là vảy kim cương - một thứ trong tưởng tượng, lên cấp sáu mới có thể hóa thành các con vật trong truyền thuyết và có được một vài thuộc tính của con vật ấy.

Tất nhiên nàng cũng đạt được một dị năng mới cùng cấp sáu, một dị năng mà nàng sẽ không cần phải dùng đến cái dị năng hóa thú, thứ dị năng không phù hợp lắm với vẻ đẹp của nàng.

Ông trời đã ưu ái ban cho nàng một loại dị năng hiếm có nhất trên đời, loại dị năng mạnh nhất trong tất cả các loại dị năng, đó là Tâm Linh dị năng, hay còn gọi là Psychokinesis (tra Google) là một khả năng tâm linh đặc biệt giúp một người tác động lên sự vật mà không có sự tương tác vật lý (cầm nắm).

Người có Tâm Linh dị năng có thể làm mọi thứ chỉ bằng suy nghĩ, ví dụ như nâng một ngọn núi, hoặc nghiền nát nó, nâng một người hoặc nhiều người, hoặc khiến một nhóm người tan xác, tạo ra lốc xoáy, điều khiển nước, lửa... thậm chí làm cả những việc tỷ mỷ như tháo lắp một khẩu súng, xếp lego, đều là những điều cực kỳ phức tạp mà Lĩnh vực Lực lượng không thể làm được.

Mười giờ đêm, Hướng Nhật hôn chào tạm biệt Phương Nghi rồi ra về trong sự lưu luyến đầy vẻ tiếc nuối của nàng. Dù Phương Nghi rất vui mừng khi có được dị năng mới, hơn nữa lại là dị năng đặc biệt siêu hiếm, nhưng trên tất cả, đối với nàng Hướng Nhật vẫn là điều tuyệt vời nhất. Đưa Hướng Nhật ra xe, nàng không quay trở lại ngay mà đứng nhìn hắn rời đi, trên môi nở một nụ cười tươi.

Hướng Nhật trở về nhà và tỏ ra hài lòng với đêm nay, mọi việc đều ổn, bây giờ mình có thể nghiên cứu tiếp chân lý cuộc đời người rồi, hắc hắc!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.