Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 126: Chương 126: Đổ máu




“Ầm!” một tiếng, gã "lịch sự mà sỗ sàng" giống như quả bóng bị đá bay ra ngoài, đang ở trên không miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, khi rơi xuất đất còn kéo té thêm mấy thằng đàn em ở phía sau. Một cước này của Hướng Nhật dùng lực khá mạnh, mặc dù vẫn còn giữ lại một chút, nhưng như thế cũng đủ làm cho đối phương nằm liệt trên giường bệnh hai, ba tháng.

- Địa Hồ ca ...

Đám đàn em đi theo gã "lịch sự mà sỗ sàng" kia mặt mày lập tức đỏ lên, mặc kệ người nào đó bị thương nặng, liền chụp lấy bàn ghế xung quanh nhắm lưu manh đánh tới.

Đám người Hầu Tử ở bên sớm đã nóng lòng muốn xông vào, thấy đối phương chạy tới chém giết, liền rút gậy sắt, dao phay ra chuẩn bị đánh trả, nhưng bị Hướng Nhật một tay cản lại:

- Đứng yên đó, để một mình anh!

Nói xong lưu manh trực tiếp xông vào đám người kia, “tay đấm chân đá” đánh đập người.

Mặc dù trên tay không có vũ khí, nhưng dùng tay chân cũng đủ. Hướng Nhật vốn cũng không kích động nông nổi đến độ một mình đơn thương độc mã đánh đấm với mấy chục người, nhưng bọn này trước kia đều là những kẻ từng chém mình, không tự tay giáo huấn thật đúng là nuốt không trôi cục tức này, cho nên mặc kệ tay phải bị thương không thể cử động, cho dù có liều vài cái mạng cũng phải đánh ngã đám súc sinh kia.

Ở bên cạnh, những người nhàn rỗi đang chờ xem kịch vui không ngờ hai bên vừa nói đã nhào vào đánh nhau, bất chợt không kịp tránh né trên người đã trúng vài chiêu, lập tức phản ứng như người bình thường vội vã bỏ chạy. Lúc này tự nhiên không tránh khỏi việc người va chạm xô lấn người, mà người bị đụng phải cũng tức giận mắng chửi, rồi lại đụng phải người thứ hai, cứ như thế cả quán bar huyên náo ầm ĩ cả lên, dường như mỗi người vừa kêu cha gọi mẹ vừa bỏ chạy.

Mà đám thiếu niên thiếu nữ chưa từng trải qua kinh nghiệm như vầy nhìn thấy sự kiện “đầu rơi máu chảy” này lại càng hoảng sợ, nếu không phải đã có người che chở bên cạnh, sợ cũng đã sớm giống mấy người khác giành nhau chạy bán sống bán chết ra cửa.

Vẻ mặt Tằng Niếp có chút phức tạp, nhìn người kia trong đám đông tả xung hữu đột đánh đâu thắng đó, không người nào cản nổi, trong lòng dấy lên một cảm giác khác thường. Chưa từng nghĩ tới lưu manh thoạt nhìn không có vẻ gì nguy hiểm tự nhiên lại lợi hại như vậy, một người đánh mấy chục mạng mà lại có thể chiếm ưu thế. Cái này… còn coi là người sao? Suy nghĩ một chút, cảm giác có điều gì đó không ổn, do dự mãi cuối cùng nàng móc điện thoại ra bấm một dãy số.

Nhận trách nhiệm chiếu cố cho nàng, thằng Mập đương nhiên không để ý nàng gọi điện cho ai, cũng không ngu ngốc đến độ hỏi thăm. Đây là em gái của đại ca, nàng muốn như thế nào thì là thế đó, hơn nữa một người em gái nói như thế nào đi nữa chắc cũng không có đi hại anh trai của mình chứ?

Thấp giọng nói chuyện xong, Tằng Niếp cất điện thoại di động vào trong túi, nhưng lại cảm giác sau lưng có người kéo áo mình, nhìn lại, thì ra chính là tên tóc hai-lai xanh Vương Hiểu.

- Có việc gì?

Tằng Niếp cau cau mày, đối với gã bạn học thường xuyên gây chuyện đánh nhau trong trường này, nàng không có chút hảo cảm gì, nếu vừa rồi không phải hắn lại giúp mình lần nữa, sợ rằng bây giờ đã mặc kệ hắn.

- Ài, là vầy… Tằng Niếp, cậu có thể nói anh trai của cậu nhận tớ làm đàn em được không?

Tên tóc hai-lai xanh có chút xấu hổ nói, nhưng dù sao cũng không thể che lấp hết được sự cuồng nhiệt trong ánh mắt.

- Cậu tự mình hỏi hắn đi!

Sắc mặt Tằng Niếp sầm xuống, liền quay đầu đi. Thực ra, nàng không muốn thấy nhất chính là có kẻ học không ra gì, không chăm chỉ đọc sách, cứ lần này tới lần khác đòi tham gia bang hội này nọ, tự làm mình hư hỏng! Rồi còn muốn tìm mình giúp đỡ? Nằm mơ...

Tên tóc hai-lai xanh ngượng ngùng lùi lại, trong lòng vô cùng thất vọng, cho tới giờ, hắn vẫn muốn nhận một người cực kỳ lợi hại làm đại ca, chẳng những oai phong, hơn nữa bản thân cũng không cần phải lo sợ xem sắc mặt mấy thằng chết tiệt trong trường. Nhưng hiện tại, mặc dù cao thủ lợi hại đã xuất hiện, có điều muốn cho đối phương nhận mình làm đàn em quả thật ngàn vạn khó khăn! Ài...

Hướng Nhật đã cố không chú ý phía sau xảy ra chuyện gì, hiện tại mục tiêu duy nhất là đánh ngã mấy thằng trước mắt. Nắm đấm một lần nữa tung ra, chân cũng không thèm hạ xuống quét mạnh qua, hễ ai bị đấm hay bị đá trúng thân thể không ngã thì cũng bị văng ra không ngớt, rốt cuộc cũng không ai đứng dậy được.

Chỉ trong chốt lát, trên mặt đất người nằm la liệt, ngay cả những gã căn bản không bị đánh trúng nhưng nhìn thấy sự dũng mãnh phi thường của đối phương cũng ngã xuống đất giả chết, không ai dám đứng lên.

Đám người Hầu Tử bởi vì đã từng nhìn thấy sự lợi hại của đại ca cho nên không hề có chút kinh ngạc nào, thậm chí vẻ mặt coi đó là chuyện thường ở phố huyện. Có điều đám thiếu niên nam nữ lại không giống bọn họ, trong mắt ngoài sự sợ hãi sâu sắc còn có sự sùng bái mà nói không chừng sự sùng bái còn muốn nhiều hơn, phải biết rằng…, một người đơn thương độc mã đánh nhau với mấy chục người chỉ những cảnh trên TV mới có, nhưng bây giờ lại xảy ra sờ sờ trước mặt bọn họ, cái này đối với bọn họ quả thật vô cùng chấn động.

Mắt tên tóc hai-lai xanh càng ngày càng sáng lên, nếu cô bạn của mình vẫn không chịu ra mặt, hắn có lẽ sẽ mở miệng van xin nàng giúp đỡ làm cho người nào đó nhận hắn làm đàn em. Mà ánh mắt tên đeo khuyên tai lại vội né tránh, mỗi khi nhìn lướt qua khuôn mặt nghiêm, lạnh tanh của cô bạn, hắn cơ hồ muốn quỳ xuống cầu xin đối phương tha cho mình, nhất là hiện tại lại thấy gã kia tay phải bị thương chảy máu, trong lòng lại càng thêm sợ hãi muốn chết. Còn cô nàng môi tím bầm như xác chết hầu như còn chưa khôi phục tinh thần, vẫn đang túm chặt áo tên tóc hai-lai xanh.

- Đại ca, anh không sao chớ?

Đột nhiên Hầu Tử ở giữa phòng vội vàng chạy tới chỗ lưu manh, bởi vì hắn nhìn thấy miếng băng gạc quấn tay phải của đại ca chảy rất nhiều máu.

- Không sao, không cẩn thận nên lỡ đụng phải một chút.

Hướng Nhật tuy ngoài miệng nói dễ nghe như không có chuyện gì, có điều trong lòng lại hiểu rõ không biết bị tên chó chết nào đó dùng ghế đánh, bây giờ chỉ sợ đầu khớp xương bên trong lại nứt ra.

- Đại ca à, có nên đến bệnh viện xem qua chút không?

Hầu Tử nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra, có chút lo lắng hỏi.

- Không cần, trước tiên tìm tạm cái gì đó cho anh băng bó một chút, còn phải giải quyết đám khốn nạn này đã!

Hướng Nhật tàn nhẫn một cước vừa vặn đá mạnh vào một tên dưới chân mình, cừu hận hai bên lại thêm sâu sắc, trước kia đã phản bội mình, bây giờ lại còn làm tàn phế tay mình nữa, đáng chết!

- Được rồi đại ca, em đi giúp anh tìm chút vải.

Hầu Tử nói xong, vội vã quay đi.

Lúc này, một đám người xông vào trong quán bar, dìu mấy tên côn đồ đang nằm xung quanh mặt đất đứng lên. Sau đó từ trong đám đó đi ra một người trẻ tuổi, hình như có chút quen biết với hắn:

- Hướng đại ca, anh vẫn khỏe chứ?

- Vẫn đi được, chỉ là một đám lưu manh nhỏ mà thôi.

Mặc dù đối phương mặc thường phục, nhưng Hướng Nhật chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, chính là tên cảnh sát quèn lúc trước đã đánh bài cùng mình trong sở cảnh sát, hình như gọi là Tiểu Ngũ gì gì đó.

- Oái, đại ca!

Tiểu Ngũ đột nhiên khẩn trương kêu lên:

- Tay anh đang chảy máu!

- Chỉ chảy chút máu, không có gì đáng lo ngại!

Hướng Nhật có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, chảy có chút máu hà tất phải hoảng sợ vậy chứ? Hơn nữa tốc độ đối phương tới đây cũng quá nhanh, điều này làm lưu manh vô cùng hoài nghi liệu đối phương có phải thường xuyên tuần tra ở vùng này hay không, có điều hình như tuần tra cũng không cần đến mấy chục người, mà lại mặc thường phục như vậy? Chuyện này cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua!

Đối với người nào đó mà nói thì việc chảy máu không khác gì chảy ra vài giọt mồ hôi, nhưng trong mắt Tiểu ngũ lại là một sự việc vô cùng quan trọng. Nhìn tay người nào đó cứ chảy máu không ngừng, hẳn là bị thương khá nặng, việc này nếu để cho Thiết cục trưởng biết, vậy chính hắn cũng không thể tránh khỏi tội danh “không bảo vệ chu toàn”, nói không chừng lại càng làm Thiết cục trưởng tức giận, mình vừa mới được vào bộ phận phá án không quá mấy ngày, bây giờ phải trở lại công việc bưng trà rót nước, ghi chép sổ sách, nếu thực sự như vậy thì quả là khóc không ra nước mắt!

Vừa mới nghĩ tới khuôn mặt sắc lạnh của nữ sĩ quan cảnh sát nào đó, Tiểu Ngũ gấp đến độ thiếu chút nữa phát khóc:

- Hướng đại ca, anh chảy máu nhiều quá, có muốn tôi gọi xe cứu thương tới giúp không?

- Trước tiên chưa vội, xử lý đám khốn nạn chết tiệt này đã.

Hướng nhật đối với mấy tên phản bội này nhớ mãi không quên.

- Sao có thể không vội chứ, Hướng đại ca? Nếu không thì anh cứ đi đến bệnh viện trước, đám côn đồ này giao cho tôi được không? Yên tâm, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!

Tiểu Ngũ nghiến răng nghiến lợi nói, giống như những tên kia chính là kẻ thù của hắn vậy. Thực ra hắn quả thật đã coi mấy tên nằm dưới đất chính là kẻ thù của hắn, chỉ tại mấy thằng này đem phiền toái tới cho hắn, không dạy cho bọn chúng một bài học đáng đời, thì bọn chúng còn tưởng rằng trên đời này không có nghề cảnh sát hay sao?

- Vậy được rồi, những người này tôi giao lại đám này cho anh, tôi tới bệnh viện trước, có điều đừng gọi xe cấp cứu, tự mình tôi đi được rồi.

Mơ hồ đoán ra một chút suy nghĩ của đối phương, Hướng nhật cũng không muốn làm khó hắn, mà vừa tiện Hầu Tử mang vải lại, liền lập tức băng bó cánh tay vài vòng qua loa, rồi chuẩn bị đi ra gọi xe.

Nào ngờ ở cửa lại ập vào một đám người, dẫn đầu là một nữ sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục trông già giặn lão luyện, đôi mắt không có bất cứ biểu hiện gì chỉ nhìn chằm chằm vào mặt lưu manh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.